Bùi Thanh lưu lại ở Thương Hoài thành nửa tháng, hắn để cho
Cát Tường ở lại quán trọ nghỉ ngơi, mình cùng Bùi Uy quan sát tình hình
buôn bán chung quanh.
“Nhị ca, chúng ta mỗi ngày đi nơi này xem một chút, nơi đó
xem một chút, rốt cuộc lúc nào thì mới chịu bắt đầu làm ăn lớn, kiếm
nhiều tiền?”
Bùi Uy dù sao tuổi còn nhỏ, không có tính nhẫn nại, cộng thêm bình thường ở Bùi phủ mặc dù không người để ý, nhưng cũng là trải qua
cuộc sống thiếu gia an nhàn sung sướng, cho nên bất quá mới mấy ngày,
hắn đã không nhịn được.
“Ngươi cho rằng kiếm nhiều tiền đơn giản như vậy?” Hai người
đứng ở một góc chợ, Bùi Thanh tập trung tinh thần nhìn chăm chú mấy
thương đội ở bến tàu. “Chúng ta chưa quen cuộc sống nơi đây, dĩ nhiên
trước phải thăm dò một chút hư thực, nếu không chết thế nào cũng không
biết.”
Qua mấy năm, hắn cũng không phải là trải qua cuộc sống vô
dụng, vì một ngày này, hắn chuẩn bị rất nhiều, để ý quan sát người trong thành Khai Dương làm ăn cung cấp mua bán thế nào! Cũng âm thầm để ý
tiễn trang Bùi gia hoạt động, hiện tại cuối cùng cũng có ích lợi.
Hiện tại, tiền bạc trong tay bọn họ ước chừng có thể mua được mấy con ngựa cùng một số lớn hàng hóa, còn có thể thuê được mấy người
giúp việc, chỉ có điều muốn gia nhập thương đội kia, hắn còn phải quan
sát.
“Vậy rốt cuộc còn phải dò xét mấy ngày?” Bùi Uy gương mặt nhàm chán.
Nói thật, mặc dù thành Thương Hoài này được xưng khắp nơi là
hoàng kim, nhưng dường như không sầm uất như trong tưởng tượng của hắn,
không có nửa nơi có thể vui đùa giải trí, chẳng qua là thương đội lui
tới nghỉ ngơi rất nhiều, quán trà cùng khách sạn san sát thôi, cùng lắm, nói nó là trạm dịch thương đội cũng không khác nhiều lắm.
“Nếu như ngươi không chịu khổ được, ta khuyên ngươi bây giờ
trở về đi.” Bùi Thanh nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nếu như phát tài dễ như vậy, thế nào còn có người nghèo?”
Bùi Uy ngậm miệng lại, không dám hỏi nhiều nữa.
Bùi Thanh ngưng mắt trầm tư.
Trên tay hắn có tiền bạc, nhưng không có ngựa tốt, cũng không có hàng hóa, cho dù muốn tìm một thương đội, đi theo người ta cùng nhau làm ăn, ban đầu cũng phải mua vài con ngựa, cũng phải biết hàng gì có
thể mua, hàng gì không nên.
“Đi thôi! Chúng ta đi mua ngựa trước.” Sau khi suy nghĩ kỹ, hắn quyết định, đây là bước đầu tiên của hắn.
Bùi Uy ánh mắt sáng lên, tinh thần cũng vui vẻ. “Thật tốt quá, cuối cùng cũng có chuyện có thể làm!”
Hai người dắt ngựa của mình, đi vào thị trấn tìm người buôn ngựa, nhìn hồi lâu, vẫn không biết nên hướng người nào mua ngựa.
Một gã trung niên cao lớn đi tới trước mặt, hắn nhìn không
chớp mắt Liệt Nhi mà Bùi Thanh dắt trong tay, tầm mắt chuyển lên bộ yên
ngựa tiên minh* trên người con ngựa kia, trong mắt toát lên vẻ tán thưởng.
*tiên minh: tươi đẹp, rực rỡ.
