Cắt Sóng

Chương 22: Chương 22





Ngay khi vừa gửi đi, anh đã hơi hối hận rồi.

Du Vũ mãi vẫn không trả lời, Tô Liệu nghĩ thầm, không muốn trả lời thì thôi vậy.

Anh làm ổ trên ghế dài công viên, ngồi hóng gió thêm một lúc cũng thấy nhạt nhẽo.

Tô Liệu chán nản nghĩ, hay là về làm thêm mấy đề nữa vậy, nhưng cả người không có miếng động lực nào.

Độ ấm sau khi vận động đã tản đi gần hết, lúc này anh mới phát hiện hôm nay thời tiết lạnh hơn ngày thường, ngồi một lúc đã thấy đầu ngón tay lạnh buốt.

Khi anh chuẩn bị về, điện thoại chợt rung lên.

Cá voi sát thủ: Cậu ở đâu cơ?
Tô Liệu sững sờ, quay đầu nhìn xung quanh, dưới ánh đèn đường cách đó không xa, Du Vũ mặc áo gió màu vàng, trên tay cầm điện thoại, nhìn thấy anh thì sải bước chạy đến.

Tô Liệu cúi đầu nhìn thời gian, từ lúc anh gửi định vị đến giờ cùng lắm chỉ mới năm phút.

Anh không đầu không đuôi hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Du Vũ chạy toát mồ hôi, mở áo gió, dùng tay phe phẩy: "Nhà tôi gần đây."
Tô Liệu nghiêng đầu dò xét cậu, lộ ra quai hàm sắc bén.

Anh đột nhiên vươn tay vịn vào lưng ghế, nghiêng người về phía trước, nụ cười có chút ngả ngớn: "Ồ, ai nửa đêm phát định vị cho cậu, cậu cũng đến à?"
Du Vũ nhíu mày, có chút không được tự nhiên: "Cái đầu cậu! Chỉ là, nhà tôi —— nhà tôi hết muối rồi, vốn đang ra ngoài mua muối.

Tiện thể ghé xem cậu."
Tô Liệu rõ ràng chả tin, nhướn mày, cố tình kéo dài âm cuối: "À, chỉ là tiện đường thôiiii"
Du Vũ: "Tô Liệu, tôi khuyên cậu lương thiện."
Tô Liệu ngửa đầu cười to.

Du Vũ ngồi xuống cạnh anh, lấy một hộp sữa bò Vượng tử, rút ống hút nhét vào tay đối phương.

Tô Liệu thấy tay cậu trống không, hơi ngạc nhiên: "Có một hộp thôi?"
Du Vũ hừ một tiếng: "Sợ tật xấu của cậu chứ gì nữa, cái này nhiều đường, cái kia không tốt.

Nếu cậu không uống, trả đây tôi uống."
Quả nhiên, Tô Liệu lại bắt đầu xăm soi bảng thành phần dưới ánh đèn lờ mờ, ánh mắt cảnh giác.

Du Vũ bất mãn mà liếc anh: "Đây là sữa bò Vượng tử quí giá của nhà tôi, tôi khuyên cậu trân trọng nó."
Tô Liệu hợp tác trả lời: "À thế à, thì ra là bản limited, cất giữ mấy năm rồi?"

Du Vũ thấy anh mãi không uống, giật lại hộp sữa: "Vượng tử này là tổ tiên truyền lại, giữ ba chục năm có lẻ, rốt cuộc có uống không?"
Nào ngờ cái đầu đầy tóc của Tô Liệu đột ngột nhào đến, giống như dựa vào lòng cậu, cắn ống hút: "Hút miếng."
Du Vũ: "..."
"Uống chứ." Tô Liệu nhân lúc lấy lại hộp sữa, "Sao nỡ không uống được".

Anh hút hai hớp, nói tiếp: "À phải rồi, nhắc nhở thân thiện, lượng đường của sữa mày gấp ba lần protein."
Du Vũ lườm một cái: "Im giùm được không?"
Tô Liệu khẽ "Ò", thật sự ngậm miệng.

Anh yên tĩnh bó chân ngồi trên ghế, hai tay nâng niu Vượng tử, uống từng ngụm nhỏ.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh lại, Du Vũ lắng nghe tiếng gió bên sông.

