Cát Quẻ

Chương 294: Dư nghiệt tiền triều




"Chính là bọn họ..." Trong số bá tánh có người đuổi tới ngõ nhỏ trước, gặp qua cục diện đánh nhau, trở về gọi cứu binh. Hắn rất nhanh nhận ra bọn cướp, hô to một tiếng, "Mọi người xông lên, bắt lấy đám người xấu này!", khiến cho mấy ngàn dân chúng phía sau vây quanh lên.

Đám người Ngọc Hành không biết đằng trước bá tánh cùng bọn cướp lại đánh nhau rồi. Toàn bộ bọn họ xuống tường, nhìn nhà họ Trần khói bụi cuồn cuộn, thu thập một ít vật phẩm nằm trên mặt đất mang ra từ nhà họ Trần, băng bó miệng vết thương, tính toán áp giải Trần Viên ngoại trở về thẩm vấn.

Mấy chục người theo ngõ nhỏ đi về trước, nghe được tiếng vó ngựa đằng trước truyền đến. Xe ngựa chạy mau, chẳng mấy chốc liền đến trước mắt đám người.

A Tam đánh xe nhìn thấy Ngọc Hành và Quý Vân Lưu, kích động nhảy xuống xe: "Mục Vương điện hạ, lục nương tử, các vị không có việc gì chứ?"

Xe ngựa dừng lại, Lưu Nguyệt vén rèm lên, Tần nhị nương tử vẻ mặt lo lắng cũng chui ra: "Sư cô bà, người không có việc gì thật sự là quá tốt!"

Quý Vân Lưu thấy Tần nhị nương tử đuổi tới nơi này, bước nhanh tiến lên, nắm đôi tay nàng đan vào nhau, cũng nhanh chóng đánh giá nàng ấy một chút: "Các ngươi cũng đều không sao chứ?"

"Không sao, không sao." Tần nhị nương tử vội vàng nói, "Chúng ta một đường theo hướng hoa la dơn chỉ lại đây, ngay cả một kẻ cướp cũng không gặp phải."

"Ninh biểu ca đâu?"

Ninh thế tử giờ phút này cũng tỉnh, ngồi trong xe ngựa, dựa vào trên vách xe hơi ló đầu ra. Hắn giật giật miệng, suy yếu nói hai chữ: Đa tạ.

Quý Vân Lưu ngạc nhiên nhìn về phía Tần nhị nương tử: "Không phải ngươi nói Ninh biểu ca cần phải qua một đoạn thời gian mới có thể khôi phục ý thức?"

Tần nhị nương tử hiện giờ buông tảng đá lớn trong lòng, cười nói: "Cũng như sư cô bà nói, ý chí, ý chí sống sót của Ninh thế tử rất mạnh."

Quý Vân Lưu gật đầu tỏ vẻ lý giải. Người này vốn trẻ tuổi, lại luyện võ nhiều năm. Hiện giờ hắn có hoàng mệnh trong người, hận không thể dù chết thành quỷ cũng phải về hoàng thành bẩm báo với Hoàng Đế, ý chí sống sót tự nhiên mạnh mẽ. Đang nghĩ như vậy, chợt thấy Lưu Nguyệt nhấc rèm đầu kia xe ngựa lên. Cây hoa la dơn kia đang lăn lộn tỏ vẻ đáng yêu trong bàn tay Ninh Mộ Hoạ. Nó lật đoá hoa, xoắn cành khô, run rẩy cành lá, quả thực lăn lộn vô cùng vui vẻ, một chút cũng không thấy những người khác, hết sức chăm chú làm nũng lăn lộn.

Quý Vân Lưu:...

Trời ạ! Rất có duyên cùng Thất hoàng tử cái quỷ gì! Đoá hoa lẳng lơ này hẳn là rất có duyên cùng tất cả mỹ nam trong thiên hạ!

