Cát Quẻ

Chương 226: Vậy liền chết đi




Quý Vân Lưu còn chưa ra khỏi thượng phòng của lão phu nhân, liền nghe được ma ma bên cạnh lão phu nhân tiến vào nói nhỏ: Ninh thế tử đến phủ. Lão phu nhân đuổi Quý Lục ra, mời Ninh Mộ Hoạ tiến vào.

Ninh thế tử lần này qua phủ cũng là vì chuyện Tống Chi Hoạ lần trước. Sau ngày đó, Quý lão phu nhân đã sai người tặng rất nhiều lễ vật bù đắp.

Về chuyện để gã sai vặt nâng Tống Chi Hoạ vào nhà làm thiếp, lần trước Ninh Mộ Hoạ cũng chỉ hù hoạ Quý phủ mà thôi. Trong nhà gã sai vặt tuy có chính thê, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, Tống gia dù cho nghèo túng đi nữa, vẫn là dòng dõi thư hương. Nếu có thể nâng đại nương tử Tống gia vào cửa làm thiếp cũng là một chuyện tốt đẹp. Chỉ là Tống gia tất nhiên không chịu, phủ Ninh Bá cũng không muốn vì một gã sai vặt trở mặt với Quý phủ, tự nhiên sẽ không lấy chuyện này dây dưa không thôi.

Ninh Mộ Hoạ cũng bồi tội với lão phu nhân và Trần thị vì lời không tốt ngày đó, được một câu "Hài tử ngoan, là cô nương Quý phủ chúng ta không phải, chẳng trách ngươi tức giận" của lão phu nhân. Rồi sau đó, Ninh Thế tử cáo lui, ra khỏi thượng phòng, đến cửa tròn chính viện liền thấy Quý Vân Lưu ngồi trên ghế đá sau bụi trúc xanh lúc trước.

Quý Vân Lưu nghiêng mặt, nhìn hắn một lát, cong khoé mắt cười, đứng lên, nhún người hành lễ.

"Lục biểu muội," Ninh Mộ Hoạ vài bước đến gần, đứng đằng trước nàng, chắp tay, "Hôm qua đêm khuya quấy rầy, nhiều chỗ đắc tội, còn có lời nhắc nhở ba ngày trước tại Tùng Viên, đa tạ lục biểu muội."

Quý Lục đứng trước mặt hắn, cười một chút: "Ninh biểu ca không cần khách khí như thế, ta cũng không giúp đỡ cái gì, chỉ là thuận miệng một lời mà thôi. Trước mặt tổ mẫu cùng mẫu thân ta, Ninh biểu ca không vạch trần ta nói năng bậy bạ, là Vân Lưu cần cảm tạ Ninh biểu ca mới phải."

Ninh Mộ Hoạ hơi ngước mắt, chăm chú nhìn nàng. Ý này là, nàng muốn hắn không cần nói ra ngoài những lời "Thuận miệng một lời" của nàng ngày ấy. Đây là lần đầu hắn ở gần xem dung mạo vị lục biểu muội này. Lông mày, đôi mắt, gương mặt, môi... Đều nhìn cẩn thận.

Chỉ trong chốc lát, Ninh Mộ Hoạ rũ mi, thối lui một bước, vẫy tay với người phía sau: "Vốn định tặng một ít lễ vật bày tỏ lòng cảm kích với lục biểu muội. Chỉ là biểu muội đã đính hôn với Thất hoàng tử, ta không tiện tặng nữa, liền sai người làm chút điểm tâm Tây Vực..."

Gã sai vặt phía sau xách hộp đồ ăn ba tầng tới, lần lượt mở ra.

Quý Lục xoay đầu, ánh mắt hơi rũ, thấy đồ bên trong giống như thịt dê xiên, bánh cắt*, rụt rè cười cười, lễ phép nói cảm ơn, để Cửu Nương bên cạnh thu hộp đồ ăn, không hề nói điều gì khác.