Một lúc lâu sau, cậu hỏi: "Cậu làm gì ở đây một mình? Không lạnh sao?"
Ống hút phát ra âm thanh chạm đáy, Tô Liệu cũng không trả lời, trực tiếp đứng dậy: "Đi thôi, đi mua muối với cậu.

Gần tiểu khu tôi ở có siêu thị."
Du Vũ cũng không hỏi nhiều, im lặng đứng dậy.

Đi được một lúc, Tô Liệu vẫn cảm thấy trong lòng ngộp đến phát hoảng, khẽ nói: "Ba tôi muốn tôi tham gia kì thi Vật Lý ở Mỹ, muốn tôi xuất ngoại bồi dưỡng."
Đề tài học tập trước giờ đều là điểm mù tri thức của Du Vũ, cậu chậm rì "Ừ" một tiếng, tỏ ra mình đã nghe.

Tô Liệu rất thưởng thức Du Vũ ở một điểm —— cậu sẽ không vội vã đánh giá, ngoại trừ những điều cậu biết rất rõ.

Khi Du Vũ nghe người khác tâm sự thường rất im lặng, không giống nhiều người ở Nhị Trung "tự cho rằng mình đối xử tốt với cậu ấy" mà đưa ra lời khuyên.

Tô Liệu cũng không cần khuyên nhủ gì, anh chỉ đơn thuần là rất muốn nói ra chuyện này.

Trong lớp sẽ có rất nhiều người nghĩ Du Vũ " tẻ nhạt", nhưng Tô Liệu biết, kể cả khi cậu không nói lời nào, cậu vẫn luôn nghe, nghiêm túc lắng nghe.

"Ba mẹ tôi là bạn đại học, sau này cùng nhau sang Mỹ học lên tiến sĩ chuyên ngành Vật Lý học.

Bọn họ đều chọn ở lại nhận nhiệm vụ giảng dạy." Tô Liệu dừng một chút, "Ba tôi luôn nói, mẹ không chỉ là bạn đời của ông, bà còn là nàng thơ thúc đẩy ông học tập.

Trước đây ông ấy từng giành giải thưởng nghiên cứu khoa học rất có giá trị, nghe đâu là mẹ tôi đã truyền cảm hứng rất lớn cho ông.

Giải thưởng ấy cũng giúp ông trở thành giáo sư khi còn rất trẻ."
"Nhưng sau khi tôi sinh ra, dự án nghiên cứu khoa học của ông trì trệ không tiến triển.

Suốt mười mấy năm, dường như đều dậm chân tại chỗ —— ông ấy trách tôi, trách tôi lớn lên không giống mẹ."
Du Vũ cảm thấy mình có ngàn lời muốn nói, tổng kết thành một chữ vô cùng sâu sắc: "Đệt."

"Vậy cậu có định tham gia không?"
Tô Liệu trầm mặc chốc lát, gật đầu: "Dự định."
Sau đó, chính anh cũng thô t.ục chửi "đệt" rõ to.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Tô Liệu nói ra khúc mắc, trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Công viên không lớn, hai người đi bộ một lúc đã đến siêu thị mini.

Du Vũ đứng trước hàng gia vị, cố gắng tìm thấy nhãn hiệu mà mẹ cậu hay dùng.
Dư quang trong mắt cậu chợt thấy Tô Liệu dường như đang giơ điện thoại về phía mình.

Du Vũ ngỡ Tô Liệu đang chụp ảnh, khó hiểu quay sang.

Trong nháy mặt cậu nghiêng đầu, Tô Liệu nhanh chóng đem điện thoại nhét vào túi quần.

Khi đó Du Vũ không để ý lắm, cầm bao muối đi tính tiền.

Tô Liệu đã sớm đi xếp hàng, trong tay còn cầm một hộp sữa bò Vượng tử.

