Hôm nay chủ nhà chính là Thái Tử Phi, khách tới tất cả đều là nhà huân quý. Hiện giờ Thái Tử Phi không ở nơi này, mọi người liền lấy Tô tam nương tử, vị muội muội ruột thịt của Thái Tử Phi này làm nửa chủ nhà. Như thế, tự nhiên có người nịnh nọt cùng nhau ồn ào:
"Phải nha, Quý lục nương tử cần phải làm chúng tôi cẩn thận nhìn một cái xem tài nghệ vẽ tranh của lục nương tử."
"Ngày đó ta cũng ở trong phủ Trưởng công chúa, may mắn nghe xong thánh chỉ, lục nương tử tuyệt đối đừng cất giấu."
Quý Vân Lưu nghiêng đầu, hồi tưởng một lần nội dung viết trên thánh chỉ ngày đó: Lục nương tử Quý phủ thiện lương hiền thục, đoan trang hào phóng, phẩm mạo xuất chúng...
Đúng vậy, phẩm mạo xuất chúng mới cùng Thất hoàng tử là trời đất tạo nên. Lời này không có tật xấu, lại không phải tài nghệ xuất chúng.
Tô tam nương tử thấy thái độ của mọi người, lập tức cười lạnh lùng, trong lòng hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải làm tất cả người ở đây đều biết được tướng mạo sẵn có của Quý Vân Lưu lớn lên tại thôn trang này. Nàng ta càng thêm không buông tha người tiếp lời liền nói: "Hôm nay là ngày đại hỉ, chúng ta vẽ tranh viết thơ cũng là vì trợ hứng thêm lạc thú mà thôi. Nếu lục nương tử không biết vẽ tranh cũng không biết ngâm thơ, có sở trường tài nghệ tinh thông gì, cũng có thể làm chúng tôi mở rộng tầm mắt một chút. Không chừng nhóm nương tử chúng tôi ở đây cũng có thể luận bàn một vài cùng lục nương tử đấy."
Tô tam nương tử dứt lời, đông đảo tiểu nương tử muốn nịnh bợ Tô gia sôi nổi cười ra tiếng, có rất nhiều lời bàn tán:
"Quý lục nương tử chính là Thất hoàng tử phi sau này, không biết vẽ tranh không biết viết thơ, không phải là ngay cả chữ to cũng không biết một chữ chứ?"
Trong tiếng cười lại xuất hiện một tiếng cười sang sảng khác. Nàng này chưa tới, giọng nói tới trước: "Tô tam nương tử cùng nồng đậm mùi ghen ghét chua lòm này của cô thật là cách một giàn nho đều khiến ta ngửi thấy. Chua như vậy cũng không sợ hun giàn nho, còn không phải ăn không được nho thì nói nho còn xanh à."
Lời này vừa nói ra, rất nhiều tiểu nương tử một lòng toàn bộ nhấc tới cổ họng, nhìn qua. Tự nhiên cũng có người sảng khoái nhìn Tô tam nương tử gặp bất lợi, cười khanh khách mà nói:
"Xác thực rất chua."
"Đâu chỉ chua, đều chua thành mùi thối."
Quý Vân Lưu liếc mắt nhìn người tới một cái, thu hồi ánh mắt, ngồi trên ghế không nhấc nổi người dậy, thần sắc nhàn nhạt suýt nữa nhạt như nước ốc: "Vẽ tranh viết thơ nữ hồng các thứ linh tinh ta đều không so được với chư vị tiểu nương tử. Hoàng Thượng thánh minh, sớm biết được tính tình thần nữ, trên thánh chỉ viết rõ ràng sở trường của thần nữ, không cần vì Tô tam nương tử cố gắng mời mọc mà làm ra chuyện xấu gây chê cười trước người khác."
Trong bữa tiệc một mảnh yên lặng. Mọi người sôi nổi vì lời này đi hồi tưởng nội dung trên thánh chỉ ngày đó của Hoàng Đế.
Cô nhìn tôi, tôi xem cô, các tiểu nương tử nhìn Quý Vân Lưu, ánh mắt đột nhiên vô cùng kinh hãi.
Thánh chỉ hôn sự của Thất hoàng tử chỉ một lần này, ở đây người nghe qua tuyên đọc sao không nhớ được nội dung thánh chỉ. Có nghe lục nương tử Quý phủ lương thiện hiền thục, đoan trang hào phóng, phẩm mạo xuất chúng...
Ái chà chà!
Thật lần đầu nghe nói việc một người am hiểu đó là lương thiện hiền thục, phẩm mạo xuất chúng...
Chỉ là lời này đích xác là Hoàng Thượng tự tay viết, ai nếu nói Quý lục nương tử không lương thiện hiền thục, không phẩm mạo xuất chúng, đó chính là hoài nghi thánh thượng minh giám!
Mà trong thánh chỉ cũng xác thực không viết lục nương tử tài nghệ xuất chúng...
Các tiểu nương tử mới vừa cười, bị Quý Vân Lưu một phen "ngoài mềm trong cứng" chặn miệng, một câu cũng không nói nên lời.
Tô tam nương tử tức giận phát run, tay cầm bút, khiến mực nhiễm trên ống tay áo cũng không từng chú ý mảy may.
Tần nhị nương tử từ bên ngoài đi đến nhịn không được cười khúc khích, bước nhanh lại đây hành lễ với Quý Vân Lưu: "Sư cô bà có lễ, ta đã tới chậm một chút."