“Vị huynh đệ này, xin hỏi ngựa của ngươi có bán hay không?” Hắn khách khí hỏi.
Bùi Thanh cùng Bùi Uy đưa mắt nhìn nhau, Bùi Thanh nhìn thẳng đối phương, hỏi: “Ngươi muốn mua ngựa sao?”
“Ta họ Ứng, có một thương đội, cũng không thiếu ngựa, nhưng con ngựa của huynh đệ ngươi rất thần tuấn*, ta rất vừa ý, nếu như giá cả thích hợp, ta muốn mua lại dùng, hai ngày nữa đi về phương Nam làm ăn.”
*thần tuấn: khỏe mạnh, nhanh nhẹn.
“Ngươi có thương đội?” Bùi Thanh quan sát hắn, trong ánh mắt
người này, quả thật có loại tinh nhuệ của người làm ăn cùng sương gió
của thương khách.
“Thương đội lão gia chúng ta khá lớn, có chừng năm mươi con ngựa!” Tùy tùng bên cạnh chen miệng.
Ứng Minh Xương cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào? Tiểu huynh đệ,
ngựa của ngươi có thể bán cho ta không? Ta sẽ cho ngươi một giá tốt, sẽ
không để cho ngươi thua thiệt.”
Bùi Thanh vẫn chưa trả lời, người buôn ngựa có tiếng đi tới bên cạnh.
“Ứng lão bản, ngài muốn mua ngựa sao? Tiểu nhân vừa lúc có
mấy con ngựa muốn bán, bởi vì cha mẹ ở quê nhà của tiểu nhân đột nhiên
sinh bệnh nặng, tiểu nhân nhất định phải trở về, cho nên mấy con ngựa
này, toàn bộ có thể bán rẻ cho ngài.”
Ứng Minh Xương nhìn đối phương. “Ta cũng không thiếu ngựa.”
“Không phải ngài vừa mới muốn mua ngựa của tiểu huynh đệ này
sao? Rất rẻ, mười hai con ngựa, chỉ cần hai trăm lượng bạc là được rồi,
nếu không phải cha mẹ ở quê bị bệnh nặng, tiểu nhân quyết sẽ không đem
những con ngựa kia bán đi, xin ngài mua ngựa cho tiểu nhân đi!”
Ứng Minh Xương nói: “Ta thật sự là không thiếu ngựa, ngày mốt thương đội sẽ lên đường, ta mua ngựa của ngươi cũng không có dư thừa
hàng để vận chuyển, ngươi nên tìm người khác đi.”
Bùi Thanh để ý nghe đối thoại của bọn họ, hắn lên tiếng, “Vị
đại ca này, ngựa của ngươi ở nơi nào, có thể cho ta xem hay không? Ta
vừa lúc muốn mua ngựa.”
Hán tử kia vừa mừng vừa sợ nhìn hắn. “Có thật không? Đương nhiên có thể! Đương nhiên có thể!”
Ứng Minh Xương nhìn bọn họ, hắn vỗ vỗ vai Bùi Thanh, cười tủm tỉm nói: “Tiểu huynh đệ, ngựa của hắn rất tốt, ngươi thật sự có lời
rồi.”
Trong phòng quán trọ, Cát Tường nghe Bùi Thanh nói về chuyện mua ngựa, cũng hưng phấn không thôi.
Thật tốt quá, bọn họ bắt đầu làm ăn, phải đi bước đầu tiên,
nàng vốn còn đang phiền não phải bắt đầu thế nào cuộc sống ở nơi không
quen không biết này, không nghĩ tới chuyện sẽ thuận lợi như vậy, xem ra, lão Thiên đang giúp bọn họ.
“Nói như vậy, ngày mốt sẽ lên đường?” Nàng hỏi, dự định mua thêm ít trang phục mùa đông cho ba người.
“Ừ, thương đội Ứng lão bản ngày mốt sẽ lên đường, hắn đáp ứng để cho chúng ta đồng hành, không được để cho hắn hoãn thời gian chờ
chúng ta, nhưng – ” Hắn không khỏi lo lắng nhìn nàng. “Thân thể của nàng có thể không? Mấy ngày trước không phải là còn sốt? Chúng ta đi phương
Nam, qua đường núi hiểm trở, nàng sẽ chịu được sao?”
