Cát Quẻ

Chương 225: Đưa thiệp viếng thăm




Khi Ninh Thạch nghe được người bẩm báo rằng Thái Tử tự mình tiến đến Lâm Hoa Cung gặp Thất hoàng tử, liền lộ ra biểu tình khó thể miêu tả.

Nghe nói Thái Tử ở đình Sương Mù tư thông cùng Cảnh Vương phi bị Hoàng Thượng mang vào ngự thư phòng hỏi chuyện, hiện giờ tới tìm Thất hoàng tử lại là vì sao?

Mặc kệ như thế nào, Thái Tử tóm lại vẫn là Thái Tử. Ninh Thạch nhận được phân phó, liền cung kính dẫn Thái Tử tiến vào thư phòng.

Ngọc Tranh vừa thấy Ngọc Hành, hiện giờ giống như huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ, vui rạo rực nhào lên: "Thất ca nhi, chuyện này đệ phải giúp ta!"

Ngọc Hành nhìn Thái Tử, nghĩ thầm, nếu phía sau có cái đuôi, ước chừng hắn còn sẽ vẫy đuôi lấy lòng, thần sắc trên mặt ngược lại không có vẻ gì là hoà khí: "Đại ca gặp phải chuyện gì cần thần đệ hỗ trợ?"

Thái Tử một chút cũng không ngại Ngọc Hành mặt vô biểu tình, ngược lại cảm thấy bộ dáng này của thất đệ nhà mình rất có vẻ chính trực, bất khuất uy nghiêm, không khỏi càng thêm coi trọng hắn: "Đó là chuyện Ngọc Lâm vu oan giá hoạ cho ta. Phụ hoàng hiện giờ cho ta điều tra rõ việc này. Nếu ta không có chứng cứ thuyết phục chứng minh trong sạch, tên tuổi chuyện xấu này, ta nhất định phải gánh rồi!"

Giọng nói Ngọc Tranh đều có chút ấm ức. Nhiều năm như vậy, hắn trước nay thật tình đối đãi với đứa huynh đệ ruột thịt này, nào biết Cảnh Vương thế nhưng ném chân tình của hắn lên đất mà hung hăng giẫm đạp, trái tim hắn sao có thể không băng giá?

Thất hoàng tử xem hắn ta, trong lòng cười lạnh lùng, nghĩ thầm, mấy năm nay ngươi gánh thanh danh xấu tổng cộng cũng không ít, lại gánh tên tuổi tư thông cũng ngại nhiều, trong miệng lại không nhanh không chậm, lời lẽ chính đáng nói: "Đại ca đừng lo lắng, phụ hoàng giao chuyện này cho đại ca tự mình tra rõ, nhất định cũng tin tưởng cách làm người của đại ca. Chuyện này nhất định tra ra manh mối, trả lại trong sạch cho đại ca."

Thái Tử mắt cũng sáng lên: "Thất ca nhi, đệ cũng nghĩ như vậy? Ta liền biết vẫn là thất ca nhi hiểu ta nhất!"

Hai người ngồi bên bàn bàn bạc kế sách.

Một người là người bị hại thành thật, trong lòng hoàn toàn không có chủ ý, chỉ biết phụ thuộc người khác. Một người là độc thủ sau màn tâm tư kín đáo, loanh quanh lòng vòng có thể vòng đến đầu óc ngươi choáng váng không phân Đông Tây Nam Bắc.

Thái Tử người bị hại tới mời độc thủ sau màn ra chủ ý bắt hung thủ cho hắn, còn có thể có chủ ý gì?

Có thể bị nắm mũi trực tiếp đưa đến tay Diêm Vương! Chỉ sợ tới tay Diêm Vương rồi, Thái Tử còn muốn nói với Diêm Vương, chính hắn và thất đệ hắn là huynh đệ hoà thuận cung kính lẫn nhau cỡ nào!