*切糕: Bánh cắt, cũng là kẹo maren, hoặc qiēgāo, là một loại bánh kẹo được làm từ trái cây, xi-rô ngô, bột và các loại hạt. Đó là một món ăn nhẹ truyền thống của dân tộc Uyghur (Duy Ngô Nhĩ) ở Tân Cương. Bánh cắt được làm thành khối lớn, và được bán bằng cách cắt lát từ khối, do đó có tên là "bánh cắt".

(Wikipedia)


Gió thổi qua hai người. Tiết trời hiện giờ đã hơi nóng.

Ninh thế tử nâng mắt xem động tác liên tiếp của Cửu Nương, ngược lại cũng không ngại thái độ xa cách không có ý thân cận của Quý Vân Lưu. Đợi Cửu Nương đậy nắp hộp đồ ăn lại, hắn trực tiếp mở miệng: "Hôm qua đưa bái thiếp đến cho lục biểu muội, ngoại trừ cảm tạ lục biểu muội, còn có một chuyện, ta muốn tự hỏi lục biểu muội."

"Mời Ninh biểu ca nói. Nếu biết, Vân Lưu nhất định biết gì nói hết, không giấu giếm nửa lời. Nếu không biết, tin tưởng Ninh biểu ca cũng sẽ không trách Vân Lưu kiến thức hạn hẹp."

Quả nhiên là vị biểu muội nhanh mồm dẻo miệng tâm tư lại thông suốt.

Ninh Mộ Hoạ không kiêng dè: "Ngày đó, lục biểu muội ở Tùng Viên phủ Ninh Bá làm thần côn giải cục diện khốn cùng giúp ta một lần, lần này ta cũng chỉ muốn mời lục biểu muội xem giúp ta một chút." Giọng nói hắn chậm rãi: "Lục biểu muội từng nói, tối tăm hỗn loạn bất lợi với quân tử, vậy cục diện như thế nào mới có lợi cho quân tử hành tẩu, sẽ không đi sai đạp lệch? Quần hùng vung roi tranh giành, quân tử lại nên chọn đi theo chủ nào?"

Hai tròng mắt Quý Lục đối diện đôi mắt như pha lê màu hổ phách của Ninh Mộ Hoạ, cười: "Đường lớn thênh thang có lợi cho quân tử hành tẩu. Ninh biểu ca cố ý tới nơi đây hỏi ta, nói vậy, đối với chọn theo ai, trong lòng hẳn đã đưa ra lựa chọn..."

Ninh Mộ Hoạ mở miệng ngắt lời nàng: "Đứng trước mặt ta chính là Quý lục biểu muội ngày ấy lên tiếng nhắc nhở ta, giúp ta một lần, mà không phải lục biểu muội được Hoàng Thượng tứ hôn thành Thất hoàng tử phi về sau... Phủ Ninh Bá ta, chỉ có một, nó không thể bị huỷ trong tay ta."

Quý Vân Lưu thản nhiên trả lời: "Ninh biểu ca, Quý phủ ta cũng chỉ có một."

Ninh thế tử tâm tư thận trọng, dừng một chút. Một lát sau, hỏi nàng: "Hôm qua chúng triều thần đều nói trên người Thất hoàng tử phát ra ánh sáng tím, ta chưa tận mắt nhìn thấy, ánh sáng tím kia... Là thật hay giả?"

Quý Lục không nói dối: "Tuyệt đối chính xác."

Ninh Mộ Hoạ được bốn chữ này, lại chắp tay, tính toán như vậy rời đi. Hắn còn chưa xoay người, lại nghe được giọng nói của Quý Vân Lưu: "Ninh biểu ca, lần này về phủ, nếu thấy hồng nhạn, về nhà liền có thể thấy quý nhân ngồi tại chính đường."

Bước chân hắn tạm dừng, sau khi khom người, cuối cùng đã rời đi.

