Cát Quẻ

Chương 298: Đại điện hỏi tội




Thất hoàng tử vào Mục Vương phủ cũng biết được chuyện ngày mai là Thất Tịch. Vốn dĩ Thất hoàng tử dự định nhân hậu một phen, trước mặt kẻ địch bên ngoài không hề chơi trò con nít con nôi với Cảnh Vương, nhưng rồi hắn lại nghe Tịch Thiện dở khóc dở cười nói ra toàn bộ mưu kế của Cảnh Vương.

"Thất gia, không biết Cảnh Vương từ nơi nào tìm tới một nữ tử có vài phần tương tự với lục nương tử. Hai ngày trước, nàng ta vẫn luôn quỳ gối trước cửa vương phủ chúng ta bán mình chôn mẹ đấy ạ!" Tịch Thiện vừa nói vừa lau mồ hôi, "Lúc này, Cảnh Vương tìm tới một nữ tử có vài phần tương tự với lục nương tử, ngày mai, Cảnh Vương không phải sẽ tìm tới kẻ có vài phần giống Thất gia ngài... Đi đến Quý phủ bên kia... Thanh Thảo kia nói ngay cả thuốc cấm trong cung Cảnh Vương cũng đưa cho thất nương tử..."

Mệt Thất hoàng tử trong tay không có bút, bằng không sau khi nghe như vậy, tất nhiên muốn tàn nhẫn bẻ gãy mấy cây!

Được lắm, chính mình mới vừa rồi còn cảm thấy đây là trò đùa của con nít, muốn tha cho Ngọc Lâm một lần. Hoá ra người ta tà tâm không chết, tính xấu không đổi, càng diễn càng kịch liệt, thủ đoạn càng ngày càng xấu xa. Nếu hắn ta quyết làm theo ý mình, vậy Ngọc Hành hắn liền thành toàn Ngọc Lâm hắn ta!

.......

Ninh thế tử ngã gãy tay và Mục Vương bị phong hàn, sau khi ở trong phủ tu dưỡng mấy ngày, liền cùng nhau vào triều sớm.

Mấy ngày hai người không có mặt, hướng gió trong triều lại đổi. Hai ngày trước, Cảnh Vương được Hoàng Đế truyền vào triều sớm, Cảnh Vương lại được sủng ái lần nữa, hết sức đắc ý. Trước khi Hoàng Đế còn chưa tới, hắn đứng trước mặt Ngọc Hành, từ trên xuống dưới đánh giá một lần, cười nói: "Thất ca nhi, đã lâu không thấy, khí sắc hình như không tốt... Như thế nào, nếu phong hàn còn chưa khoẻ, lại ở trong phủ nhiều mấy ngày là được, hà tất vội vàng lên triều? Trong triều thêm ngươi hay thiếu ngươi lại không có trở ngại gì."

Ngọc Hành liếc xem Cảnh Vương một cái, rũ mắt xuống, tiếp tục yên tĩnh chờ Hoàng Đế đến. Phụ hoàng hắn đã qua tuổi năm mươi, Thái Tử quá đỗi ngu muội vô năng, Cảnh Vương lòng dạ hẹp hòi, triều thần gió chiều nào theo chiều ấy... Hiện giờ, núi sông như vậy còn đám phản tặc như hổ rình mồi ở Giang Hạ tự lập làm Vương.

Ngọc Hành bỗng nhiên cảm giác sâu sắc ngồi ở địa vị cao không dễ, làm Hoàng làm Vương càng không dễ dàng. Chính hắn bản tính không tốt, có thù tất báo cũng không phải con người hoàn hảo, trong lòng vẫn luôn chấp nhất tranh quyền đoạt vị... Cho dù có một ngày hắn đạt thành tâm nguyện, hắn có khả năng bảo vệ tốt cho giang sơn trăm năm của Đại Chiêu không?

Cảnh Vương lần đầu thấy Ngọc Hành không lạnh lùng trừng mắt, chống đối với hắn, vô cùng hiếm lạ "Ồ" một tiếng: "Thất ca nhi, như thế nào, một trận phong hàn vậy mà nghiêm trọng như thế, làm ngươi ngay cả nói chuyện cũng không nên lời sao?"

