Cát Quẻ

Chương 247: Đi phủ Mục Vương




Hồng Xảo bưng cháo tổ yến tiến vào, thấy Quý Vân Lưu nhắm mắt lại, cũng đã ngủ rồi. Hồng Xảo dùng ánh mắt, ý bảo Hạ Tịch dừng nói chuyện trong phủ, vài bước đi qua thăm dò, nhẹ giọng nói: "Cô nương, không bằng người lên giường ngủ đi."

Đúng lúc này, Quý Vân Lưu bỗng nhiên mở mắt ra, rồi sau đó nhanh chóng ngồi dậy, vừa dậy liền dùng ngón tay bấm đốt tính toán. Đầu ngón tay nhất nhất xẹt qua, cuối cùng ngừng trên "Không vong*".

*Không vong: Một quẻ trong Lục nhâm thời khoá.

Ái chà, kẻ không muốn sống nào dùng những thuật pháp dơ bẩn đó với nam nhân của nàng!

Hồng Xảo cùng Cửu Nương thấy Quý Vân Lưu đột nhiên ngồi dậy, đều cuống quít hỏi:

"Cô nương, làm sao vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Quý Vân Lưu ngồi trên giường, ngửa đầu nhìn các nàng, sâu kín lên tiếng: "Thật xấu xa, luôn có người tới bức ta dùng ra lực Hồng Hoang, dung nhan như hoa của ta đều bị những người này làm cho tiều tuỵ."

Hồng Xảo nhìn lục nương tử ngày một đẫy đà, ngày một trắng trẻo, ngũ quan sau khi nảy nở càng thêm xinh đẹp, cùng Cửu Nương và Hạ Tịch yên lặng ngậm miệng lại.

Được rồi, tâm tư của lục nương tử ngươi đừng đoán, đoán tới đoán lui cũng đoán không rõ. Chỉ cần đều nghe cô nương nhà mình vậy không sai được!

Quý Vân Lưu không biết trong lòng Hồng Xảo và Cửu Nương đã hoàn toàn từ bỏ ý tưởng của bản thân. Nàng ngồi trên giường, nghiêng đầu ngẫm nghĩ quẻ này. Rồi nàng đứng lên, đi đến trước cửa sổ, mở ra cửa sổ lớn nhất hướng Bắc. Thất chính tinh trên bầu trời đang toả sáng, sao Tham Lang càng thêm lấp lánh. Trong Thất tinh, sao thứ ba mệnh Hoả cũng vô cùng cường thịnh. Thân chủ mệnh Hoả, Tham Lang cường thế, gọi đến tai hoạ bất ngờ, bệnh hiểm nghèo quấn thân.

"Cửu Nương." Quý Vân Lưu không xoay lại, gọi người.

"Có nô tỳ."

"Ninh biểu ca có ở bên ngoài không?"

Cửu Nương ngẫm nghĩ, cũng không phải rất xác định: "Giờ Thân vừa rồi vẫn ở ngoài, có điều hiện tại nô tỳ cũng không biết Ninh thế tử còn ở bên ngoài hay không."

"Ngươi đi một chút xem Ninh biểu ca có ở bên ngoài hay không." Quý Vân Lưu xoay người qua, tay đặt trên song cửa sổ: "Ta muốn xuất phủ, đi đến phủ Mục Vương một chuyến, đêm nay liền phải đi."

Ngày đó nàng vẽ cho Thất hoàng tử một lá bùa bình an. Tuy bùa bình an kia không có linh khí dư thừa có thể phản phệ người làm pháp như lá bùa mà Tần vũ nhân vẽ cho Hoàng Hậu, nhưng cũng không phải đạo phù bình thường trên thị trường. Đạo phù kia, nàng chỉ vẽ một lá, ước chừng hao hết tất cả linh khí đạo pháp của nàng, còn tự tay đeo lên cho Thất hoàng tử. Hiện giờ đạo phù kia ước chừng là đốt một lần, trong lòng nàng đồng dạng hơi nóng lên.

Sao Tham Lang thế mạnh, Thất hoàng tử nếu xử lý chỗ nào không thoả đáng, có lẽ bỏ mạng hoàng tuyền. Sau đó, ừm, sau đó nàng liền thành quả phụ!

"Cô nương?" Hồng Xảo hoảng sợ, muốn khuyên bảo một câu, ra phủ như vậy không thoả đáng, bị hai mắt Quý Vân Lưu nhẹ lướt thoáng nhìn, lập tức ngậm miệng lại.

