Cát Quẻ

Chương 296: Đem nấu hầm canh




Ngọc Hành thấy nó như thế, cười hai tiếng, không thu tay lại, thương nghị với nó: "Hoa la dơn, chờ lát nữa làm theo lời lục nương tử. Ngươi liền đi nhìn một cái xem cây hoè ở thôn Tiên Gia kia có phải cũng là một gốc linh vật hay không."

Hoa la dơn nâng "Mặt" lên vỗ vỗ cành lá khô, hướng về Thất hoàng tử làm ra bộ dáng đảm bảo, tỏ vẻ việc này tuyệt đối không có vấn đề!

Quý Vân Lưu:...

Nên đem cái cây háo sắc này hầm nấu canh uống!

Tới thôn Tiên Gia, trưởng thôn đã sớm đứng chờ ở trước cửa thôn. Thấy đoàn người, ông ta tự mình mang theo thôn dân nghênh đón, quỳ xuống đất dập đầu.

Thân là người làm nghề y, sau khi mọi người đứng lên, Tần nhị nương tử ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới chỗ không ổn của bọn họ: "Trưởng thôn, ông có phải đang phát sốt hay không? Có đi kèm ù tai hay không?"

Trưởng thôn sắc mặt ửng hồng, thấy Tần Thiên Lạc nói như thế, gật đầu không giấu giếm nói: "Đúng vậy, tiểu dân cảm thấy buồn ngủ vô lực, cũng cảm giác trong tai ầm ầm vang lên. Không dối tiểu nương tử ngài, trong thôn rất nhiều thôn dân đều mắc tình trạng tương đồng với tiểu dân... Từ hai tháng trước, Đỗ Tri Phủ phong toả thôn này, trong thôn đã chết khá nhiều người."

Tần nhị nương tử làm nghề y mang tấm lòng phụ mẫu: "Nếu bệnh dịch này có thể từ miệng lây truyền khiến người nhiễm bệnh, xác thật hẳn nên phong toả nguyên nhân khởi phát. Chỉ là Đỗ Tri Phủ phong toả thôn Tiên Gia, lại không phái đại phu đến đây sao?"

Thôn trưởng lắc đầu, trong lòng khó chịu, hốc mắt cũng đỏ: "Không có, Đỗ Tri Phủ nói, bệnh này có thể truyền nhiễm qua miệng, đại phu chúng tôi mời đến lúc trước đều mắc bệnh tương đồng, vì thế vẫn luôn không phái đại phu đến đây..."

Liếc mắt nhìn một cái, toàn bộ thôn dân thôn Tiên Gia sắc mặt vừa trắng vừa đỏ, có mấy người dường như khoé miệng đều đã xanh đen. Tần nhị nương tử lập tức không hề do dự, theo thôn trưởng liền muốn vào thôn.

"Thiên Lạc." Ninh thế tử một tay bắt được cánh tay của Tần nhị nương tử.

Thấy nỗi lo lắng trong mắt vị hôn phu, trong lòng Tần nhị nương tử vui sướng, nắm ngược lại tay hắn, không tự chủ được dịu dàng nói: "Thế tử, huynh đừng lo lắng, ta sẽ không có việc gì. Chỉ cần hơi thở bản thân dồi dào, tà khí không dễ xâm nhập. Huynh yên tâm, ta tất nhiên phải bảo vệ chính mình an toàn ra ngoài, ta còn muốn cùng huynh thành thân, cùng nhau du lịch núi sông..."

"Khụ!" Quý Vân Lưu không hề có ánh mắt, không hề có nhân tính, đầu vừa nâng lên nháy mắt nói: "Nếu hơi thở bản thân dồi dào, tà khí không dễ xâm nhập, chúng ta liền mau chút đi vào nhìn một cái đi. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, sinh mạng con người liên quan trọng hơn trời, không thể chậm trễ." Nói liền kéo lấy tay Tần nhị nương tử rồi đi hướng bên trong: "Cháu gái, ngươi hiện giờ càng thêm thẳng thắn nhỉ." Đều thẳng thắn thành tài xế già.

Tần nhị nương tử ngồi giữa thôn Tiên Gia, giúp người xem bệnh. Dịch này bệnh trạng rõ ràng, phát sốt bồn chồn, đầu đau như búa gõ, đau bụng đi tả, hoặc chảy máu cam, phát ban, thần trí mơ hồ, ban lưỡi bỏng rát.

Quý Vân Lưu và Ngọc Hành mang theo hoa la dơn đi nhìn xem Cây Hoè nương nương. Cây hoè hơn ba trăm năm này nằm ở giữa thôn Tiên Gia, thân cây ước chừng hai người mới có thể ôm trọn. Hiện giờ đừng nói nở hoa, ngay cả cành lá phía trên cũng đã khô héo.

Ngọc Hành không hiểu xem một cái cây có linh thức hay không như thế nào. Hắn ôm hoa la dơn, vòng quanh cây hoè chậm rãi đi một vòng, liền thấy được hốc cây Lại Tiểu tam đã nhét đồ vật vào mà trưởng thôn nói lúc trước. Hắn vì tò mò mà đến gần, lại thoáng nhìn hoa lá dơn bày cành lá đang run loạn. Đây là biểu tình hoa la dơn sợ hãi. Lúc trước khi nó nói sẽ bị trời phạt, cũng là loại dáng vẻ này.

"Làm sao vậy?" Ngọc Hành lại liếc nhìn hốc cây kia một cái, mày nhíu lại, hỏi hoa la dơn trong tay: "Ngươi sợ hốc cây kia?"

