Cát Quẻ

Chương 254: Làm chủ cho ngươi




Mới tờ mờ sáng hôm sau, Thất hoàng tử ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị sáng sớm liền tiến cung đi gặp mặt thánh thượng. Dù không thể đẩy Ngọc Lâm vào chỗ chết, hắn cũng muốn mượn cơ hội này rút củi dưới đáy nồi, làm hết thảy đạo nhân trong kinh đều cút đi, khiến Ngọc Lâm không có người để dùng!

Một đời trước quả nhiên là hắn kiến thức nông cạn. Hoá ra Ngọc Lâm không chỉ thủ đoạn độc ác, còn biết bàng môn tả đạo như thế. Ngồi vào trong xe ngựa, vừa mới phân phó khởi hành, Tịch Thiện một đầu chui vào trong xe ngựa, sắc mặt có chút kỳ quái cười nói: "Thất gia, Cửu Nương vừa cho bồ câu đưa thư lại đây, nói hôm qua sau khi lục nương tử trở về ăn miếng trả miếng, đâm mấy cái vào tim Cảnh Vương!"

"Mấy cái?" Ngọc Hành thần sắc khó hiểu: "Lục nương tử như thế nào đâm Ngọc Lâm mấy cái?"

Tịch Thiện nhịn không được, cười ha ha, đưa giấy viết thư Cửu Nương gửi tới, trình đến trước mặt Ngọc Hành.

Trên tờ giấy, Cửu Nương thuật lại tỉ mỉ kỹ càng, viết rõ ràng hết thảy mọi thứ chính mình hôm qua chứng kiến được lúc ở bên người Quý Vân Lưu. Cuối cùng, nàng viết, vì người rơm thế thân không phải phương pháp chính đạo, nàng sợ lục nương tử có nguy hiểm, hy vọng Thất hoàng tử sau bữa trưa thay lục nương tử kiểm chứng Nhị hoàng tử một chút.

Ngọc Hành xem tờ giấy xong, thu hồi, một lần nữa đưa cho Tịch Thiện: "Xử lý tờ giấy. Còn phía Cửu Nương, ngươi bảo Cửu Nương nói cho lục nương tử, sau này không cần phí tâm tư đối với Ngọc Lâm, để tránh ô uế đôi tay của lục nương tử."

Trong xe ngựa liền có lư hương, Tịch Thiện nhấp miệng cười lên tiếng, cẩn thận bỏ tờ giấy vào lư hương, lại nghe được Thất hoàng tử phân phó: "Việc đêm qua lục nương tử đến phủ, chứng cứ lưu lại đều đã dọn sạch?"

Tịch Thiện vỗ ngực, tràn đầy đảm bảo, một chút chứng cứ lưu lại cũng không có. Còn có, đêm qua Cửu Nương đưa lục nương tử trở về cũng cực kỳ thuận lợi thoả đáng.

Ngọc Hành nghiêng đầu vuốt ve nhẫn trên tay chính mình, nghĩ đến Quý Vân Lưu thay chính mình đâm Ngọc Lâm "mấy kiếm", chính mình nên đưa "Đại lễ" gì cho Ngọc Lâm.

Ngọc Hành ngồi xe ngựa đi thẳng vào cung. Tối hôm qua, Hoàng Đế nghỉ tại cung Khôn Hoà của Hoàng Hậu. Nghe thái giám truyền báo Mục Vương cầu kiến, ông ta "Ồ" một tiếng, vừa tuyên Ngọc Hành tiến vào, vừa cười nói với Hoàng Hậu: "Thất ca nhi thật ra có lòng, sáng sớm liền tới tạ ơn trẫm."

Hiểu con không ai bằng mẹ, Trang Hoàng Hậu nhìn sắc trời bên ngoài, biết Thất hoàng tử sáng sớm như vậy sợ không chỉ là tới tạ ơn. Nhưng Trang Hoàng Hậu vì chuyện tứ nương tử Trang phủ tát tai Thái Tử Phi cũng bị liên luỵ, Hoàng Đế vài ngày không tới cung Khôn Hoà. Giờ phút này nàng cũng không nói nhiều, sợ liên luỵ ngược lại Thất hoàng tử. Vì thế, nàng cùng cung nữ ăn mặc chỉnh tề cho Hoàng Đế, cười cười nói: "Thất ca nhi có lòng biết lễ nghĩa, thần thiếp người làm nương trong lòng cũng thật vui mừng."