Thất hoàng tử mở miệng can gián Thái Tử, thứ nhất trước tìm xem bên cạnh Thái tử có gian tế Nhị hoàng tử lưu lại, bị hắn ta nhìn trộm việc làm và nghỉ ngơi ngày thường hay không.

Thái Tử nghe vậy liền ngẫm nghĩ lại. Một lần nghĩ lại, không được rồi! Dường như trong Đông Cung của hắn trước sau tất cả đều là người Cảnh Vương phái tới, suy nghĩ vài vòng tới lui, thế nhưng không ai tin được!

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?" Thái Tử thật sự khiếp sợ, cảm thấy hôm nay chính mình ruồng bỏ Cảnh Vương, chờ lát nữa chỉ cần trở lại Đông Cung, có lẽ liền bị người của Cảnh Vương dùng thương pháp quật ngã. Hàm răng hắn cũng hơi run lên: "Thất ca nhi, không bằng những ngày kế tiếp, ta đều ở nơi này của đệ trước đi."

Ngọc Hành nói: "Đại ca, huynh chính là đương kim Thái Tử, sau này chính là vua của một nước. Nếu người Đông Cung là gian tế, nếu không phục huynh, chỉ cần dùng lệnh xử trí là được, huynh cần gì lo lắng!"

Thất hoàng tử không vì vật ngoài cùng được mất của chính hắn mà mừng rỡ hay bi thương, làm Thái Tử trở nên nghiêm nghị. Chỉ là hắn to gan trong chốc lát, rồi lại nhụt chí mềm xuống: "Thất ca nhi, nói là nói vậy, nhưng Đông Cung ta ngay cả ca cơ cũng do nhị ca nhi đưa tới. Nếu các nàng bỏ độc gì đó trong nước..." Ngọc Tranh nghĩ cũng không dám nghĩ tiếp!

Thái Tử cùng Tô thị bất hoà lâu như vậy, đều không bị Tô thị vì hận hại chết, đối với sự ung dung rộng lượng của Thái Tử Phi, Thất hoàng tử lại xem trọng vài phần: "Đại ca, Thái Tử Phi nương nương đoan trang hiểu lễ, nói vậy ở Đông Cung cũng có người của chính mình. Đại ca chỉ cần bắt tay thân thiện với đại tẩu, những người trong cung của huynh cũng sẽ bị đại tẩu trị dễ bảo, không dám lại có hai lòng."

Vẻ mặt Thái Tử khó xử. Chẳng qua, lựa chọn giữa tính mạng bản thân và thê tử xấu xí nhà mình, hắn tự nhiên là chọn người vợ tào khang!

Tới cũng đã tới rồi, điều nên hỏi, Ngọc Tranh khẳng định đều phải hỏi rõ ràng.

Ngọc Hành ngồi sau bàn, cao thâm khó đoán, vẻ mặt "Ta hoàn toàn suy nghĩ cho huynh", phân tích đủ chuyện cho Thái Tử: Sau khi tìm ra tay chân và gian tế của Cảnh Vương, tự nhiên hết thảy đều không thể giữ lại. Còn có chuyện này, Cảnh Vương chắc chắn từ đầu kia của Cảnh Vương phi, khiến nàng ta thay đổi khẩu cung. Cần phải nói với Hoàng Thượng, Cảnh Vương phi tạm thời không được trở về phủ Cảnh Vương, phải ở lại trong cung. Còn có khẩu cung của Trương nhị lang và khẩu cung của Trang tứ nương tử...

Thái Tử đồng loạt ghi tạc trong lòng, sau khi nhớ kỹ không quên, mới thong dong nện bước, trở về Đông Cung dỗ dành Thái Tử Phi của hắn!

.........

Việc ở đình Sương Mù thật sự quá lớn, triều thần lén truyền miệng cũng vô cùng mơ hồ.