Chuyện buôn bán rất thuận lợi, hiện tại hắn chỉ lo lắng cho
sức khỏe nàng, lần đi đường trước nàng đã không chịu nổi, huống chi lần
này đi về phương Nam đường xá xa xôi, thậm chí sẽ gặp phải mã tặc cướp
bóc hay nhiều chuyện khác, hắn thật không yên lòng nàng.
“Nô tỳ không sao!” Cát Tường vội vàng nói: “Nửa tháng này, nô tỳ đã nghỉ ngơi đủ rồi, thân thể cũng tốt nhiều, Thanh thiếu gia không
cần lo lắng nô tỳ, cứ làm chuyện người muốn làm đi.”
“Thật xin lỗi.” Hắn áy náy nhìn nàng. “Ta đơn giản chỉ muốn đem nàng từ Bùi gia đi, lại để cho nàng chịu khổ.”
Hắn rất muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng hắn đã từng thề,
sẽ không tùy tiện mạo phạm nàng, hắn nhất định nói được là làm được,
nàng mới có thể tín nhiệm hắn.
“Đây là nô tỳ tự mình quyết định, thiếu gia không cần xin lỗi nô tỳ.” Nói xong, nàng nhắc nhở: “Ngày mai còn phải bận nhập hàng,
người nên về phòng nghỉ ngơi sớm đi!”
“Được.” Trước khi ra ngoài, Bùi Thanh nhìn nàng một cái thật
sâu, kiên định nói: “Cát Tường, nàng chờ, ta nhất định sẽ cho nàng cuộc
sống sung sướng.”
Hôm sau, được Ứng lão bản giúp một tay, hắn nhập vào rất
nhiều dược liệu phương Nam, lá cây thuốc lá, vải vóc, hộp châu báu, lại
mướn mấy tên trợ thủ thân thể cường tráng, dĩ nhiên cũng là Ứng lão bản
giúp chọn người.
Thương đội lên đường sáng sớm hôm nay, ba người nhìn tiểu
thương đội thuộc về mình, nhìn trên lưng ngựa vận chuyển đầy hàng hóa,
trong lòng đều phấn khởi vô cùng.
“Lên đường!”
Ứng Minh Xương ra lệnh một tiếng, thương đội chầm chậm lên đường.
Ra khỏi cửa thành Thương Hoài, vó ngựa giơ lên cuồn cuộn từng trận bụi cát, Cát Tường theo thường lệ ngồi ở trước người Bùi Thanh,
trong lòng vui mừng khó nói lên lời.
Nàng hiện tại đã có thể cưỡi ngựa rồi, cũng thích ứng được với độ cao của ngựa, không còn cảm thấy chóng mặt như trước nữa.
“Nếu như không thoải mái lập tức nói cho ta biết.” Mặc dù bọn họ ở Thương Hoài thành một thời gian, theo lý cũng nghỉ ngơi đủ rồi
nhưng hắn vẫn không yên lòng tình trạng thân thể của nàng.
“Nô tỳ không có cái gì không khỏe cả, thiếu gia không cần quan tâm nô tỳ.”
Vì che dấu tai mắt, Bùi Thanh kêu nàng giả trang thành thiếu
niên, gọi nàng là Tường đệ, mà cả thương đội, chỉ có mình nàng là nữ
nhân, quả thật mặc nam trang sẽ dễ dàng hơn.
Mới bắt đầu, Cát Tường không cảm thấy bất kỳ khó chịu, nhưng
qua cả ngày, nàng đúng là vẫn không chịu nổi, vì lắc lư xóc nảy thật khổ sở.
Vậy mà nàng cái gì cũng không nói, bởi vì không muốn làm chậm trễ hành trình của đại gia, bọn họ chẳng qua là tiểu thương đội phụ
thuộc vào Ứng lão bản, nếu để cho người ta cảm thấy bọn họ phiền toái sẽ không tốt.