Du Vũ mặt không thay đổi nhắc nhở anh: "Đường nhiều gấp ba lần protein đó."
"Tôi biết." Tô Liệu trả tiền, đưa Vượng tử cho cậu, mặt mày cong cong, "Nhưng không phải cậu rất thích sao?"
Khi về nhà, mẹ cậu khó hiểu hỏi: "Vũ Vũ, con mua muối làm gì? Hôm qua mẹ mua rồi mà."
Du Vũ: "...!Tích trữ."
*
Du Vũ lần thứ hai phát hiện Tô Liệu dường như đang chụp lén mình là khi cậu về lớp sau giờ nghỉ trưa.

Cậu đi dọc theo lối ở giữa để về chỗ, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Liệu cầm điện thoại, camera vừa vặn nhắm vào mặt cậu.

Vốn cũng không có gì, chỉ là ngay khi Du Vũ ngẩng đầu lên, Tô Liệu giống như vô cùng chột dạ, nhét điện thoại cái "rầm" vào hộc bàn.

Không biết còn tưởng chủ nhiệm đi kiểm tra giờ tự học buổi trưa, phát hiện anh đang nghịch điện thoại.

Du Vũ cảnh giác: "Cậu đang làm gì thế?"
"Không làm gì cả." Tô Liệu nhún vai, con ngươi anh đảo một vòng, chỉ lên bảng đen, "Tôi làm bài tập đây."
Du Vũ: "..." Vì cớ gì mà lại ngửi thấy mùi giấu đầu hở đuôi nhỉ.


Mãi đến đi chuyện tương tự xảy ra lần thứ ba, Du Vũ mới phát hiện có chỗ nào đó không đúng.

Cậu biết mình ý nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng cậu vẫn cảm thấy Tô Liệu thật sự đang chụp lén cậu.
Hơn nữa, cậu vẫn không có chứng cứ.

Ý nghĩ này như một hạt giống, nảy mầm trong đầu Du Vũ, những chiếc lá non xanh mởn khiến cậu ngứa ngáy.

Du Vũ thật sự hết nhịn nổi rồi, chỉ chờ một ngày sau khi huấn luyện xong, kéo Vương Bằng Bồng vào phòng thag đồ: "Mập mạp, hỏi cậu chuyện này."
"Hả?"
"Cái kia, chính là, khụ, " Du Vũ nuốt nước bọt, bộ dạng lén lén lút lút, "Gần đây tôi phát hiện —— ừm, thì —— phát hiện có người chụp trộm tôi, cậu nói xem —— "
Vương Bằng Bồng kinh hãi, giọng rất lớn: "Chụp trộm?"
Du Vũ một cánh tay ôm lấy cổ cậu ta, một tay bịt cái miệng, từ kẽ răng nói: "Xuỵt!"
Vương Bằng Bồng vội vàng gật đầu, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Người ngoài trường hả? Biế.n thái đó, cậu báo cảnh sát đi!"
Du Vũ mím môi, lắc đầu.

"Ý của cậu là trong trường học?" Vương Bằng Bồng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt dần thiếu đúng đắn, vỗ lưng Du Vũ: "Ngon nha anh Vũ, chứng tỏ người ta coi trọng anh mà! Nữ sinh nào vậy? Lớp mấy? Tớ có quen không? Ưa nhìn không?"
Du Vũ liế.m môi, mẹ nó mình nên giải thích thế nào đây.

"Cái kia ——" Ánh mắt cậu có chút né tránh, "Ngoại trừ nguyên nhân đó ra —— còn nguyên nhân nào khác không?"
Vương Bằng Bồng ngửa đầu cười to: "Còn có thể là gì nữa, cảm thấy cậu đẹp trai vãi chứ gì nữa, ngốc quá!"
Du Vũ: "..."
Không thể nhỉ?
Không hợp lý lắm.

Du Vũ mất một lúc mới tẩy được lời Vương Bằng Bồng "người ta thích cậu" ra khỏi đầu.

Nhưng cũng từ lời Vương Bằng Bồng, cậu chợt ít nghĩ đến một khả năng —— lẽ nào, có nữ sinh nhờ Tô Liệu chụp hình của mình?
Không phải không thể.

Tiết thể dục hôm đó, Du Vũ đang đánh bóng, trên không trung đột nhiên truyền đến tiếng "tách".

