Chuyện đầu tiên mà Quý lão phu nhân làm sau khi trở lại Quý phủ, chính là tìm đủ đại lang nhị lang tam lang nhà mình, sau đó, lớn tiếng khóc lóc kể lể!
Lão phu nhân khóc sướt mướt kể rõ ràng mọi việc, từ việc chính mình hoà hoà khí khí đến Trương gia muốn lấy thiếp canh về như thế nào, đến việc chính mình trái lại bị chủ nhà đối đãi ra sao, một tát đánh trở về như thế nào!
Quý đại gia còn chưa tỏ vẻ, tam lão gia trực tiếp nhào lên, ôm mẹ già nhà mình khóc ròng nói: "A nương, a nương, ngài chịu khổ! Trương gia kia khinh người quá đáng! Bọn họ hại lục nha đầu của chúng ta, hại ta, hiện giờ còn càng thêm không biết xấu hổ mà đánh người! A nương! Là nhi tử xin lỗi ngài, ngài chịu ấm ức giùm Quý phủ chúng ta!"
Sự hiếu thuận của tam lão gia luôn luôn được lòng lão phu nhân sâu sắc. Lão phu nhân đỡ ông ta, nước mắt càng thêm mãnh liệt, như sông cuộn biển gầm: "Ta không còn mặt mũi mà sống, ta vậy mà bị một lão phụ nhân bỉ ổi như vậy đánh một cái tát! Nếu công bằng này không đòi lại được, về sau ta cũng không có mặt mũi gặp người!"
Quý nhị gia cũng là người tính tình nóng nảy. Ông ta nhậm chức Lại Bộ Thị lang, quản lý luật pháp Đại Chiêu, quả thực là từng trận sát khí: "Được lắm, dưới chân Thiên Tử, Trương gia này ngay cả Cáo mệnh phu nhân cũng dám đánh, trong mắt bọn họ còn có vương pháp hay không! Nếu chúng ta không bẩm báo chuyện này cho Đại Lý Tự, bọn họ còn xem Quý phủ chúng ta dễ khi dễ!"
"Đại lang?" Quý lão phu nhân giương hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn xem đại nhi tử nhà mình: "Chuyện này..." Chuyện này còn phải chờ hắn ra quyết định cuối cùng.
"A nương yên tâm!" Một chuyện lại nối tiếp một chuyện, Quý Đức Chính dù có tâm cảnh trầm ổn cũng bị quấy thành một nồi cháo: "Chuyện này, nhi tử nhất định không bỏ qua!"
Dứt lời, Quý đại gia bước ra khỏi sân liền về thư phòng, tự tay viết đơn kiện.
Một, tố cáo Trương Nhị lang tư thông với Trang Tứ cô nương lừa hôn Quý phủ. Hai, tố cáo Trương lão phu nhân ra tay ẩu đả mẫu thân nhà mình!
Lễ Bộ Thượng thư đã viết quen uy nghiêm hoàng gia, tội trạng này viết lên cũng là lời nói chuẩn xác, rõ ràng sắc bén.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Quý Thượng thư mang theo đơn kiện tự tay viết, ở khi còn chưa lâm triều, tự mình gõ trống kêu oan của Đại Lý Tự, tố cáo Trương gia!
Đại Lý Tự Khanh Trần Đức Dục mới vừa mặc xong quan bào, liên nghe được hạ nhân nói, Lễ Bộ Thượng thư tới cáo trạng. Ông ta đồ ăn sáng cũng không kịp dùng, trực tiếp nghênh đón người tiến vào.
Lễ Bộ Thượng thư này là quan viên chính nhị phẩm, Đại Lý Tự Chính Khanh là chức quan từ tam phẩm, tuy thường xuyên qua lại, nhưng kém không ít quan giai.
Có điều hai người đều là trụ cột trong triều, tuy có chênh lệch quan giai, vẫn là muốn xử lý theo lẽ công bằng.
Đại Lý Tự Chủ sự cầm đơn kiện đọc thầm, trên mặt nghiêm túc, trong lòng lại đang tấm tắc ra tiếng: Chậc chậc chậc, vốn tưởng rằng việc hoang đường này chỉ có thể xảy ra trong nhà tầm thường không có kiến thức, thì ra trong nhà giàu cửa rộng cũng thú vị như vậy. Ai da, chuyện này, cũng thật là mới mẻ!
Đại Lý Tự thu đơn kiện của Quý Đức Chính, ghi chép lại, đảm bảo nhiều lần với Quý Thượng thư rằng khi mở công đường thẩm tra, sẽ xử lý theo lẽ công bằng. Lúc này Quý Đức Chính mới lên ngựa, tiến cung lâm triều.
Quý Vân Lưu ở tại nội trạch, tin tức không linh thông như vậy. Khi nàng biết được tin hoả hoạn ở ngõ nhỏ Tây Từ, đã là giờ Ngọ ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện.
"Nơi đó còn có hai đứa bé mới vừa tròn mười tuổi, một đôi phu thê đang bày quán làm mì Dương Xuân, còn có một bào lão, toàn bộ đều bị thiêu cháy." Lâm ma ma kể lại tin tức tìm hiểu được, trong lòng run lên, ngay cả giọng nói cũng đứt quãng: "Trời như vậy, tất cả đều là nước mưa, sao có thể cháy chứ? Chuyện này thật đúng là quá kỳ quặc!"
Bà giương mắt nhìn Quý Vân Lưu, chỉ thấy nàng cầm quyển sách rất dày kia, không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ngừng trên sách, cũng không lật xem.