Vạn sự khởi đầu nan, sau khi rời khỏi Khai Dương thành, bọn
họ nhanh như vậy có thể bắt đầu làm ăn là ông trời cho cơ hội, cũng
không thể bởi vì một mình nàng mà làm trễ nải cả thương đội.
Thật may là ban đêm không phải ngủ ngoài đồng hoang vu, bọn
họ tìm được một quán trọ sạch sẽ ở trong trạm dịch thương khách, buổi
tối Ứng lão bản làm ông chủ, trong quán bày đầy một bàn món ăn, chỗ ngồi có Bùi Thanh, Cát Tường, Bùi Uy, bên này là Ứng Minh Xương dẫn theo vài tên trợ thủ đắc lực.
“Tiểu huynh đệ, vị ấu đệ này của ngươi dáng dấp đúng là mi
thanh mục tú, là một người đọc sách đúng không? Ta có nữ nhi, cũng lớn
như vậy.” Ứng Minh Xương cười tủm tỉm nhìn Cát Tường, gương mặt từ ái
của vị trưởng bối.
“Ứng lão bản quá khen, xá đệ thân thể không tốt, cho nên vẫn đi theo bên cạnh ta, không có học sách gì.”
“Như vậy a. . . . . .” Ứng Minh Xương đem một miếng thịt dê hầm cách thủy gắp vào trong chén của Cát Tường, cười nói: “Nếu thân thể không tốt, như vậy phải bồi bổ nhiều hơn, thịt dê này là sở trường của
chủ hiệu, dùng nhiều loại dược liệu hầm cách thủy, ăn nhiều một chút.”
“Cám ơn Ứng lão bản.” Cát Tường nhỏ giọng nói, không dám ngước mắt, sợ bị đoán được mình là nữ nhân.
“Nào, ba vị Bùi huynh đệ, ta mời ba vị các ngươi một chén, vì duyên phận của chúng ta, cũng vì các ngươi thực hiện kế hoạch lớn, kiếm vào không dứt bạc trắng.”
Bùi Thanh, Bùi Uy cùng nhau nâng chén, cạn rượu trong chén, Cát Tường cũng ý tứ giơ ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp.
Rượu này thật cay, bất quá, tương lai của bọn hắn bừng sáng, nàng cũng không để ý rượu mạnh khó uống.
Cát Tường đột nhiên giật mình, cảm giác được một trận đầu đau như muốn nứt ra.
Nàng nhăn lại mi tâm, giật giật mí mắt, cố gắng mở mắt, thấy cảnh vật trước mắt ở đây đều lay động.
Là chuyện gì xảy ra? Là ngủ quá lâu sao? Nhưng, Thanh thiếu
gia không phải nói trời chưa sáng sẽ phải lên đường sao? Thế nào mặt
trời đã chiếu vào trong phòng, không có người tới gọi nàng?
Cát Tường nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, lần nữa mở mắt, đầu vẫn choáng váng, giống như đang trôi trên nước.
Nàng đỡ bên trán, thật vất vả ngồi dậy, lại vô cùng kinh hãi
phát hiện thân thể mình xích lõa, tim nàng bỗng đập mạnh, lông tơ toàn
bộ dựng lên.
Xiêm y của nàng ở đâu? Nàng tại sao lại nằm ở trên giường?
Nàng rối loạn khiếp sợ hồi tưởng, nhưng cái gì cũng nghĩ không ra, nàng miễn cưỡng mở to hai mắt, nhìn chung quanh.
Bỗng nhiên, nàng nhìn thấy xiêm y của mình, cả người nàng run lên.
Quần áo nàng bị ném trên đất, trong lúc nhất thời, mê muội,
khẩn trương, hoài nghi, kinh hoảng, sợ hãi. . . . . . Các loại tâm tình
phức tạp ùn ùn kéo tới, dường như sắp vỡ mất.
Nàng kéo chăn, quấn lấy mình, nước mắt trào ra.