Cậu nhạy bén quay đầu lại, quả nhiên, trong tay Tô Liệu đang cầm điện thoại! Tuy Nhị Trung không quản việc mang điện thoại tới trường, nhưng tuyệt đối không cho phép học sinh sử dụng điện thoại trong giờ học, một khi bị phát hiện, sẽ bị tịch thu.

Một học sinh ngoan như Tô Liệu, chưa bao giờ lén lút chơi điện thoại trên lớp.

Khá lắm.

Tiết cuối của lớp bảy vào thứ tư là tiết thể dục, sau khi học xong sẽ đến thẳng nhà thi đấu tập luyện.

Du Vũ giở lại trò cũ, thừa dịp Tô Liệu chưa bơi xong, cầm khăn tắm và quần áo đi tắm rửa.

Tiện tay lấy điện thoại của đối phương trong tủ.

Lúc trước Du Vũ vô tình nhìn thấy mật khẩu điện thoại của Tô Liệu là một chữ "L" đơn giản.


Điện thoại mở khóa thành công.

Khi điện thoại mở lên vẫn còn hiện trang trước khi tắt —— weixin.

Trong danh sách weixin của Tô Liệu có một chấm nhỏ màu đỏ thông báo chưa đọc ở góc —— bên kia là một tài khoản lòe loẹt tên [ A _ tiểu muội ], nội dung là "Có ảnh không mặc đồ không?"
Một câu nói khiến Du Vũ trực tiếp tức nổ pháo hoa.

Cậu run rẩy bấm vào tin nhắn.

Quả nhiên Tô Liệu đã gửi tấm ảnh cậu chơi bóng trong tiết thể dục qua cho người kì lạ này.

Rốt cuộc "Tiểu muội" lòe loẹt này là ai?
Du Vũ mở ảnh đại diện của đối phương, phát hiện đó là một cô gái trang điểm đậm, tóc giả xoăn vàng, trang điểm mắt giống Cleopatra, lông mi giả cứ như hai chiếc chổi lớn, phấn mắt blingbling, đôi môi cong hờn như búp bê barbie.
Nhìn thế nào cũng không giống học sinh Nhị Trung? Phong cách trang điểm có hơi hoang dã?
Du Vũ nhanh chóng đọc lịch sử trò chuyện của Tô Liệu và người nọ.

Hai người thêm bạn bè vào thứ sáu tuần trước.

Tô Liệu là người nhắn trước: Nam có được không?
Đối phương trả lời: Bạn có ảnh không, xem ảnh trước.
Mới đầu Tô Liệu chỉ gửi vài tấm góc nghiêng của cậu, hỏi: "Như vậy có thể trả bao nhiêu tiền?
Sau đó còn nhắn thêm: Cao một mét tám, có cơ bụng và tuyến nhân ngư, lưng rất đẹp.

Du Vũ cảm thấy "kính râm cũng không che được cú sốc lúc này", vài chữ ngắn ngủi giống như lũ quét, đê vỡ.

Núi lửa phun trào che ngợp bầu trời, tiêu diệt sức sống thiên nhiên.

Đối phương không trực tiếp trả giá, tiếp tục hỏi: Bạn có ảnh toàn thân không?
Vì vậy, Tô Liệu liền tranh thủ chụp trộm cậu vào tiết thể dục buổi chiều rồi gửi đi.

Sau giờ thể dục, hai người bọn họ đều phải huấn luyện, nên Tô Liệu chưa thể kiểm tra tin nhắn.

Cậu ta đang làm gì vậy?
Du Vũ có chút bối rối.

Cậu mở ảnh đại diện của "Tiểu muội", trong lòng đột nhiên kiên tưởng đến hai từ "Má đường".

(*) Tui thấy ông nghĩ hơi quá rồi đó =))))))))))
Chấn động.

Dù cậu nghèo, trước mắt có chút túng thiếu, nhưng cũng đâu đến mức phải làm vậy? Cậu có thể xin đi rửa chén, giao hàng, cậu có tay chân lao động chân chính, hà cớ gì phải —— hả?
Du Vũ cảm thấy bạn học Tô Liệu, tuy học tập ưu tú, ngoại hình xuất chúng, nhưng tư tưởng có chút lệch lạc.

Giờ thì khỏi chối!.