Trong sơn động lạnh lẽo nhè nhẹ, đoàn người ở trong động đang thương lượng tính toán chuyện về kinh. Cây hoa la dơn kia đã bị Quý lục nương tử lôi ra từ dưới nách Thất hoàng tử, một chân đá tới cửa động, héo héo chờ đợi, lấy cái danh đẹp đẽ rằng: Canh gác.
"Ninh thế tử nói Tri Phủ quận Giang Hạ một tay che trời, quan thương cấu kết. Bọn họ mới vào khách điếm, liền bị đuổi giết..." Tần nhị nương tử nói lại toàn bộ chuyện chính mình biết được từ chỗ Ninh Mộ Hoạ, "Ninh thế tử còn nói nơi đó có Cây Hoè nương nương và Hư Không chân nhân. Cây Hoè nương nương được bá tánh địa phương tôn sùng là thần linh, Hư Không chân nhân được xem là tiên Phật..."
Ngọc Hành lấy ra một tấm lệnh bài của Hoàng Đế, tiếp lời: "Đơn Hiền nói trong phủ nha quận Giang Hạ có thương chín khúc chỉ quân doanh mới có."
"Mục Vương điện hạ, ngài làm sao có được lệnh bài này?" Tần nhị nương tử sắc mặt biến đổi, lập tức nghi ngờ nói, "Ngài gặp được Đơn Hiền?"
Tấm lệnh bài này chính là lệnh bài khâm sai "Như trẫm đích thân tới". Ninh Mộ Hoạ đã nói với nàng, Đơn Hiền mang theo lệnh bài chạy về kinh bẩm báo Hoàng Đế, mà hiện giờ lệnh bài lại nằm trong tay Thất hoàng tử.
Quả nhiên, nghe Ngọc Hành nói: "Trên đường tìm kiếm các ngươi, hoa la dơn dẫn đường, ta gặp Đơn Hiền, hắn đang bị người đuổi giết..."
Lúc ấy, sau khi ra khỏi thành không lâu, hoa la dơn đột nhiên cành lá chỉ rõ, làm hắn đổi hướng chạy. Hắn tuy hoài nghi, cũng không hỏi nhiều, lên tiếng bảo Ninh Thạch đổi phương hướng. Nhưng sau khi một đường chạy theo phương hướng hoa la dơn chỉ, bọn họ vậy mà gặp người lúc trước hắn phái ra. Dưới mây đen đầy trời, hai đám người cầm kiếm cầm thương, rầm rầm rung động đang đấu kịch liệt.
Hai bên chính là vì Đơn Hiền.
Ngọc Hành và Ninh Thạch thấy cảnh tượng như vậy, tự nhiên sẽ không sống chết mặc bây, đều cầm kiếm gia nhập đánh nhau. Đợi chém giết toàn bộ thích khách dưới kiếm, Đơn Hiền cũng đã không chống đỡ được. Hắn thấy Ngọc Hành, móc lệnh bài mà Ninh Mộ Hoạ giao phó ra, kéo một hơi cuối cùng giao lại phó thác của Ninh Mộ Hoạ và vị trí của y. Sau khi hắn biết được Tần nhị nương tử đã chạy đến cứu Ninh thế tử, mỉm cười mà đi.
Mọi người im lặng nghe xong Thất hoàng tử kể lại tất cả, đều quay đầu chăm chú nhìn Ninh Mộ Hoạ nằm trên đệm hôn mê chưa tỉnh.
Hoàng quyền cao cao tại thượng, phía dưới chồng lên là xương trắng bao người. Trả giá tính mạng như vậy, cảnh đời đổi dời, lại có bao nhiêu người nhớ rõ. Được được mất mất, đều hoá đất vàng.
Ngọc Hành thu lệnh bài, nói với Quý Vân Lưu: "Nàng và Tần nhị nương tử trước tiên cứ đợi ở chỗ này. Người của ta qua nửa ngày cũng có thể đến nơi này." Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc đen của nàng, niềm quan tâm trong mắt loã lồ không thể nghi ngờ, "Đến lúc đó nàng cùng bọn họ về kinh, bằng không ta không yên tâm."
"Ta cùng với bọn họ về kinh?" Quý Vân Lưu nhíu mày, "Thất gia, chàng muốn đi quận Giang Hạ?"
Ngọc Hành gật đầu, nói: "Ninh Mộ Hoạ không thấy được bên trong rốt cuộc thế nào, ta phải đi vào xem thử ôn dịch kia đã lan truyền hay không. Còn có việc nuôi dưỡng trọng binh tại quận Giang Hạ, có chứng cứ mới có thể khiến phụ hoàng hạ lệnh xuất binh, bao vây tiêu diệt."
"Hiện giờ bên trong thần hồn nát thần tính, Ninh biểu ca và Đơn Hiền đi vào mới một ngày liền bị đuổi giết, chàng đi vào như vậy..." Hắn đi như vậy, nếu rơi vào kết cục giống như Ninh Mộ Hoạ...
Quý Vân Lưu chần chừ một chút: "Ta cùng đi với chàng!"
Ngọc Hành đặt biểu tình của nàng trong mắt, im lặng nửa ngày, lẩm bẩm một tiếng: "Vân Lưu..." Giữa chừng, cuối cùng gật đầu: "Được, nàng cùng đi với ta."