Nàng bị cưỡng bức sao? Trong sạch của nàng bị hủy sao? Là
người phương nào gây nên? Tại sao nàng một chút tri giác cũng không có?
“Cát Tường! Cát Tường! Nàng ở bên trong sao?”
Cửa phòng bị đạp bang một tiếng vang dội, thanh âm Bùi Thanh nghe vạn phần lo lắng.
Cát Tường cả người rét run.
Nàng hốt hoảng kéo chặt chăn, suy nghĩ một chút, vội vàng đi nhặt quần áo trên đất.
“Cát Tường! Nàng ở bên trong sao?” Ngoài cửa Bùi Thanh liên
tục thét hỏi: “Nàng có ở trong phòng không? Mau trả lời ta! Nếu như nàng không trả lời, ta sẽ đi vào –”
“Ta ở đây!” Cát Tường vội vàng trả lời, tay chân nàng vội vàng mặc lại quần áo.
Hai tay của nàng vẫn còn run rẩy, trong đầu hỗn loạn vô cùng, nhưng nàng tuyệt đối không thể để cho Thanh thiếu gia biết chuyện kinh
khủng phát sinh ở trên người nàng, cũng không phải là sợ hắn sẽ ghét bỏ
nàng, mà là sợ hắn sẽ đi tìm người cưỡng bức nàng mà liều mạng.
Từ khi rời đi Bùi gia, không biết bao nhiêu chuyện, nàng không thể cho hắn thêm phiền toái.
“Nàng ở đây –” Bùi Thanh dường như thở phào nhẹ nhỏm. “Nàng mau lại đây mở cửa!”
“Được. . . . . .” Cát Tường dùng tốc độ nhanh nhất mặc xong
áo, xác định mình thoạt nhìn cũng không có gì khác thường, mới vội vàng
đi mở cửa.
Cửa mở ra, Bùi Thanh cùng Bùi Uy đều ở đây, Bùi Thanh sắc mặt tái xanh, Bùi Uy là mặt ủ rũ cúi đầu.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Cát Tường nhìn thấy sắc mặt của hai người bọn họ, trái tim đập bịch bịch, trực giác đã xảy ra chuyện.
Bùi Thanh nhìn nàng, thanh âm buồn bực hỏi: “Nàng tự mình tỉnh lại sao? Đầu không choáng váng bị ngất?”
Cát Tường kinh ngạc không thôi. “Chẳng lẽ đầu hai người cũng choáng váng?”
Bùi Thanh khóa chặt mày kiếm, chần chờ nói: “Chúng ta – mất sạch rồi.” (câu này ta chém = =”)
Cát Tường tâm hoảng ý loạn nhìn hắn, bất an liếm đôi môi khô khốc. “Thanh thiếu gia, lời này là có ý gì?”
Bùi Uy vẻ mặt đưa đám nói: “Vẫn chưa rõ sao? Chính là, chúng
ta ngốc, chúng ta ngu xuẩn, tất cả tiền bạc của chúng ta đã bị cướp sạch không còn, ngay cả Liệt Nhi của Nhị ca cùng Hải Nhi của ta cũng bị tặc
nhân kia mang đi, từ giờ trở đi, chúng ta không còn gì nữa. . . . . .”
“Cái, cái gì. . . . . .” Cả khuôn mặt Cát Tường bị dọa cho sợ đến trắng bệch, nàng nhìn Bùi Thanh, từ buồn bực trong mắt hắn cho
biết, Bùi Uy nói là sự thật, bọn họ bị gạt, bọn họ cái gì cũng không có.
Nói như vậy, là bàn rượu và thức ăn tối qua có vấn đề?
Nói như vậy, làm bẩn trong sạch của nàng cũng là đám người kia. . . . . .
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến ánh mắt của Ứng Minh Xương trong bữa ăn nhìn nàng, không khỏi rùng mình một cái, lạnh lẽo từ lòng bàn chân
dâng lên, một cảm giác lạnh cóng lan đến ót nàng.
Người nọ đã sớm nhìn thấu nàng là thân nữ nhi, chỉ có ba người bọn họ còn không biết, vẫn nâng chén vui vẻ. . . . . .