Hoàng Đế ngồi trước bàn tròn trong điện gặp Thất hoàng tử tới thỉnh an, vốn tưởng rằng đứa con trai này sẽ tinh thần phấn chấn, không nghĩ lại như hoa héo rũ, như đồ ăn làm hỏng, khoé mắt ứ xanh muốn giả vờ không phát hiện cũng khó.

"Thất ca nhi, vẻ mặt của ngươi sao lại mệt mỏi như thế?" Hoàng Đế thu vẻ tươi cười, kỳ quái hỏi: "Phủ Mục Vương kia không hợp lòng ngươi? Hay là ra khỏi cung, không có quy củ, cùng người lăn lộn trắng đêm bên ngoài?"

Thất hoàng tử quỳ trên mặt đất. Hắn đợi một đêm, mưu tính một đêm, còn bảo Tịch Thiện bôi chút phấn đen trước mắt, chính là vì tiện cho giờ khắc này. Thấy Hoàng Đế quả nhiên đặt câu hỏi, hắn lập tức vứt bỏ thể diện, ngẩng đầu lên khóc lóc kể lể nói: "Phụ hoàng, nhi thần suýt nữa cho rằng cuộc đời này lại không thể thấy phụ hoàng và mẫu hậu! Phụ hoàng phải làm chủ cho nhi thần!"

Ngọc Hành trước nay tính tình như hàn mai, từ nhỏ thanh cao kiêu ngạo, dù ở trước mặt Hoàng Đế cũng sẽ không nhão dính làm nũng khóc thút thít. Hiện giờ bộ dáng hốc mắt đỏ bùng như thế, doạ Hoàng Đế và Trang Hoàng Hậu nhảy dựng. Lập tức, thần sắc hai người trở nên nghiêm túc, truy hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế nào muốn cách biệt mãi mãi nghiêm trọng như vậy!

Diễn kịch phải diễn nguyên bộ, nếu đã tới trong cung cáo trạng để Hoàng Đế chống lưng cho mình, Ngọc Hành thế nào sẽ ngượng ngùng. Hắn rút bùa hộ mệnh đã cháy nửa từ trong cổ ra, trên mặt lộ ra vết thương ẩn giấu, từng chữ huyết lệ lên án nói: "Phụ hoàng, có người mai phục đạo phù trong tường tại phủ đệ nhi thần. Tối hôm qua còn có yêu đạo làm pháp với nhi thần, khiến nhi thần ác mộng quấn thân... Nhi thần mơ thấy chính mình đầu mình hai nơi, cả người máu chảy đầm đìa nằm trong vũng máu... Sau khi nhi thần bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện bùa hộ mệnh Tần vũ nhân tặng thế nhưng cháy đến quá nửa. Nếu không phải có đạo phù này, nhi thần có lẽ chìm trong mộng không cách nào ra được..."

Thất hoàng tử một hơi nói xong toàn bộ: "Nhi thần kinh hãi có người sử dụng tà pháp với nhi thần, liền suốt đêm sai người tìm khắp phủ đệ, đào đất nổ tường, ở trong tường đào ra mấy lá yêu phù. Không chỉ như thế, yêu phù kia còn biết thuật phi thiên, đâm bị thương toàn bộ thị vệ trong phủ nhi thần... Người bình thường căn bản không cách nào ngăn cản yêu thuật bậc này."

Ngọc Hành lên án xong rồi, cúi rạp trên mặt đất, hô to, "Nhi thần sợ hãi loại yêu pháp này, xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần".

Vẻ mặt hắn quặn đau, giọng nói như khóc như tố, thật sự như kể ra một chuyện cực kỳ nguy hiểm!