Tần nhị nương tử chưa chú ý tới biểu tình như trúng gió của Quý Vân Lưu. Nàng thấy mọi người đều bình yên vô sự, liền kể lại chuyện lúc trước bọn họ lại đây, nhìn thấy bá tánh vây chặn bọn cướp. Sau khi Ngọc Hành nghe xong, lập tức tiến lên hỏi bọn họ là ở nơi nào nhìn thấy bá tanh vây chặn bọn cướp.

Những kẻ phản tặc đó vũ lực không tầm thường, người thường không thể tuỳ tiện chống đỡ với bọn họ... Khi Ngọc Hành mang theo đoàn người cực kỳ lo lắng vội vàng chạy đến, lại thấy hơn vạn bá tánh đang vây quanh đám phản tặc kia liền mạng đâm thọc.

Phản tặc giá trị vũ lực không tầm thường thì sao, cũng không thắng được nhiều người! Một mình đấu không lại, chúng ta liền đánh tập thể, không sai!

Cứ như vậy, bắt phản tặc xong, quần chúng tổ chức cứu hoả cũng tới rồi. Chỉ là thế lửa quá lớn, dù lúc trước mưa to một hồi cũng không có quá nhiều nước có thể dập tắt toàn bộ ngọn lửa. Đợi đến lúc hoàng hôn, mọi người lúc này mới có thể dập tắt lửa lớn. Ngoại trừ đình viện trống trải chút, tất cả các nơi tại Trần phủ đều bị đốt sạch sẽ.

Ninh Thạch mang theo người điều tra chứng cứ lưu lại trong đám cháy, tìm thấy rất nhiều đồ vật nửa cháy sém. Trong đó, có lục đầu bài* mà Hoàng Đế sử dụng cho hậu cung, còn có một chiếc long ỷ vàng ròng!

*Lục đầu bài: thẻ bài gỗ Hoàng Đế sử dụng khi tuyển tú nữ hoặc chọn phi tần sủng hạnh.

(Nguồn: Baidu)


Khi bá tánh thấy long ỷ được nâng ra, lần lượt ngẩn ra, thấp giọng khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Sau khi Ngọc Hành thấy liền bừng bừng giận dữ, sắc mặt cũng trở nên xanh mét. Đây là có người trắng trợn táo bạo ở chỗ này xây dựng một toà hoàng cung, ngồi bên trong tự lập làm Vương! Người này rốt cuộc là ai, nuôi nhiều phản tặc như vậy, bên trong còn có đạo nhân biết đạo pháp. Có phải lại thêm mấy năm nữa, hắn liền sẽ từ quận Giang Hạ khởi binh tạo phản hay không?

Ngọc Hành vung tay lên, sai người mang toàn bộ những thứ này về. Hắn ngồi trong phủ nha quận Giang Hạ, tự mình thẩm vấn Trần Viên ngoại cùng những phản tặc bị bắt lại đây. Đoàn người ngồi trong xe ngựa, hoa la dơn lăn lộn trên người Ninh thế tử không thể động đậy suốt một buổi chiều. Giờ phút này, thấy Thất hoàng tử, toàn bộ đoá hoa bỗng nhiên rung động, nó nâng cành khô liền vòng về hướng Ngọc Hành. Vòng đến một nửa, bỗng nhiên cảm thấy Thất hoàng tử sắc mặt xanh mét có chút đáng sợ, tóm lại không tốt như Ninh thế tử không thể động đậy, liền lùi cành khô về, lại một lần nữa "Nằm" trong lòng bàn tay của Ninh Mộ Hoạ.

Trong xe ngựa an tĩnh, không người nói chuyện.

Bên ngoài, Trần Viên ngoại một đường khóc sướt mướt kêu la "Các ngươi là người phương nào, tự xông vào nhà dân, thiêu huỷ nhà của ta, ta muốn đến quan phủ tố cáo các ngươi!"

