Cát Quẻ

Chương 47





Đám người Ninh Thạch tìm hơn phân nửa sườn núi, vẫn là không tìm được một tia manh mối. Bọn họ đang sốt ruột, giọng nói của Tạ Phi Ngang truyền đến: "Ninh Thạch! Nơi này!" Sau khi cao giọng kêu xong, hắn giá ngựa phi thẳng lên, duỗi tay một phát liền túm mảnh vải đang treo trên chạc cây xuống.

Ninh Thạch theo sau nhanh chóng chạy tới, Trang Thiếu Dung so với hắn ta nhanh hơn, dò đầu liền muốn bắt mảnh vải trong tay hắn.

Tạ Tam né qua, đưa mảnh vải cho Ninh Thạch.

Ninh Thạch bắt lấy mảnh vải, đôi mắt đảo qua liền có thể kết luận: "Là Thất gia! Thất gia chắc hẳn cách chỗ này không xa." Nói xong, hắn dường như thở phào nhẹ nhõm, thật lòng thành tâm nhìn trời chắp tay thi lễ, "Thiên Đạo phù hộ, Thất gia cát nhân thiên tướng*."

*cát nhân thiên tướng: người tốt sẽ được trời giúp đỡ.

Thiên Đạo phù hộ?

Cát nhân thiên tướng?

Trong mắt phượng của Tạ Tam lập loè tia sáng, ánh mắt nặng nề liếc nhìn Ninh Thạch một cái.

Mấy ngày gần đây, Thất gia thật ra thu liễm mũi nhọn, trầm ổn rất nhiều. Hy vọng ngài ấy thật được Thiên Đạo phù hộ, là người mang chân long.

Thái Tử mấy năm gần đây chìm đắm trong sắc đẹp ăn chơi đàng điếm, trong triều trên dưới đều đã biết vị trí Thái Tử của Đại hoàng tử chỉ sợ không giữ được lâu.

Hắn là đích thứ tử của đại phòng Tạ gia, đại ca hắn bị chuyển đến Tô Châu nhậm chức Tri Phủ, không cách nào chen chân việc trong kinh. Nhưng phụ thân và tổ phụ nhà mình đều ngầm đồng ý hắn lui tới với Thất hoàng tử, cũng là Tạ gia quyết định hướng về Thất hoàng tử.

Việc đoạt đích hung hiểm vạn phần, một bước sai, toàn bộ đều tan tác.

Thất gia, ngài thật sự ngàn vạn không thể xảy ra chuyện gì, trăm năm thế gia của Tạ gia toàn bộ đè trên đầu vai ta!

Trang Thiếu Dung không có nhiều tâm tư như vậy, lúc này còn nghĩ lung tung. Sau khi nghe được Ninh Thạch nói "Ở cách đó không xa", hai chân hắn lập tức kẹp bụng ngựa, hô: "Vậy đi mau lên, đi tìm Thất ca! Các ngươi chờ cái gì nữa!"

"Đi! Đi đến phía trước và bốn phía điều tra một chút, xem nơi này có sơn động phòng nhỏ nơi đặt chân linh tinh hay không!" Tạ Tam hai chân kẹp bụng ngựa, dẫn đầu phóng lên mà đi.

Thị vệ so với Tạ Tam và Trang Lục vẫn có kinh nghiệm hơn nhiều.

Họ tản ra khắp nơi, điều tra trong chốc lát, liền có người chạy tới bẩm báo: "Trong rừng bên kia có nhà gỗ, bên trong có ánh lửa!"

Lời nói của thị vệ phảng phất như tiếng sấm ầm ĩ trong không trung, ong ong vang lên bên tai mỗi người.

Là bá tánh tránh đời trong núi? Hay là Thất hoàng tử ẩn sâu nơi này?

Trong lòng mọi người đều gắt gao rung động.

"Đi xem." Ninh Thạch tiên phong, giá ngựa mà đi.

Từng trận tiếng vó, tiếng húyt gió ngựa, ở đêm khuya thanh vắng trong núi phá lệ rõ ràng.