Trang Hoàng Hậu vừa nghe tiền căn hậu quả, cũng sợ tới mức mặt đẹp mất màu, bước nhanh qua liền đỡ lấy Thất hoàng tử. Thấy miệng vết thương trên bàn tay hắn, trong mắt cũng phiếm lệ, trấn an hắn.

Hoàng đế ngồi sau bàn, xem bàn tay Thất hoàng tử mở ra, lại nhìn chằm chằm nửa lá đạo phù trên cổ hắn, lửa giận tích tụ toàn bộ hoá thành tiếng nói âm lãnh: "Duyên Phúc, Trần Đức Dục đã thả yêu đạo làm pháp ở đình Sương Mù ra khỏi Đại Lý Tự?"

Thái giám tổng quản vội vàng tiến lên: "Nô tài nhớ rõ vạn tuế gia ngài nói muốn sau thu xử quyết Sở Thôi Nguyên, Trần đại nhân tất nhiên không dám vô duyên vô cớ thả hắn ra khỏi nhà lao."

Đại Chiêu trọng Đạo, tuy giang sơn đều dựa vào một vị đạo nhân tương trợ mà đoạt được, nhưng rốt cuộc cũng kiêng kị những tà thuật yêu pháp đó của đạo nhân. Cho nên, trong kinh thành nghiêm khắc hạn chế xây dựng đạo quan. Toàn bộ kinh thành ngoại trừ Tử Hà Quan đạo quan hoàng gia này, lại không có nơi khác. Hiện giờ Tần vũ nhân ở núi Tử Hà, trong kinh lại liên tiếp ra yêu đạo, còn sử dụng tà thuật với hoàng tử hoàng gia, Hoàng Đế như thế nào sẽ mặc chuyện này phát triển, bỏ mặc không quản!

"Gọi Thống Lĩnh thị vệ Ninh Mộ Hoạ lại đây gặp trẫm!" Hoàng Đế ngay cả đồ ăn sáng cũng ăn không vô. Ông ta dù có thể nuốt sống một ngọn núi cũng nuốt không nổi cục tức giận này. Ông ta đứng lên, chụp bàn một cái, "Gọi Từ Thịnh Công Bộ cũng lăn lại đây gặp trẫm! Trong tường Mục Vương phủ xảy ra việc yêu phù, hắn làm Công Bộ Thượng Thư nếu không giải thích được, bảo hắn trực tiếp cút trở về nhà làm ruộng đi!"

Dưới uy nghiêm của Hoàng Đế, tiểu thái giám mới vừa chạy ra Khôn Hoà Cung, nghênh diện liền gặp được Cảnh Vương điện hạ bị người nâng tiến vào.

Tiểu thái giám vội vàng thối lui đến đường bên cạnh đứng yên hành lễ. Đợi Nhị hoàng tử lại gần, hắn trộm nâng mắt lên nhìn Cảnh Vương trên kiệu nhỏ, lại thấy Cảnh Vương sắc mặt trắng bệch, che ngực nằm liệt trên kiệu nhỏ, vẫn luôn thấp giọng rên rỉ, bộ dáng kia dường như đã sắp không ổn.

Khi thái giám truyền bẩm Cảnh Vương điện hạ cầu kiến, Thất hoàng tử quỳ trên mặt đất xin Hoàng Đế ân chuẩn hắn đi núi Tử Hà chịu phúc thỉnh bình an.

Thất hoàng tử không chỉ muốn một mình bản thân đi, hắn quỳ gối nơi đó, rành mạch nói tiếp lần trước vị hôn thê chính mình, Quý lục nương tử cũng từng chịu việc tà pháp làm hại, thê thê thảm thảm kể trong lòng chính mình vừa sợ vừa lo, không biết nơi nào đắc tội những yêu đạo đó, khiến lục nương tử và hắn đều rơi vào kết cục như thế.

Hắn thỉnh cầu Hoàng Đế chấp thuận hắn mang theo lục nương tử cùng nhau đến núi Tử Hà ở mấy ngày, cầu Thiên Đạo chúc phúc phù hộ!