"Nô tỳ liền đi coi một chút." Cửu Nương đứng ở chỗ đó, có một tia khó hiểu: "Cô nương đây là muốn mời Ninh thế tử tương trợ?"

"Nếu ta ra phủ, không có hắn âm thầm giúp đỡ, chỉ sợ không thành. Yên tâm, chuyện này Ninh thế tử chắc chắn giúp ta." Quý Vân Lưu vẫy tay, lộ ra một hàm răng: "Cẩn thận chút, bị người bắt lấy nhược điểm, cô nương ngươi dù tới trước mặt Tam Thanh cũng sẽ vì ngươi nói tốt vài câu."

Cửu Nương rũ mắt xem như không nghe được nửa câu cuối cùng, đi ra ngoài. Thật ra Hồng Xảo nhìn Quý Vân Lưu, trong mắt càng thêm sùng bái. Cô nương nhà mình thật là lợi hại... Lời thành quỷ cũng nhớ ngươi thế nhưng được cô nương nói thanh nhã thoát tục như thế.

Ninh Mộ Hoạ được Hoàng Đế tự mình sai khiến, phụ trách an nguy đường cái này, đặc biệt trọng điểm là Quý phủ. Cửu Nương ra cửa hông, kéo một thị vệ tới hỏi một phen, quả nhiên rất nhanh đã tìm được Ninh Mộ Hoạ.

Cửu Nương và Ninh Mộ Hoạ đứng dưới mái hiên, nàng không nói điều gì khác, trực tiếp nói với Ninh thế tử chuyện đêm nay Quý Lục muốn ra phủ đi phủ Mục Vương.

Ninh thế tử nghe Cửu Nương nói xong, khoé mắt không thể thấy hơi giật giật. Thất hoàng tử và lục nương tử ngày đó gì kia... Bị hắn nhảy tường vào bắt gặp vừa vặn. Hiện giờ hai người vì ham vui nhất thời thế mà, thế mà còn muốn chính mình làm đồng loã?

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua sao trời lấp lánh chợt loé trên không trung, Ninh thế tử nhàn nhạt cười: "Ngươi trở về nói cho cô nương nhà ngươi, bảo nàng chờ thêm một khắc lại ra từ tường Tây, ta sẽ tự chuẩn bị xong xe ngựa dưới tường đưa nàng ra ngoài."

Lục biểu muội hiểu đạo pháp, Thất hoàng tử thân mang mây tía, dù hai người bọn họ đều là si nam oán nữ thế gian, cũng nhất định sẽ không nóng vội nhất thời bày tỏ tình cảm.

Lục hoàng tử và Tạ Phi Ngang, còn có Quân Tử Niệm, hôm nay đến phủ Mục Vương chúc mừng. Sau khi lên đèn không vội vã rời đi, ở chỗ này dùng bữa tối, ăn mấy món ăn mới.

Ngọc Quỳnh hồi tưởng mấy món "Khoai sọ lòng đỏ trứng", "Gà nước miếng", "Tôm hấp muối" lúc trước ăn được vẫn cảm thấy vô cùng dư vị, liên tục hỏi Ngọc Thất, đầu bếp trong cung chẳng lẽ thay đổi người? Làm sao món ăn không giống với lúc trước khi hắn ở trung cung ăn được?

Về ngọn nguồn của những món ăn này, Ngọc Hành chỉ cười không đáp, sau khi ăn cơm xong tính toán cho Ninh Thạch tiễn khách.

Quân Tử Niệm tuy sinh ở nhà thương nhân, nhưng các nhà sĩ diện ở Giang Nam ngược lại còn chú ý quy củ hơn so với kinh thành. Nghe thấy Thất hoàng tử muốn tiễn khách, hắn liền nhớ tới cáo từ, lại bị Lục hoàng tử túm chặt một phen: "Tiểu Niệm, ngươi không thể đi. Thất ca nhi dọn đến phủ mới, chúng ta phải ở chỗ này ngủ lại mấy đêm, áp hơi người cho thất ca nhi, đi rồi mới là người không nói nghĩa khí."