Qua nửa ngày, Quý Vân Lưu mới ngẩng đầu nhìn mưa xuân ngoài sổ: "Ta đã biết, ma ma người đi xem nhà người nọ có gì cần hỗ trợ, đưa chút bạc biểu thị tâm ý."
Hộ gia đình này quả nhiên bị mượn đi vận số, mà còn là toàn bộ vận số, ngay cả một đường sống đều không để lại cho người ta.
"Được, lão nô đi xem." Lâm ma ma lui ra ngoài.
Quý Vân Lưu xuống giường, cầm một cái ly lên. Nàng đi đến bên cửa sổ phía Tây, uống ngụm nước trong ly, rồi phun ra đất ngoài cửa sổ. Sau đó, nàng bắt đầu đọc chú ngữ: "Thái thượng sắc lệnh siêu nhữ cô hồn quỷ... Minh tử âm tử khuất vong trái chủ... Đẳng chúng cấp cấp siêu sinh."
Đợi nàng thay một nhà năm người vô tội kia niệm xong "Cứu khổ vãng sinh thần chú", Hồng Xảo vừa vặn bưng tổ yến tiến vào. Nàng thấy Quý Lục đứng trước cửa sổ: "Cô nương, bên ngoài mưa lớn, người cẩn thận chút, dính mưa dễ cảm lạnh."
Quý Vân Lưu quay đầu qua, nhìn váy thường sắc anh thảo trên người Hồng Xảo, khẽ híp mắt: "Hồng Xảo, ngươi giúp ta đổi một bộ xiêm y, ta muốn đi thỉnh an tổ mẫu."
Bên ngoài này, nàng phải đi ra một chuyến.
Chỉ là, thứ có thể để nàng lấy làm cớ đi ra ngoài, cũng chỉ có những cửa hàng bạc mua trang sức đó. Cái cớ này dùng một lần liền phải ở trong nhà rất lâu, ai, xã hội phong kiến vạn ác này!
Có thể đem vương triều của lão công tương lai nhà mình lật đổ, thay một nơi cải cách cởi mở tốt đẹp hay không?!
Sáng sớm ngày kế tiếp, được lão phu nhân đồng ý, Quý Vân Lưu ngồi trên xe ngựa, mang theo Hồng Xảo, trực tiếp chạy ra khỏi Quý phủ.
Chuyện thứ nhất, tự nhiên không phải đi cửa hàng bạc cực nhọc cái quỷ gì đó, mà là đi đến hiện trường vụ án nhìn một cái.
Ngọc Hành ngồi ở phía sau nghe Ninh Thạch kể lại tin tức xử án của phủ Thuận Thiên: "Giang Phủ doãn đã kết án vụ toà nhà Tây Từ, nói là nến của hộ gia đình kia lăn lên trên giường, khiến trong phòng nổi lửa. Mặt khác, đều không có chỗ không ổn. Chuyện này, cứ như vậy liền chấm dứt."
"Mấy ngày gần đây Cảnh Vương thế nào?" Ngọc Thất hỏi: "Có động tĩnh gì?"
"Cảnh Vương không đi đến nhà kia nữa. Giờ Thân hôm qua, y đi đến phủ Trưởng công chúa một chuyến, đợi một canh giờ mới trở về phủ." Nói xong, Ninh Thạch từ trong hầu bao lấy ra một chiếc khăn trắng, mở ra trình lên: "Thất gia, đây là tiểu nhân tìm được trong toà nhà Cảnh Vương đã từng ở lại."
Ngọc Hành nhìn kỹ đồ vật trong khăn. Đó là một mảnh giấy vàng sau khi bị đốt cháy: "Đây là, đạo phù?"
"Giấy vàng này mới tinh, dấu vết đốt cháy cũng không lâu, ước chừng chính là hai ngày trước sau khi bị cháy lưu lại." Ninh Thạch lần lượt nói: "Có lẽ là thời điểm Cảnh Vương rời đi đốt cháy mà lưu lại."
"Đi ngõ nhỏ Tây Từ!" Ngọc Thất đứng lên, sắc mặt vô cùng không tốt: "Cho người chuẩn bị xe ngựa."
Trở về một đời, hắn tin Thiên Đạo mệnh lý. Đã nhiều ngày nay, hắn xem rất nhiều sách về Đạo pháp, ngày hôm trước xem qua "Đạo pháp hội nguyên", trong đó có một trang khiến hắn có ấn tượng khắc sâu, nói có thể dùng Đạo thuật mượn vận thế, giúp người sửa vận tục mệnh!
Đại Chiêu tin Đạo, Đạo gia thờ phụng Đạo pháp tự nhiên, có thể bao dung cho nên rộng lớn, ngay cả nữ tử đều không cần bó chân. Bởi vậy, chuyện ngăn cấm tiểu nương tử ra cửa này, ngược lại cũng không khắc nghiệt như các triều đại trước vậy.
Lão phu nhân ngày hôm trước bị quăng một cái tát, chuyện này bị giấu gắt gao trong đám tiểu bối Quý phủ. Bà cũng không gặp mặt Quý Vân Lưu, khi nghe nói nàng muốn đi cửa hàng bạc, cho Hoàng ma ma cầm đến hai mươi lượng bạc, gật đầu đồng ý.
Xa phu của Quý phủ đánh xe ngựa đến đầu hẻm Tây Từ. Hồng Xảo đội mũ sa lên cho Quý Vân Lưu, lúc này, hai người mới xuống xe.
Mưa phùn trên trời không ngừng nghỉ. Ở đầu hẻm còn có người, rẽ đến trong ngỏ nhỏ liền không có một bóng người.