Hoàng Đế hạ lệnh người trong triều không thể nhắc tới việc Thái Tử và Cảnh Vương phi. Được, không đề cập tới việc này, vậy nói kỳ quan ngày ấy đi!

Vì thế, chuyện ngày ấy đột nhiên gió to mưa lớn, cùng ánh sáng tím trên người Thất hoàng tử vừa xuất hiện liền khiến mưa rào ngừng lại, trở thành đối tượng mỗi người muốn trao đổi.

Trăng mười bảy cũng vừa sáng lại tròn. Ninh Mộ Hoạ đứng ngoài đầu tường Tây quý phủ, nhìn vầng trăng sáng treo trên không trung, không tiếng động đứng trong chốc lát.

Thị vệ tuần tra nghiêm khắc có thứ tự đi lại ngoài tường.

Ninh Mộ Hoạ thu hồi ánh mắt, đứng dưới tường. Sau một lát, nhảy lên tường Tây Quý phủ, phóng một tấm thiệp thăm viếng đỏ thẫm vào Yêu Nguyệt Viện, lại tức khắc nhảy xuống.

Cửu Nương gần như sau khi Ninh thế tử nhảy xuống liền trước tiên chạy vội ra. Nàng lạnh giọng thấp hô một tiếng "Ai!". Thấy không có người đáp lại, mới nhìn thấy tấm thiệp trong viện. Nàng nhặt lên nhìn kỹ, sau khi xác định không ngại, lúc này mới lấy vào cho Quý Vân Lưu xem qua.

Trên thiệp có họ có tên, rất chính quy... Quý Vân Lưu xem xong, khép thiệp lại, đưa trở về: "Ngày mai sau khi ngươi theo ta đến chỗ tổ mẫu thỉnh an, ngồi lại Hoa Uyển trong phủ một lát."

Cửu Nương lấy thiệp về, lên tiếng, cũng không giữ lại vật của nam tử xa lạ lâu, rất nhanh liền cầm thiệp đi thiêu huỷ.

Hôm sau, Quý Vân Lưu ngồi trong thượng phòng của lão phu nhân, nghe bà nhắc đến cữu cữu ruột thịt của chính mình: Thẩm Mạc Uy.

"Cữu cữu ngươi qua hai ngày nữa liền về đến kinh thành. Chuyện ngươi quá kế ngày đó, chúng ta cũng không thương lượng đàng hoàng với cữu cữu ngươi. Vài ngày trước, phụ thân ngươi viết một phong thư, nhờ người mang qua, lại chậm chạp chưa thu được hồi âm. Lúc này đây cữu cữu ngươi tới kinh thành, chuyện này hai nhà chúng ta cũng phải ngồi xuống nói chuyện cẩn thận." Lão phu nhân vẻ mặt ôn hoà nói. Hôm qua chuyện Thất hoàng tử phát ra ánh sáng tím, bà đã nghe đại lang và nhị lang nói lại tỉ mỉ chi tiết.

Hôm trước, Quý Thượng Thư suốt đêm nói với mẫu thân tính toán trong lòng. Thất hoàng tử hiện giờ vì có hành động đoạt đích chân chính, như thế nhà mình bên này liền phải cẩn thận từng bước, không thể bị người bắt lấy nhược điểm, liên luỵ Thất hoàng tử.

Ngày hôm qua ông ở bên trong cũng nhìn kỹ Thái Tử và Thất hoàng tử. So với Thái Tử, Thất hoàng tử mới là "con rồng" chân chính!

Thẩm Mạc Uy trở về kinh thành chính là Chiêm sĩ tam phẩm của phủ Chiêm sĩ, có thể thường xuyên ở bên cạnh Thái Tử. Người này đối với Thất hoàng tử mà nói, về sau sẽ là giúp đỡ lớn, tự nhiên là một đối tượng mượn sức. Cho nên tuyệt đối không thể trở mặt, cả đời không qua lại với nhau!