Nàng thống khổ nhìn Bùi Thanh, trong lòng một hồi khổ sở càn khuấy.
Hắn đã chán nản như thế, tức giận như thế, nàng tuyệt đối
không thể nói ra bản thân bị cưỡng bức, việc trước mắt là phải giúp hắn
lần nữa có tinh thần trở lại, nếu không hắn dứt khoát rời đi Bùi gia
liền mất đi ý nghĩa, cũng vĩnh viễn không cách nào hãnh diện trở về!
“Đáng chết!” Bùi Thanh bực tức nện một quyền trên tường. “Đều là ta không tốt! Là ta có mắt không tròng, cho là gặp được quý nhân,
kết quả là một đám trộm cướp lưu manh, quán trọ này nhất định là cấu kết theo bọn chúng, ta đi tìm bọn chúng đòi công đạo, ta đây phải đi tìm
bọn chúng!”
“Thanh thiếu gia!” Cát Tường ngăn hắn lại. “Xin bình tĩnh một chút! Bọn họ to gan lớn mật như thế, trong lòng đã sớm không có vương
pháp rồi, người đi như vậy, bất quá là chịu chết mà thôi!”
Bùi Thanh trừng mắt nhìn nàng, hắn biết nàng nói có lý.
Những người này là cá mè một lứa, đặc biệt lừa gạt tiền bạc
những người qua đường ngốc nghếch, cho dù báo quan, cũng sẽ không vì hắn mà chủ trì công đạo.
Nhưng, chẳng lẽ cứ mặc kệ như vậy sao? Tất cả tiền bạc kia là của hắn và Bùi Uy, hai phần ba là của Bùi Uy mang ra khỏi phủ, kia tất
cả đều là Tam di nương mười mấy năm qua gom góp chút vốn riêng, thế
nhưng một tối liền bị hắn làm mất hết.
Hắn, thật là thành sự không có, bại sự có dư.
Hắn, dựa vào cái gì cười nhạo Bùi Văn?
Hắn, căn bản cũng cũng không khá hơn chút nào!
“Coi như trước khi bắt đầu, học kinh nghiệm lần đầu, một bài
học đi.” Cát Tường tận tình khuyên nhủ: “Giữ được núi xanh, lo gì không
có củi đốt, nô tỳ tin tưởng trời không tuyệt đường người, nhất định còn
có biện pháp khác.”
“Nàng nói đơn giản, có biện pháp gì khác?” Bùi Uy xem thường
bĩu môi. “Chúng ta bây giờ không có đồng nào, ngay cả tiền cơm cũng
không trả được, cũng không biết tối nay phải ngủ ở chỗ nào, ai. . . . . . Lần này thật để cho đại nương xem thường rồi, nương của ta nếu thấy ta
trở về như vậy, nhất định sẽ rất thất vọng.”
Cát Tường nhìn bọn họ, do dự một lát, rốt cục nói: “Nhị vị
thiếu gia, ta. . . . . . Còn có một chút ngân lượng, có lẽ có thể có ích một chút.”
Bùi Thanh kinh ngạc nhìn nàng.
Làm sao nàng lại có ngân lượng?
Nàng là nha hoàn bán mình, y theo quy định, ngay cả tiền công cũng không có mới đúng, chẳng lẽ là Bùi Văn thương nàng, lén cho nàng
tiêu vặt ?
Bất quá, cho dù có cũng sẽ không nhiều? Đối với tình cảnh bó tay trước mắt của bọn họ, vẫn không có bất kỳ trợ giúp.
“Nàng có ngân lượng?” Bùi Uy ly kỳ nhíu mày. “Ngươi đã kiểm
tra chưa? Ngươi xác định ngân lượng vẫn còn? Tiền bạc đáng giá trên
người ta và nhị ca bị vơ vét sạch, ta thấy, ngươi cũng giống vậy.”
Cát Tường kiên định nói: “Không, ngân lượng của nô tỷ để ở một nơi rất an toàn, xác định không có bị đám người kia lấy đi.”