Thái Tử hiện giờ vẫn không thích Cảnh Vương như cũ. Thấy hắn ta nói như thế, lập tức hừ một tiếng nói: "Nhị ca nhi, ngươi vẫn là cẩn thận chính bản thân mình một chút đi. Tâm địa đen tối lâu rồi, có lẽ sau này ngay cả đầu lưỡi cũng phải mục nát."

"Đại ca huynh..."

Cảnh Vương làm áo cưới giúp Thái Tử nhiều năm như vậy, rơi xuống kết cục không được ưa thích như thế, mày thô nhướng lên liền muốn phân rõ phải trái với Thái Tử.

"Hoàng Thượng giá lâm -------"

Thái giám hô to một tiếng, quần thần bắt đầu đứng thành hàng ngũ, Nhị hoàng tử cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Lâm triều, Hoàng Đế mở miệng liền hỏi Tô Hải Thành Tô gia làm Tuần Án ở Trung Nguyên đã bao lâu. Mọi người phía dưới không biết Hoàng Đế đây là muốn nâng đỡ Tô gia hay là chèn ép Tô gia, lần lượt cúi đầu liếc mắt nhìn nhau một cái. Một lát sau, mới có Đồng tường bước ra khỏi hàng trả lời, Tô Hải Thành làm Tuần Án Trung Nguyên đã hơn bảy tháng.

Hoàng Đế "Ờ" một tiếng, lại hỏi, hiện giờ tình hình Trung Nguyên thế nào, Tô Hải Thành có đi qua Giang Hạ hay không. Ngọc Hành và Ninh Mộ Hoạ đứng hai sườn văn võ bá quan, hoàn toàn không lên tiếng.

Phía dưới, Nội các đại thần Tô Kỷ Hi đứng ra khỏi hàng bẩm báo: "Bẩm Hoàng Thượng, Tô Hải Thành vào tháng năm ở tại quận Giang Hạ, từng dâng sổ con bẩm báo quận Giang Hạ dân cư đông đúc..."

Hoàng Đế sớm đã sai người tìm ra sổ con Tô Hải Thành trình lên lúc trước. Ông ta vung tay lên, ý bảo thái giám đưa đến trước mặt Tô Kỷ Hi: "Tô ái khanh, là quyển sổ con này?"

Tô Kỷ Hi bỗng nhiên cảm thấy, nhiều ngày nay Hoàng Đế hành sự có điều không ổn. Ông ta nhìn sổ con thái giám đưa tới, chần chừ nói: "Vi thần..." Ông ta lúc trước cũng chỉ nghe Hoàng Đế khen ông ta có một đứa đệ đệ tốt ở Nam thư phòng, sổ con này, ông ta nơi nào gặp qua?

"Ngươi không biết?" Hoàng Đế lại hỏi ông ta, giọng điệu quái dị, "Nếu ngươi không biết, ra tới làm gì?"

Tô Kỷ Hi ở trong triều đã lâu, nghiền ngẫm giọng điệu Hoàng Đế cực chuẩn. Lập tức, ông ta lại không quản những mặt khác, cầm ngọc bài, vừa vén quan bào liền trực tiếp quỳ xuống: "Vi thần đáng chết..."

"Ngươi đúng là đáng chết!" Hoàng Đế cười lạnh một tiếng, chụp lên tay vịn long ỷ, đột nhiên đứng lên. Gân xanh trên cổ toát ra, làm người ta vô cùng sợ hãi.

Một khắc Hoàng Đế đứng lên kia, ngày trời nắng to mà quần thần tức khắc mỗi người đều bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, quỳ trên mặt đất, không dám nhiều lời một câu.

"Vi thần, vi thần..." Tô Kỷ Hi nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ được chính mình sai ở đâu. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến việc, chẳng lẽ Giang Hạ xảy ra chuyện mà Tô Hải Thành biết lại không báo? Tô đại nhân nghĩ đến đây, trên mặt soạt một chút liền một mảnh trắng bệch, trán chống mặt đất, không cách nào nói nữa. Đứa tam đệ này của chính mình rốt cuộc làm chuyện gì, khiến Hoàng Đế phẫn nộ đến mức này?