Lục biểu muội ngày ấy đứng sau bụi trúc nói chính mình cực kỳ đói, đói đền chân cũng mềm, còn có lục biểu muội ở trong sân ôm cổ Thất hoàng tử, mềm nhẹ gọi Thất gia... Ở trước mặt hắn, chỉ sợ cuộc đời này không thấy được.

.......

Nhị hoàng tử quỳ trong ngự thư phòng của Hoàng Đế hai ngày hai đêm, ngay cả giọt nước cũng không uống.

Hoàng Đế hạ triều, vào ngự thư phòng, hệt như không nhìn thấy Ngọc Lâm, ngồi sau bàn, tuỳ tay cầm quyển sổ con, lướt xem.

Thái giám tổng quản thấy Cảnh Vương đã lung lay sắp đổ, liền đi đến bên cạnh y, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương gia, ngài vẫn là về trước đi thôi."

Lúc trước hắn quỳ gối nơi này, luôn miệng nói chính mình là trong sạch, không có vu oan giá hoạ cho Thái Tử, Hoàng Đế chỉ mở miệng nói một câu: Vậy ngươi liền quỳ đi, quỳ đến khi nào muốn trở về, lại đi trở về.

Giọng nói vừa bình đạm vừa quạnh quẽ như thế, làm Nhị hoàng tử luôn bắt chuẩn tâm tư Hoàng Đế nóng vội luống cuống. Đây là tỏ vẻ chuyện đình Sương Mù không có đường sống xoay chuyển. Đây là tính toán thế nào!

Lúc trước ngũ phẩm thị vệ Nam Lương do Thái Tử đề bạt ở núi Tử Hà bắt cóc Thất hoàng tử, Hoàng Đế xử lý Nam Lương liền xong việc. Sau đó, phủ Chiêm sĩ phụ tá của Thái Tử tiết lộ đề thi hội, Hoàng Đế cắt chức quan của Đổng Chiêm sĩ là xong rồi. Hiện giờ, Thái Tử thông đồng nội thê mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, Hoàng Đế nói Thái Tử bị người vu oan giá hoạ, muốn Thái Tử điều tra rõ việc này!

Nhị hoàng tử càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức. Hắn còn muốn nói là Thái Tử cố ý chơi tuồng, vu oan giá hoạ cho hắn kia kìa!

"Phụ hoàng, nhi thần oan uổng! Nhi thần sao có thể lấy tức phụ bản thân, lấy thanh danh bản thân, lấy thể diện hoàng gia làm ra chuyện như vậy. Dù nhi thần phát rồ cũng không đến nỗi làm ra chuyện xin lỗi liệt tổ liệt tông, làm người trong thiên hạ nhạo báng như vậy!" Giọng Cảnh Vương khàn khàn, bởi vì không ăn không uống, bộ dáng suy yếu vô cùng, làm người cũng sinh ra lòng thương hại.

Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rũ đầu xuống, tiếp tục cầm bút chu sa phê duyệt sổ con.

"Phụ hoàng..." Cảnh Vương mấy ngày gần đây vẫn luôn biện giải vì chính mình. Thấy Hoàng Đế mỗi ngày đều lạnh nhạt như thế, bi ai nổi lên, chỉ cảm thấy a cha của hắn bất công đến vô biên. Đơn giản, hắn liền thừa dịp chính mình choáng váng đầu, trực tiếp làm ra bộ bản thân không chống đỡ được, gục ngã trên mặt đất, dùng ra đòn sát thủ: "Phụ hoàng, Đại Chiêu ta giang sơn vững bền, nhi thần bất hiếu, làm Đại Chiêu mất thể diện, đi trước một bước..."

"Bang!" Một cuốn sổ con từ trong tay Hoàng Đế ném ra, nện trên trán Cảnh Vương: "Một khi đã như vậy, vậy ngươi liền chết đi!"