Cát Quẻ

Chương 239: Thánh chỉ tứ hôn




Tần tướng sớm đoán được Tô Kỷ Hi sẽ hỏi như vậy, ông ha hả cười: "Tô đại nhân có điều không biết, trong nhà ta có một nữ nhi. Khi đó, ta rất vừa ý Thám Hoa lang, còn sai người tới cửa làm mai, nào biết được Quý phủ mắt sáng nhìn thấy anh hùng, trước khi kỳ thi hội còn chưa bắt đầu, đã sớm nhanh chân đến trước."

Hoàng Đế nghe xong cũng cười: "Đính hôn với Quân Thám Hoa chính là tứ nương tử Quý phủ?"

Tần tướng cười: "Đúng vậy, trong lòng vi thần một mảnh tiếc hận."

Hoàng Đế cười nói: "Quý Đức Chính thật ra rất có ánh mắt, sớm chọn người. Một khi đã như vậy, ngày hai nhà kết thân, trẫm cũng tặng một phần hạ lễ đi."

Tần tướng ha hả cười nói Hoàng Đế tặng lễ, chính mình cũng muốn đi theo đưa tặng, Tô đại nhân cũng giả cười vài tiếng, trong miệng nói bản thân cũng muốn tặng lễ, trong lòng càng thêm không thoải mái.

Lão thất phu!

Nói đến nói đi, lại nói đến đất phong.

Đất phong tuy thuộc về hoàng tử cai quản, thật cũng không phải tất cả thuế má hoàn toàn đưa về danh nghĩa của y. Thuế muối, thuế ruộng, thuế đầu người của Đại Chiêu... Những thứ này đều thuộc về quốc khố. Ý của Tần tướng Hoàng Đế cũng rõ ràng. Cho Ngọc Hành vùng Ba Thục, để Quân gia trợ giúp Ngọc Thất quản lý việc kinh thương của Ba Thục, mỗi năm từ giữa có thể phân một phần lợi nhuận, cũng có thể từ trong phần lời buôn bán của Ngọc Hành rút ra thuế má cho quốc khố, cũng coi như là một mũi tên trúng hai con chim.

Hoàng Đế trái lo phải nghĩ một phen, cảm thấy lời vừa rồi của Tần tướng rất có đạo lý, vì thế nói: "Đề nghị vừa rồi của Tần khanh có lý. Một khi đã như vậy, trẫm liền ban cho Quân gia danh xưng hoàng thương, để Quân gia giúp đỡ thất ca nhi quản lý chợ buôn bán của Ba Thục."

Tần tướng thay Thất hoàng tử tạ ơn. Tô Kỷ Hi nhìn người này, nghiến răng kèn kẹt. Thằng nhãi này nhìn như đoan trang đứng đắn, kỳ thật trong bụng lại một lòng ý nghĩ xấu. Được lắm, Tần Lâm Uyên, hiện giờ ngươi đứng đầu này của Thất hoàng tử, cũng coi như cách ngày chết không xa.

Hoàng Đế giải quyết xong việc đất phong của Thất hoàng tử, gấp lại sổ con về việc đình Sương Mù mà Thái Tử viết, nói: "Trẫm cũng là lần đầu thấy Thái Tử hao hết tâm tư điều tra vụ án. Chuyện đình Sương Mù này, liền hoàn toàn giao cho Thái Tử xử lý đi. Nhi tử trưởng thành, trẫm luôn muốn cho hắn một mình đảm đương một phía."

Nói thế, ý là, nếu Thái Tử điều tra ra độc thủ sau màn là ai vậy tốt nhất. Nếu điều tra không ra, Hoàng Đế cũng không bắt buộc.

"Cho Đại Lý Tự Trần khanh toàn lực hiệp trợ Thái Tử, cùng nhau điều tra rõ án này, không được sai sót."

Tần tướng và Tô đại nhân đồng thời thay Thái Tử tiếp ý chỉ.

Nói xong chuyện này, Tần tướng còn có một chuyện cầu Hoàng Đế. Ông đứng bên dưới, hành lễ cung kính nói: "Hoàng Thượng, vi thần bất tài, còn có một chuyện muốn cầu ân điển trước mặt Hoàng Thượng."

Hoàng Đế: "Nói xem, chuyện gì?"

Tần tướng quỳ xuống đất nói: "Trong nhà vi thần có một đứa tiểu nữ, tiểu nữ lại bị vi thần cưng chiều đến rất tuỳ hứng. Lần này, vi thần muốn thay tiểu nữ cầu một phần ân điển."

Ân điển cho nữ tử ngoại trừ tứ hôn nào còn gì khác. Thần sắc tối tăm của Hoàng Đế mới vừa rồi đảo qua sạch sẽ, ha ha cười nói: "Nói đi, nữ nhi ngươi vừa ý nhi lang nhà ai?"

Tần tướng không phải nữ tử, không ngượng ngùng, ha hả nói: "Chính là Thống Lĩnh thị vệ, Ninh thế tử."

"Ninh Mộ Hoạ?" Hoàng Đế cảm thấy ánh mắt Tần tướng rất không tệ: "Vì sao nhìn trúng hắn?"

Tần tướng quỳ trên mặt đất, tự nhiên không có khả năng nói cho Hoàng Đế, bởi vì Tần vũ nhân trước khi về núi Tử Hà đã tới phủ chính mình, nói với bản thân "Mây tía từ Đông tới, liền thuận theo phò trợ", cũng không có khả năng nói cho Hoàng Đế, ta vốn dĩ muốn gả nữ nhi vào Quý phủ, nhưng vì quá mức rõ như ban ngày, mới từ bên này, kết thân với phủ Ninh Bá...