Nam tử nắm hắn lôi đi xuỳ một tiếng, lạnh lùng nói: "Ngươi nói là toà nhà của ngươi? Rất đúng lúc! Trong nhà ngươi xây thành toàn bộ điện Kim Loan, còn có long ỷ và long sàng. Ngươi nhìn xem tới nha môn, Khâm sai đại nhân có tru di cửu tộc của ngươi hay không!"

Trần Viên ngoại sợ hãi hốt hoảng, liền hôn mê bất tỉnh. Đợi lên công đường, Trần Viên ngoại quỳ trên mặt đất, quả nhiên là vừa hỏi đã hết ba câu không biết. Không biết những kẻ cướp đó khi nào rời đi, cũng không biết những người bá tánh thấy lúc trước là chết như thế nào, càng không biết trong toà nhà này làm những gì.

Hắn chảy nước mắt khóc ròng nói: "Thanh thiên đại lão gia, tiểu dân thật sự cái gì cũng không biết. Tiểu dân được Đỗ Tri Phủ dặn dò, chỉ ở trong một sương phòng ngoài cửa đằng trước. Mỗi ngày giờ Thìn ra cửa, giờ Dậu trở về là được. Tiểu dân chưa bao giờ có thể đi đến những nơi khác trong toà nhà, càng không thể nhìn thấy người khác. Đại nhân nói long ỷ gì đó, tiểu dân thật là tất cả đều không biết. Xin Khâm sai đại nhân minh giám."

Tái thẩm vấn những phản tặc đó, có mấy kẻ ương ngạnh, làm thế nào cũng không nói. Có hai gã sợ chết, quỳ trên mặt đất cũng là vừa hỏi đã ba câu không biết, chỉ nói: "Mấy người chúng tôi chỉ là hộ vệ bị nuôi ở Trần phủ, không thể cho người khác vào cửa vào viện. Chuyện còn lại hoàn toàn nghe theo Cao Thống lĩnh phân phó. Hôm nay rất nhiều người từ chỗ cửa lớn, ngồi xe ngựa và thúc ngựa đi theo hướng Nam rồi. Cao Thống lĩnh nói có người tự tiện xông vào toà nhà, muốn chúng tôi giết chết bất luận tội..." Mà Cao Thống lĩnh đúng là người bị Ngọc Hành một kiếm đâm thủng ngực giết chết.

Ngọc Hành lại hỏi có bao nhiêu người đã bỏ trốn, bao nhiêu nam nữ, bao nhiêu già trẻ... Người nọ chỉ nói, chính mình chỉ là hộ vệ hạng ba, đứng bên ngoài, thấy không rõ bao nhiêu người. Chỉ biết có nam có nữ có già có trẻ. Đại khái xe ngựa ngồi không đủ, toàn bộ bị giết chết trong nhà, táng thân bên trong đám cháy...

Mặc dù những người này vừa hỏi đã ba câu không biết, đồ vật từ trong nhà điều tra ra cũng đủ để chứng minh Đại Chiêu đang có người mưu tính tạo phản. Đâu chỉ là tạo phản, càng là ngay cả long ỷ cũng ngồi lên. Ninh Mộ Hoạ mang theo thương tích, được người đỡ ngồi một bên. Hắn nhìn chứng cứ phạm tội, nghe xong những khẩu cung này, nhẹ giọng nói với Thất hoàng tử: "Điện hạ, những người này có thể là dư nghiệt tiền triều hay không?"

Thấy Ngọc Hành xoẹt một cái, ánh mắt mang theo kinh ngạc đảo qua, Ninh thế tử giải thích: "Ba năm trước, thần đến ngoài biên giới. Phong tục dân cư ngoài biên giới chất phác, bá tánh địa phương sẽ không nói dối. Lúc ấy, thần từng nghe nói, có người tự xưng là thương nhân Đại Việt làm buôn bán cùng một ít người ngoài biên giới. Lúc trước thần cũng không để ý, vốn tưởng rằng là bá tánh biên giới nghe lầm. Hiện tại xem ra, có lẽ thật là còn có dư nghiệt Đại Việt muốn đoạt lại giang sơn."