Ngọc Hành đang dựa vào cạnh giường đất nghỉ ngơi. Bỗng nhiên hắn mở mắt, đứng lên liền nắm chặt cây trâm trong tay, không tiếng động dời đến ngoài phòng, cẩn thận nhìn lên thăm dò bên ngoài.

Dưới chân núi bên ngoài, cây đuốc như san hô ánh xạ trong biển, thẳng tắp từ sườn núi rọi lên.

Tiếng chân đạp vỡ ban đêm yên tĩnh này.

Bầu trời đêm đen nhánh, chỉ thấy ánh lửa, không thấy người.

Ngọc Hành không dám kết luận người đến là ai, thuộc đám người nào, là dư đảng của thích khách? Hay là Ninh Thạch?

Hắn xoay người liền đi thẳng đến cạnh giường đất, đẩy Quý Vân Lưu trên giường một phen, làm nàng thức dậy cùng nhau tìm nơi tránh né một chút.

Quý Vân Lưu nhắm mắt bất động, gò má ửng đỏ, rõ ràng là bộ dáng vì sốt cao đã lâm vào hôn mê.

Ngọc Hành lại không để ý những thứ khác, đôi tay vươn ra chặn ngang ôm nàng lên, đem cả người bọc vào trong lòng. Hắn ôm người liền chạy ra nhà gỗ, bước chân nhẹ nhàng, không phát ra tiếng vang, thẳng đến bên trong rừng trúc phía trước.

Sau khi tìm được bụi trúc rậm rạp nhất, hắn ôm Quý Vân Lưu tận lực tránh ở phía sau bụi trúc, nhỏ nhẹ như chim hạc nép mình.

Quý Vân Lưu sốt đến không hề có ý thức, bị người khoá lại trong lòng ngực xóc nảy. Sau đó, vì Ngọc Thất ngồi xổm xuống đất, người nàng giống như thi thể, phần đầu bị hắn buông ra, treo thẳng ngay chỗ cổ của Ngọc Hành.

Ngọc Hành sau khi ngồi xổm xuống sau bụi trúc, hết sức chăm chú. Giờ phút này thân hình hắn thấp xuống, khe hở có hạn, dù cho nhìn thẳng phía trước, cằm cũng muốn dán lên gò má của nàng.

Giờ phút này vạn phần nguy cơ, nhưng thở mạnh đều không được, càng đừng nói đem nàng một phát ném xuống.

Không còn cách nào, dù cho gò má nóng bỏng dán vào cằm phải chính mình, cũng muốn tận lực nhịn xuống!

Giương mắt nhìn ánh lửa dần dần tới gần, Ngọc Thất chuyển mắt lại đi xem trên tường, vài đạo "Phù chú" thấy không rõ kia.

Thứ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra là "Phù bình an" kia làm ánh mắt hắn loé loé, đồng tử càng thêm đen nhánh thâm trầm.

Nếu ở đời trước, hắn thật sự nhìn không ra đây là loại phù gì, Đại Chiêu toàn quốc tin Đạo, dù là bá tánh bình thường cũng biết vẽ vài đạo phù, nhưng hắn ở hoàng gia hơn hai mươi năm, cũng không tin mấy thứ này.

Vẫn là sống lại một đời, hắn mới sai người tìm sách vở về Đạo pháp cơ bản tới xem, chậm rãi có chút hiểu biết.

Ngọc Hành rũ đầu xuống, ánh mắt cũng rũ xuống, nhìn người hôn mê trong lòng ngực chính mình, trong mắt lộ ra một tia nhan sắc.

Quý Vân Lưu, hôm nay nếu thật vì phù bình an của cô bảo vệ ta bình an, ta nhận lời cô, một ngày có ta ở đây, liền bảo hộ cô một ngày vinh hoa phú quý.

Nghĩ như vậy, hắn chỉ cảm thấy ngoài miệng nóng lên, mới phát hiện, môi chính mình dán lên gương mặt người ta.