“A?” Bùi Uy cảm thấy hứng thú. “Ngân lượng nàng để ở nơi nào? Nói nghe một chút.”
Nàng nhẹ nhàng nói: “Thành Thương Hoài.”
Đi một vòng lớn uổng công vô ích, bọn họ lại trở về thành Thương Hoài, hơn nữa còn làm thân thể Cát Tường càng thêm suy yếu.
Thật may là, tiểu tư ở khách điếm thấy bọn họ đáng thương, lén trộm ít lương khô cho bọn họ, nếu không bọn họ thật sự chết đói.
Sau khi trở lại thành Thương Hoài , Cát Tường đưa bọn họ đến nơi chôn ngân lượng, đó là một rừng cây nhỏ bình thường, theo Cát Tường chỉ dẫn, đào được một cái túi thêu nàng chôn.
Đó là một túi thêu rất cầu kì, phía trên còn thêu một hàng chữ – phòng nhân chi tâm bất khả vô*
*phòng nhân chi tâm bất khả vô: có tâm phòng bị người.
Bùi Uy mở túi thêu ra, mở to hai mắt, hô lớn, “Trời ạ! Trời
ạ! Trời ạ! Cát Tường! Làm sao ngươi có nhiều nguyên bảo như vậy? Thành
thực khai báo! Ngươi có phải mưu tính, trộm ở tiễn trang–”
“Im miệng!” Bùi Thanh sắc bén nhìn Bùi Uy một cái. “Cát Tường là người ta rất rõ ràng, nàng không phải loại người như vậy!”
Bùi Uy lẩm bẩm, “Nhưng rất kỳ quái nha, một nha hoàn nho nhỏ, tại sao có thể có nhiều nguyên bảo như vậy?”
“Thật ra thì. . . . . .” Cát Tường thủy mâu giương nhẹ, nhìn
Bùi Thanh, nói nhỏ: “Những nguyên bảo này là lão gia lén nhét vào trong
bao quần áo của nô tỳ, nô tỳ đến khi rời Khai Dương thành mới phát
hiện.”
“Cha?” Bùi Uy ánh mắt mở càng lớn, hắn nhìn Cát Tường không
dời mắt. “Chẳng lẽ, không chỉ đại ca thích ngươi, ngay cả cha ta. . . . . .”
“Câm miệng!” Bùi Thanh lần thứ hai ra lệnh Bùi Uy ngậm miệng, tiểu tử thúi này, trong đầu toàn những ý nghĩ không sạch sẽ, hắn thật
hối hận đã đáp ứng để cho hắn đi theo.
“Không phải là như vậy, Uy thiếu gia.” Con ngươi trong veo
của Cát Tường chuyển sang Bùi Thanh, ôn nhu nói: “Lão gia còn giữ lại
phong thư, ở đây.”
Nàng từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư, giao cho Bùi Thanh.
Cha hắn để lại thư cho hắn. . . . . . Bùi Thanh hô hấp dồn dập, hắn nhận lấy phong thư, mở ra.
Thanh Nhi:
Cha biết con vẫn oán trách cha bỏ mặc con, thật ra thì,
cha vẫn thầm chú ý con, cũng biết con ở trong nhà bị ủy khuất, chẳng qua là cha không thể biểu đạt ra, bởi vì, đại nương con ẽ không tha cho
con, nếu cha còn đối tốt với con, sợ rằng bà ta sẽ nghĩ độc kế hại chết
con, cha sợ mất đi con, mới phải cố tình lãnh đạm với con, hi vọng con
có thể tha thứ cho cha.
Hôm nay, con quyết ý muốn rời khỏi Bùi gia, cha biết
không cách nào lưu lại con, cũng rất xấu hổ không có giữ đúng lời hứa
với nương của con, chăm sóc con thật tốt, nhìn con thất chí, trong lòng
cha đau đớn mà không nói ra được!
Chỉ kêu con ở bên ngoài, hết thảy hãy cẩn thận, cha tin
tưởng con nhất định sẽ có thành quả, cha sẽ vì con cầu nguyện, chờ con
thành công trở về!