Hoàng Đế nhìn đến Tô Kỷ Hi liền nghĩ đến Tô Hải Thành lúc trước lừa gạt chính mình, viết ra đồ quỷ gì mà quận Giang Hạ dân cư đông đúc, đời sống nhân dân hoà thuận, tức khắc ngũ quan lệch vị trí. Ông ta không ngồi về lại long ỷ, đứng trên cao, cất giọng, cho người nâng chứng cứ Ninh Mộ Hoạ thu thập từ Giang Hạ.

Khi long ỷ bị đốt một góc và lục đầu bài bị người nâng lên, các quần thần trợn to mắt, chỉ cảm thấy điện Kim Loan không gió không mưa lại vang lên sấm sét, từng đường đánh thẳng xuống. Ngay cả trên mặt Thái Tử cũng trắng bệch không ra sắc người: "Phụ hoàng, đây là từ quận Giang Hạ điều tra ra được?"

Hoàng Đế vừa lòng Thái Tử phản ứng nhanh nhẹn, có điều cảm giác vừa lòng không ngăn cản được nỗi phẫn nộ. Ông ta đứng trong điện Kim Loan như cũ, mắng quần thần đến máu chó phun đầu. Tô Kỷ Hi dù cho dập đầu chảy máu, nói chính mình không biết, vẫn không tránh được bị cách chức điều tra.

Quần thần sôi nổi sống chết tỏ vẻ trung thành, mỗi người can gián, dù cho đào ba thước đất cũng muốn tìm ra kẻ phản tặc này!

Trận lâm triều như tràn ngập thuốc nổ, một chút liền có thể nổ tung này, rốt cuộc dưới lực lượng can gián của nhiều quần thần và việc Hoàng Đế sai thái giám tuyên đọc thánh chỉ phong Ninh Mộ Hoạ là tứ phẩm Đới đao Thị vệ, liền hạ triều.

Khi triều thần ngã nghiêng ra ngoài điện, lúc này mới cảm giác mồ hôi lạnh chảy đầy đất, mỗi người triều phục ướt đẫm. Nội các đại thần Tô Kỷ Hi vào lúc Hoàng Đế nói cách chức điều tra, càng là ngất đi tại chỗ, vẫn là thị vệ nâng ra ngoài điện.

Ninh Mộ Hoạ, người tâm phúc còn có thể nói vài câu trước mặt Hoàng Đế, từ trong điện ra ngoài, triều thần đều có ánh mắt tiến lên chúc mừng hắn. Người không hiển lộ chút tài năng nào như vậy, một sớm vào triều lại giống như mọc hai cánh, mỗi ngày bay lên, sau này nhất định đứng hàng nhất phẩm. Giờ phút này không kết giao còn đợi tới khi nào?

Ninh thế tử phong độ nhẹ nhàng, khiêm tốn có lễ, không chút nào kiêu ngạo, chắp tay thi lễ đáp tạ. Thất hoàng tử đi qua bên người hắn, không nói một lời, khẽ chắp tay liền đi về phía trước. Ở trong mắt người ngoài, hai người chính là quen biết sơ.

Thái Tử đuổi theo sau Ngọc Hành, cách hắn khoảng một cánh tay, dường như cũng là tâm sự nặng nề: "Thất ca nhi, hoá ra Tô gia là bằng mặt không bằng lòng như vậy, không trách được phụ hoàng không cho ta nạp Tô tam nương tử làm Trắc phi." Ai, hắn còn có một vị Thái Tử Phi Tô thị đây, "Lúc trước, nhị ca nhi còn nói Tô thị hiền thục lương thiện, cưới Tô thị, Tô gia vừa lúc là giúp đỡ sau này của ta. Lại không nghĩ, ta chính là huỷ trên tay Tô thị. Hiện giờ nghĩ đến, nhị ca nhi thật là đồ không ra gì!"