Tư thế ngồi xổm ôm người như vậy, làm hai người một chút chỗ trống dư thừa đều không có, xoay trái xoay phải, môi vẫn là tránh thế nào đều tránh không khỏi. Nếu hắn lại cúi thấp chút, còn có thể dán đến trên môi nàng rồi.

Thôi!

Ngọc Hành hơi ngưỡng cổ, thoáng nâng mặt, đem miệng dời sang mặt nàng, mặc cho mặt bên phải của chính mình và trán của nàng dính sát bên nhau.

Người này không chỉ miệng có vị hoa quế, ngay cả người đều là mùi hương hoa quế.

Bánh hoa quế kia thật sự ăn ngon như vậy?

Đám người Ninh Thạch rốt cuộc di chuyển đến trước nhà gỗ. Trang Thiếu Dung còn không kịp tới, liền trống rỗng cất giọng kêu to lên: "Thất ca! Thất ca, huynh có ở đây không? Thất ca Thất ca... Chúng ta tới tìm huynh..."

Ngọc Thất nghe được Trang Thiếu Dung vừa kêu như vậy, "Lộp bộp" một chút, trong lòng bang bang mà vang lên, thần sắc mừng như điên trào ra. Sự vui mừng này làm cảm xúc của hắn quay cuồng, như mạch suối phun trào, thủy triều sông lớn, thiên quân vạn mã lao nhanh, trong ánh mắt đều nhảy lên ngọn lửa!

Ánh mắt hắn sáng quắc, ôm Quý Vân Lưu, trên tay dùng lực một chút, đem người ôm chặt hơn nữa. Hắn cúi đầu, đôi môi ở trên trán nàng áp xuống một nụ hôn thật mạnh: "Ta tặng cô một đời vinh hoa!"

Rồi sau đó, hai chân tăng lực, Ngọc Hành tự mình đứng thẳng lên, dùng một bàn tay, đem áo ngoài của chính mình đang bao trùm trên người Quý Vân Lưu kia kéo lên trên, trùm lấy cả khuôn mặt nàng. Rồi hắn nâng chân, từ trong rừng trúc từng bước một đi nhanh ra, gọi một tiếng: Ninh Thạch!

Đoàn người bị một tiếng hô to này của Thất hoàng tử khiến ánh mắt dời về.

Bọn họ quay đầu, thấy Thất hoàng tử người mặc y phục trắng từ trong rừng trúc đi ra, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc vui mừng cực độ, lật người xuống ngựa, trực tiếp quỳ một gối xuống đất: "Điện hạ, chúng ta cứu giá chậm trễ!"

Ngay cả Trang Thiếu Dung và Tạ Phi Ngang cũng không ngoại lệ, đều quỳ rạp xuống đất.

Đoàn người lại nâng mắt tinh tế nhìn Thất hoàng tử, từ chân hướng lên trên đánh giá một lượt, thấy hắn hình như không có bất luận thương thế gì, mọi người lại thở ra một ngụm cỗ lo lắng đang treo ở ngực kia.

Ánh mắt Trang Thiếu Dung dừng trên "Thi thể" đang được Ngọc Thất ôm ngang trong tay. Hắn thấy dưới bạch y kia lộ ra một sợi tóc đen, lại thấy thân hình "Thi thể" này, bỗng nhiên "Răng rắc" một chút liền nghĩ tới Quý gia lục cô nương!

"Thất, Thất ca, Quý..."

Tiếng "Quý Lục" này còn chưa nhổ ra, hắn liền thấy ánh mắt Ngọc Thất lạnh lùng đảo qua.

Tạ Tam một tay tóm chặt cánh tay Trang Lục, làm hắn nhanh câm miệng.

Ngu ngốc! Ngươi muốn làm ô uế khuê dự cũng phải nhìn người!

Lúc trước là Quý Lục đính hôn với Trương Nhị lang, lời trêu ghẹo kia còn có thể nói một chút. Hiện giờ là Quý Lục trong lòng ngực Thất hoàng tử, vậy lời gì đều không thể nhắc lại!