Tần tướng: "Ninh thế tử tuấn tú lịch sự, võ công cực cao, tiểu nữ từ nhỏ thân thể suy nhược, yêu cầu người bảo vệ. Vả lại, tiểu nữ và đại nương tử phủ Ninh Bá từ nhỏ có quan hệ tốt, vi thần tự cảm thấy tiểu nữ gả vào phủ Ninh Bá, sẽ không bị người khinh thường."

Hoàng Đế ha ha cười nói: "Ngươi đó... Trẫm trước nay biết ngươi yêu thương nữ nhi duy nhất trong phủ, không nghĩ yêu thương thành như vậy."

Tần tướng tự nhiên phải nói vài câu, nuôi con không dễ, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Hoàng Đế vung tay lên: "Ừm, phần mai mối này trẫm nguyện ý làm." Nói, liền sai người mài mực, thánh chỉ một cái nhấc bút viết thành, định ra hôn sự cho hai người.

Tô đại nhân chỉ muốn nhấc vạt áo, phất tay áo mà đi.

Thật là đủ rồi, một vị Hoàng Đế cùng thần tử tới tới lui lui nói điểm tốt điều xấu của nữ nhi trong nhà. Nhà ông ta còn có một nữ nhi cũng là khuê nữ đấy. Mỗi thần tử đều vì trong nhà tới cầu một lần ân điển, Hoàng Đế còn muốn xử lý việc nước hay không!

Tần tướng chưa từng nghe thấy tiếng lòng của Tô đại nhân. Đợi Hoàng Đế nghĩ xong thánh chỉ, cầm thánh chỉ giống như nhặt bảo bối, đi theo thái giám tổng quản, đến Lễ Bộ sao chép thánh chỉ, đi tuyên chỉ.

Nam nhi tốt trong thiên hạ thưa thớt, có, phải nhanh xuống tay!

......

Ngày đó, Thất hoàng tử từ chỗ Tần tướng biết được việc ông ta đến trước mặt Hoàng Đế cầu ân điển, cũng không giữ lại cái gì, trực tiếp tiết lộ chuyện này cho Ninh Mộ Hoạ.

Ninh Mộ Hoạ sau khi biết được bản thân sẽ cưới Tần nhị nương tử, nhíu mày lại. Ban đầu có một tia không vui, chỉ là nghĩ đến ngày ấy Tần nhị nương tử cũng coi như vì phủ Ninh Bá, bị biểu cô nương lăn thành một đoàn với gã sai vặt đẩy một cái, được chính mình đỡ lấy.

Nói đến nói đi, chính mình đường đường nam nhi bảy thước, xác thật phải gánh lấy danh dự nữ tử. Vả lại, Tần nhị nương tử và muội muội hắn quen biết từ nhỏ, hắn cũng coi như rất hiểu biết Tần nhị nương tử, biết nàng là nữ tử thẳng thắn, liền không so đo việc hôn nhân này.

Khi thái giám cầm thánh chỉ tới phủ Ninh Bá tuyên đọc, Ninh Mộ Hoạ quỳ trên mặt đất, an tĩnh tiếp thánh chỉ, cảm tạ long ân.

Nhưng thật ra những người khác ở phủ Ninh Bá đều rất vui sướng. Tần tướng là quan to nhất phẩm đương triều, mà chỉ có một vị nữ nhi này, cưới Tần nhị nương tử, người ngoài xem ra là môn đăng hộ đối, kỳ thật cũng coi như phủ Ninh Bá mới nổi trèo cao Tần phủ.

Hoàng Đế tự mình tứ hôn luôn làm người chú ý. Chính vì vậy, mọi người trong triều liền biết được việc nhị nương tử Tần phủ kết thân với Ninh thế tử. Qua không lâu, gần như người toàn kinh thành cũng đều biết được.

Biểu cô nương nắm khăn, đứng sau tường thấp nghe bà tử trong nhà ngồi ở cửa, sinh động như thật kể việc Hoàng Đế tứ hôn, kể Ninh thế tử cao lớn anh tuấn, kể Tần nhị nương tử xinh đẹp thanh cao...

Nàng "Roẹt" một tiếng xé nát khăn trong tay, còn chưa trở lại sân chính mình, nước mắt ngăn cũng không ngăn được chảy xuống.

Quả nhiên là Tần nhị nương tử lúc trước đứng ở trước mắt chính mình, thương hại nhìn chính mình!

"Dao Dao, đưa thiệp cho thất nương tử Quý phủ. Ta muốn mời nàng gặp nhau..." Biểu cô nương lau nước mắt, quyết tuyệt mở miệng...

..........

Hoàng Đế giao việc đình Sương Mù cho Thái Tử toàn quyền xử lý, hôm sau Thái Tử liền trực tiếp viết bản án, tuyên tử hình Trương nhị lang, sau thu lập trảm.

Trương nhị lang ánh mắt trống rỗng ngồi trong nhà lao Đại Lý Tự, nghĩ đến phán quyết mới vừa rồi ở chính đường nghe được, vẫn không tin nổi.

Hắn chỉ là bị Nhị hoàng tử truyền tới đình Sương Mù mà thôi, vì sao liền thành tử hình? Hắn mới mười sáu, hai tháng trước phu tử Quốc Tử Giám còn nói hắn có thể tại kỳ thi hội tranh ba vị trí đầu nhất giáp... Hắn vốn dĩ có mỹ quyến như hoa, có con đường làm quan thuận gió... Lúc trước bằng hữu ở Quốc Tử Giám không một người không hâm mộ hắn, mà hiện giờ...