Cha chấp bút.
Đọc thư xong, một luồng hơi nóng xông ra từ vành mắt Bùi Thanh, hắn nghẹn lời, tâm tình kích động, thật lâu không thể bình tĩnh.
Hóa ra, hắn hiểu lầm cha, cha vẫn quan tâm hắn, thế nhưng hắn lại hận ông, hắn thật đáng chết, thực không hiểu chuyện.
Chỉ mong hắn còn có một ngày báo đáp cha, chỉ mong cha có thể bảo trọng thân thể, chờ hắn thành công trở về, hắn nhất định sẽ phụng
dưỡng cha thật tốt. . . . . .
“Kỳ quái, của ta đâu? Sao cha lại không để lại thư cho ta?”
Bùi Uy liếc mắt nhìn chằm chằm lá thư này, trong miệng khó chịu kháng
nghị.
Cát Tường nửa khóc nửa cười nói: “Lão gia không biết Uy thiếu gia sẽ theo Thanh thiếu gia rời nhà trốn đi a, nếu như lão gia biết,
nhất định sẽ để thư đưa cho người.”
Bùi Uy vẫn không cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại nhíu mày, bộ mặt tinh quái. “Kỳ lạ, vậy cha ta làm sao biết ngươi sẽ theo Nhị ca ròi khỏi Bùi gia, sau đó thần không biết quỷ không hay đem túi thêu bỏ vào
trong bọc quần áo ngươi?”
Cát Tường mặt đỏ lên.
Đối với vấn đề này, nàng không trả lời được, lão gia khi nào
đem túi thêu cùng phong thư nhét vào trong bao quần áo, nàng thực sự
không biết.
Bùi Thanh cất kỹ phong thư như trân bảo xong, khóe miệng giơ lên nụ cười vui vẻ mà thời gian này đã lâu không thấy.
Hắn biết tại sao.
Điều này chứng minh cha hắn nói thật, ông vẫn âm thầm chú ý
hắn ăn chơi lãng tử, cũng bởi vì thế, ông mới biết hắn có tình ý với Cát Tường, tất nhiên cũng biết sáng sớm hôm đó, hắn thuyết phục Cát Tường
theo hắn cùng nhau trốn đi, cho nên mới chuẩn bị thật nhiều nguyên bảo
vào trong bọc quần áo của Cát Tường.
“Vậy ngươi tại sao lại đem túi thêu chôn ở chỗ này? Có phải muốn nuốt riêng không?” Bùi Uy nửa thật nửa giả hỏi.
“Không thể nào, Uy thiếu gia.” Cát Tường không nóng không
lạnh nói: “Bởi vì thấy lời nói trên kia của lão gia, cho nên ta mới có
thể đem túi thêu chôn ở chỗ này, nghĩ rằng, nếu như vạn nhất có chuyện
gì, cũng có thể dùng đến.”
Bùi Uy giơ ngón tay cái lên. “Chậc chậc chậc. . . . . . Cát
Tường, ngươi thật sự là quá thông minh, khó trách đại ca vừa ý ngươi như vậyi, ngươi theo chúng ta đi ra ngoài là đúng, bằng không, nương ta
nói, chờ đại ca thành hôn, không ép ngươi làm tiểu thiếp hắn không
được.”
“Hừ, hắn đừng hòng mơ tưởng.” Ánh mắt Bùi Thanh nhìn vào
khuôn mặt Cát Tường, ánh mắt kiêu căng bất tuần, khóe môi lại có chút
dịu dàng.
Ánh mắt của hắn chợt như mũi kim châm vào nàng, làm nàng nhớ tới chuyện mình đã dơ bẩn.
Lòng của nàng một hồi co rút nhanh, vội vàng quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn vào ánh mắt Bùi Thanh.
Nàng hôm này, cho dù không phải là nha hoàn ti tiện, cũng không có tư cách cùng hắn ở một chỗ, vĩnh viễn mất đi tư cách.