Chấp niệm với ngôi vị Hoàng Đế trong lòng dường như cũng càng ngày càng xa. Hoá ra bên dưới cảnh ca vũ thanh bình tại kinh thành là mạch nước ngầm ấp ủ không ngừng như vậy. Toàn bộ Đại Chiêu không yên ổn như thế, hắn đời trước sống trong kinh thành nho nhỏ, không biết chút nào mà tranh quyền đoạt vị, còn tưởng rằng đây là quan sát toàn bộ thiên hạ. Hiện giờ nghĩ đến, thật là kiến thức thiển cận, ý tưởng ngây thơ.
Ngọc Hành trên đường gặp người đuổi giết Đơn Hiền, lúc này ra ngoài cửa, mọi người đều không dám lại sơ suất nửa phần. Quý Vân Lưu biết thuật đạo pháp, nhưng đám người Tần nhị nương tử đều không biết. Cho nên bàn bạc trong chốc lát, Quý Vân Lưu tính toán lưu hoa la dơn tại nơi này, nhằm đảm bảo an toàn của các nàng.
Hoa la dơn vừa nghe nói phải rời khỏi Ngọc Hành, cành khô kia dường như mọc dây, vòng quanh cẳng chân Thất hoàng tử lưu luyến, vẫn luôn quấn lên trên, rất có tư thế đem thân thể chính mình đều khảm vào.
Quý Vân Lưu mặt vô biểu tình nhìn bộ dáng "Ôm đùi" của hoa la dơn, đứng yên, bình tĩnh móc ra một lá đạo phù...
Hoa la dơn thấy đạo phù, rầm một chút, rụt cành khô quấn lấy Ngọc Hành lại, quấn qua bên đùi Quý Vân Lưu, sợ sệt.
Híc híc híc, thần tiên tỷ tỷ, ta sẽ ngoan ngoãn, mang theo ta đi, mang theo ta đi!
Quý Vân Lưu đặt đạo phù trong tay Tần nhị nương tử: "Nhớ lấy, gặp phải nguy cơ liền châm lửa, nếu đánh không lại..." Nàng lại chỉ vào hoa la dơn dưới chân: "Tuỳ tiện ném nó vào trong quân địch là được."
Hoa la dơn:...
Đ*! Đạo nhân rác rưởi! Trả lại bảy mươi tuổi xuân cho ta!
Quý Vân Lưu nghe thấy tiếng lòng của nó, hơi mỉm cười: "Ồ, ngươi còn biết dùng từ trên Internet chỗ ta? Xem ra lần trước ta bị mang vào trong ảo cảnh, ngươi tìm kiếm được không ít vốn riêng nhỉ." Nói lại móc ra một lá đạo phù ấn trên tay Tần nhị nương tử: "Nếu nó giả chết không ra tay, nhớ rõ lấy phù này dán trên gậy đánh nó một trận, đánh không chết, không cần xuống tay lưu tình."
Hoa la dơn:...
Mệt mỏi quá, thật muốn về nhà.
"Không cần ai oán." Quý Vân Lưu lay nó từ trên chân xuống, "Nếu ngươi làm tốt chuyện này, ta bảo nam nhân ta ôm ngươi ngủ một đêm, như thế nào?"
Hoa la dơn mừng rỡ, rụt dây leo, "Gương mặt" rất tinh thần đứng ở đằng kia, rút cành khô ra đĩnh bạt như tùng bách.
Ngọc Hành:...
Vì sao luôn cảm thấy nơi nào quái quái?
......
Thất hoàng tử và lục nương tử một đường từ núi Hội Kê cưỡi ngựa đến quận Lân Giang Hạ. Nơi này cũng gặp thiên tai khô hạn, nhưng chưa bị canh gác nghiêm ngặt như quận Giang Hạ. Có điều từ bộ khoái hai bên lui tới có thể thấy được, gần đây cũng là tăng mạnh đề phòng.
Dân lấy miếng ăn làm trọng. Nếu dân chúng ăn không đủ no, liền có khả năng phát sinh cướp bóc bạo loạn.
Hai người tìm một tửu lầu nhiều người lui tới nhất ăn cơm nghỉ ngơi. Khi trở ra, mấy người đều thay đổi xiêm y của bá tánh tầm thường. Ninh Thạch đã mua một chiếc xe ngựa nửa cũ nửa mới nhà bình thường. Nương cớ Ngọc Hành và Quý Vân Lưu là phu thê muốn đi thăm người thân, đánh xe hướng về quận Giang Hạ.
Giống lần trước, người canh gác tại đường núi ngăn xe ngựa lại, cẩn thận hỏi nguyên nhân đám người Ngọc Hành tới Giang Hạ.
Ninh Thạch lấy cớ nói ra ngoài làm buôn bán nhiều năm, về quê thăm người thân, rồi sau đó trộm nhét cho bọn họ mấy khối bạc vụn.
Thủ vệ ước lượng bạc trong tay, sau khi vừa lòng trọng lượng trong tay, rất có lòng tốt mà nhắc nhở một câu: "Hiện giờ thiên tai khô hạn, Tri Phủ đại nhân mời Hư Không chân nhân làm pháp ở thôn Tiên Gia đằng trước. Các ngươi cũng có thể đi cầu bình an."
Ninh Thạch học bộ dáng của những kẻ tiểu nhân, cúi đầu khom lưng cảm tạ.
Đợi xe ngựa đi qua, mấy gã thủ vệ nhìn phương hướng xe ngựa cười hề hề:
"Hai nữ nhân trong xe lớn lên thật non mượt."
"Đặc biệt là đứa nhỏ tuổi, so với nữ nhi Tri Phủ chúng ta còn đẹp hơn!"