Tạ Phi Ngang gật đầu tán thành. Hắn và Lục hoàng tử hiện giờ là huynh đệ tốt, hai người một lòng: "Lục gia nói cực kỳ có lý, đêm nay chúng ta không thể đi, phải ngủ lại. Không chỉ đêm nay, còn phải ngủ lại vài đêm." Vừa chuyển đầu, Tạ tam thiếu lại sai Triệu Vạn đi theo bên cạnh đến trong xe ngựa lấy rương: "Hì, ta mới vừa bảo Triệu Vạn đi về phủ cầm mạt chược, chúng ta vừa vặn bốn người, không bằng đêm nay trắng đêm đánh mạt chược đi! Thật là nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt!*"

*Trích từ "Thương tiến tửu" - Lý Bạch.

Cuối cùng, tổ ba người nói muốn đánh mạt chược bị Thất hoàng tử lấy cớ thời gian không còn sớm, sáng mai còn phải vào triều, càng lấy lý do trong phủ chỉ có một gian phòng cho khách, hết thảy ném ra ngoài Mục Vương phủ.

Đạo ở chung giữa Lục hoàng tử và Tạ Phi Ngang cùng Thất hoàng tử làm Quân Tử Niệm quả thực mở rộng tầm mắt. Khi hắn ngồi xe về phủ, vẫn rất hâm mộ. Mấy năm nay, hắn chỉ lo vùi đầu khổ đọc, dù giao tiếp với bạn cùng trường, cũng không vượt quá nửa phần. Hiện giờ nhìn Thất hoàng tử trong kinh ở chung với thần tử không có ngăn cách, cảm thấy chính mình sau này ở kinh thành cũng có một tia ấm áp.

Sau khi tắm gội, lần đầu ngủ trong phủ mới giường mới, Thất hoàng tử ngược lại cũng không quá khó đi vào giấc ngủ. Hắn nhắm mắt lại, trong lòng dựa theo lệ thường thọc Ngọc Lâm một trăm kiếm, chậm rãi đi vào mộng đẹp.

Chỉ là, mộng này cũng không đẹp thế nào. Hắn mơ thấy hắn đời trước, khi đó đang độ tháng sáu, Đồng tướng mời hắn đến biệt viện ngắm sen, nói có chuyện quan trọng trò chuyện với nhau. Vì Đồng tướng là nhạc phụ sau này của hắn, hắn còn cần Đồng tướng ở trong triều tương trợ hắn, hắn liền giá ngựa đi biệt viện ngoài thành.

Ngày ấy, hắn nhớ rõ ràng, bởi vì còn trong thời kỳ giữ đạo hiếu cho Trang Hoàng Hậu, hắn vẫn mặc thường phục sắc trắng.

Trong mộng, hắn ra ngoài thành, mang theo thị vệ có liên quan tới phụ cận núi Tử Hà, đang muốn vòng núi mà qua, thích khách giấu chỗ tối trong núi lại đông đảo lao ra, trong tay cầm vũ khí sắc bén.

- ---------

Trích đoạn Thương tiến tửu

Quân bất kiến:

Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai,

Bôn lưu đáo hải bất phục hồi!

Hựu bất kiến:

Cao đường minh kính bi bạch phát,

Triêu như thanh ty mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt!

Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,

Thiên kim tán tận hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi lạc,

Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Dịch nghĩa

Anh không thấy:

Nước sông Hoàng Hà chảy từ trên trời xuống

Chảy ra đến biển không quay trở lại nữa.

Anh lại không thấy:

Cha mẹ soi gương buồn nhìn tóc bạc

Sáng còn xanh mượt, chiều tối đã thành trắng như tuyết.

Đời người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng

Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng.

Trời sinh ra ta có tài thì ắt sẽ được dùng

Ngàn vàng tiêu sạch hết rồi sẽ có trở lại.

Mổ dê giết trâu cứ vui cái đã

Uống một lần ba trăm ly rồi hãy tính.

Dịch thơ

Thấy chăng anh

Nước Hoàng Hà từ trời tuôn xuống

Chảy băng ra biển chẳng quay về.

Lại chẳng thấy

Lầu cao gương sáng thương đầu bạc

Sớm tựa tơ xanh, chiều đã tuyết

Đời khi đắc ý hãy nên vui

Chớ để chén vàng trơ trước nguyệt.

Trời sinh ta tài ắt phải chọn

Nghìn vàng tiêu hết rồi có thôi

Mổ dê, giết trâu lại vui nữa

Đủ ba trăm chén một lần mời.

(thivien.net)