Hoa la dơn dường như biết có nguy hiểm, tìm soái ca là vô dụng, cành lá phụt phụt mở ra, xoắn cành khô liền đổ nhào vào trên người Quý Vân Lưu. Lại thấy lục nương tử ngay cả mắt cũng không liếc qua, chỉ một tay chụp một tờ giấy vàng lên trên đoá hoa của nó: "Ta hận nhất người vứt bỏ tự tôn bản thân nhào vào trong ngực ta."

Hoa la dơn:... Ta sai rồi.

"Vân Lưu?" Ngọc Hành thấy giấy vàng, có chút khó hiểu.

Quý Vân Lưu: "Không sao đâu, Thất gia đặt nó ở xa chút là được. Nơi này có tà pháp bá đạo tàn lưu, nó thân là linh vật vốn sẽ sợ hãi. Ta đã dán phù lên, linh khí của nó sẽ không bị cuốn vào, không có việc gì."

Ngọc Hành nghe vậy, bảo Ninh Thạch bưng hoa la dơn đến chỗ Ninh Mộ Hoạ.

Tần nhị nương tử nói "Hơi thở bản thân dồi dào, tà khí không dễ xâm nhập" chính là chỉ sức đề kháng cao virus sẽ không dễ dàng xâm nhập. Nhưng hiện giờ, bản thân Ninh thế tử thân bị thương nặng, sợ hắn lại nhiễm phải ôn dịch, liền để hắn ngồi trong xe ngựa chờ bên ngoài.

Hoa la dơn bị đặt bên cạnh Ninh Mộ Hoạ, Ninh Thạch nói lại lời dặn dò của Thất hoàng tử liền đi rồi. Ninh Mộ Hoạ thu hồi ánh mắt đặt trên người Tần nhị nương tử ở trong thôn nơi xa, trực tiếp xốc đạo phù của hoa la dơn, hỏi nó: "Bên trong chơi không vui sao?"

Lúc trước khi hắn tỉnh lại đã chứng kiến qua chỗ bất phàm của hoa la dơn. Tần nhị nương tử sau khi nghe được lời từ đáy lòng của Ninh thế tử, giống như Quý Vân Lưu, nháy mắt biến thành nữ nhân ngốc nghếch lún sâu vào yêu đương. Vì để ý thức Ninh Mộ Hoạ thanh tỉnh, nói xong việc tại Thái Y Viện, liền đem một ít việc đạo pháp cùng linh vật thế gian ông bác nàng từng kể, đều đồng loạt lấy ra làm nội dung tán chuyện. Ninh Mộ Hoạ kiến thức rộng rãi, thấy được hoa la dơn có linh thức biết động đậy cũng không có gì kinh hãi. Thấy nó yêu thích lăn lộn trong bàn tay chính mình, liền thường xuyên duỗi tay cho nó chơi.

Nghe được mỹ nam quan tâm, hoa la dơn khóc lóc thảm thiết, liên tục gật "Đầu", rồi sau đó lại bắt đầu kế lớn lăn "Mặt"...

.......

Trưởng thôn được Tần nhị nương tử xem bệnh xong, thấy bên kia Mục Vương đã đi xem Cây Hoè nương nương, vội vàng lấy đồ vật mà Lại Tiểu Tam đã nhét vào hốc cây hoè lúc trước tới. Quý Vân Lưu châm mấy lá đạo phù, xua tan khí âm sát xong, trưởng thôn ôm một bọc đen tuyền tới đây: "Đại nhân, đây là đồ trong bụng Cây Hoè nương nương lúc trước. Ngài coi một chút, thứ này hình như cũng là đạo phù..."

Bọc đen tuyền này ở trên tay trưởng thôn ứa ra sát khí. Quý Vân Lưu nhanh một bước liền đánh rớt tro tàn trên tay trưởng thôn: "Trưởng thôn, vật không rõ sau này vẫn là ít chạm vào cho thoả đáng, không chừng bệnh dịch trong thôn các vị chính là nó truyền đến."

Thôn trưởng sợ tới mức run run, toàn bộ gương mặt trắng bệch, liên tục nói vâng, về sau tuyệt đối sẽ không đụng vào nữa.

Ước chừng khi Lại Tiểu Tam đào hốc cây nhét đạo phù quá mức khẩn trương, hoặc là bị thôn dân phát hiện sớm, đạo phù nhét vào không bị đốt cháy toàn bộ, phía trên còn có nét mực tàu tàn lưu. Quý Vân Lưu làm pháp đuổi đi khí âm sát trên đạo phù rồi đưa tay lấy một lá đạo phù hoàn chỉnh nhất trong đó.

"Là nạp linh phù ngũ phương, hấp thu linh khí và vận may." Nàng cầm đưa cho Ngọc Hành, "Người vẽ phù này linh lực không yếu. Có điều ta cũng không biết Đại Chiêu rốt cuộc có bao nhiêu môn phái, đạo phù này xuất phát từ tay người nào, có lẽ Thất gia phải hỏi Tần vũ nhân một câu."

Ngọc Hành cũng đang có ý này: "Phản tặc không chỉ tự lập làm Hoàng Đế, còn mượn sinh cơ của linh vật, không nhanh chóng diệt trừ những người này, lòng người Đại Chiêu không ổn." Chuyện này, hắn phải nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng Thượng.

"Đại nhân..." Trưởng thôn thấy Quý Vân Lưu dường như hiểu thuật đạo pháp, tự nhiên muốn khẩn cầu nàng có thể cứu Cây Hoè nương nương một phen hay không.