Tô tam nương tử: "..."
Chúng tiểu nương tử: "..."
Một đợt chưa kịp hồi tỉnh tinh thần, một đợt oanh tạc lại đến. Lúc này cả kinh không phải là nhỏ, tiểu nương tử trong phủ Tần tướng vì sao gọi Quý Lục là sư cô bà?
Tần nhị nương tử một thân áo hè lụa màu hồng quất đứng dưới giàn hoa, cao thâm khó đoán cười cười, không đáp.
Mọi người hết sức hoảng sợ nghi kỵ, nha hoàn dẫn đường lại nghênh đón Văn Thuỵ Huyện Chủ. Văn Thuỵ Huyện Chủ vào giàn hoa, các tiểu nương tử bên dưới tự nhiên muốn hành lễ đón chào. Khi mỗi người uốn gối, Văn Thuỵ Huyện Chủ lại nghênh diện liền nói với Quý Vân Lưu: "Lần trước ta đi Quý phủ không nhìn thấy ngươi, vốn muốn vào cung tìm ngươi. Sau đó, trong phủ ta nhiều việc nên vẫn luôn không đi được. Lần trước ngươi bị thương có khá hơn?"
"Tự nhiên là tốt rồi." Quý Vân Lưu cười nói, "Đa tạ Huyện Chủ quan tâm."
"Ta chẳng qua là hỏi một câu thôi, làm gì đáng giá ngươi nói cảm ơn."
Các tiểu nương tử nhìn náo nhiệt, giễu cợt lúc trước tựa hồ bị hai câu này kinh hoảng hoàn hồn, chấp bút thấp giọng kinh hô "Ta sắp trễ thời gian", quay người lại, xem như một màn vừa rồi chưa bao giờ phát sinh, bắt đầu vẽ tranh.
Có người muốn cười Tô tam nương tử ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, vừa chuyển đầu lại thấy có nha hoàn trong phủ Thái Tử lại đây, đứng trước mặt Tô tam nương tử thấp giọng mời nàng ta đi phòng khách phía Tây. Thái Tử Phi là tỷ tỷ ruột thịt của Tô tam nương tử. Trong phòng khách phía Tây tất cả đều là Cáo mệnh phu nhân các nhà. Lần vừa đi này không biết lại thành toàn nhi lang nhà ai.
Mọi người vốn đang muốn coi náo nhiệt một chút vì chuyện trước đó, lũ lượt lựa chọn không hề lo chuyện bao đồng.
Tô tam nương tử trong lòng tức giận, hít sâu mấy hơi lại không bình phục được tức giận mới vừa rồi.
Đồng đại nương tử thấy thế, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Tam nương tử, Thái Tử Phi tìm cô kìa."
Tô tam nương tử quay đầu một vòng, liếc mắt nhìn Quý Vân Lưu đầu kia tươi cười khanh khách, người càng vây càng nhiều, thu hồi ánh mắt, cho nha hoàn dẫn đường đi hướng về phòng khách phía Tây.
Mặt Trời còn không về Tây, nha hoàn thay Tô tam nương tử cầm ô một đường đi trên đường nhỏ trong vườn.
Đi một hồi lâu, Tô tam nương tử nhìn cảnh trí bốn phía nói: "Đây không phải đường đi thông phòng khách phía Tây!"
Nha hoàn cầm ô nói: "Tô tam nương tử bớt giận. thái Tử Phi nương nương sợ người có lòng quấy rầy, bảo nô tỳ dẫn nương tử đi phòng khách phía Đông."
Nha hoàn này chính là nha hoàn hồi môn bên cạnh Thái Tử Phi, ngày thường ở trong phòng ngủ của Tô thị cũng có thể nhìn thấy bóng nàng ta hầu hạ Thái Tử Phi. Tô tam nương tử ngược lại không sợ đây là trò đùa dai của người trong bữa tiệc, chỉ là nàng ta nghĩ không rõ: "Đại tỷ tỷ bảo ta đi phòng khách phía Đông làm chi?"
"Đi gặp một người." Nha hoàn nói: "Là một vị quý nhân. Nương nương không muốn tiểu nương tử khác va chạm quý nhân, vì thế cố ý sai nô tỳ nói thành phòng khách phía Tây."
Tô tam nương tử hiếu kỳ nói: "Vị quý nhân này là ai?"
"Người cực quý." Nha hoàn cười nói: "Nô tỳ cũng không biết là ai, tới phòng khách phía Đông, nương tử liền có thể biết được."
......
Đồng đại phu nhân vì buổi nói chuyện kia với Đồng tướng, một ngày này cũng sớm tới Đông Cung. Thừa dịp phu nhân các nhà không chú ý, bà ta lấy danh nghĩa ngắm sân viện, mang theo nha hoàn bên người ra khỏi phòng khách phía Tây.
Tô gia có Thái Tử Phi giúp đỡ mưu tính, Đồng gia lại không có người cận thuỷ lâu đài* như Tô thị vậy. Nhưng Đồng phu nhân cho rằng nữ nhi nhà mình có ưu thế không người có thể thay thế, đó là nữ nhi bà ta xinh đẹp. Thái Tử thích mỹ nhân, Đồng đại nương tử có mỹ mạo, đúng là thiếu gì bổ đó!
*Cận thuỷ lâu đài: Ý của câu thành ngữ này là chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.
(Nguồn: http://luukhamhung.blogspot.com/)