Cát Quẻ

Chương 197





Lời khuyên bảo của Dao Dao dưới ánh mắt lạnh lùng của cô nương nhà mình liền lặng lẽ im miệng.

Tống Chi Hoạ thay đổi xiêm y bình thường, mang theo mũ sa, ra sân. Tay nàng ta cầm túi tiền, trực tiếp đưa hai lượng bạc cho gã sai vặt ở cửa trong cùng người gác cổng, rồi ra phủ.

Hôm nay Trạng Nguyên dạo phố, là ngày đại hỉ. Lúc trước người gác cổng xem các tiểu nương tử khác của Quý phủ đều đi ra ngoài, cho rằng Tống nương tử chỉ là đi sau. Hắn nhận được hai lượng bạc, thuận theo lời nàng ta không đi vào trong bẩm báo, để nàng thoải mái hào phóng ra cửa. Trước khi ra cửa, còn tri kỷ nhắc nhở nàng ta, có cần hắn kêu xe ngựa trong phủ tới hay không.

Tống nương tử mang theo Dao Dao ra khỏi Quý phủ, tất nhiên lập tức bị người theo dõi.

Tử sĩ trong tối không biết tiểu nương tử này từ Quý phủ ra ngoài muốn đi nơi nào, chỉ lặng yên không một tiếng động bám theo. Tử sĩ theo dõi đều cần có ánh mắt nhạy bén, một đường đi theo Tống Chi Hoạ không lâu, từ lời nói của nha hoàn bên cạnh nàng ta, xác nhận thân phận đây là biểu cô nương ở nhờ Quý phủ.

Đi ước chừng non nửa canh giờ, Tống nương tử tới trước cửa một hiệu thuốc nhỏ. Nàng ta vốn muốn một tiếng trống làm hăng hái tinh thần đi vào trong, ngẫm nghĩ, rồi lại không dám. Nàng kéo Dao Dao đến ven tường bên cạnh, duỗi tay đưa túi tiền trong tay chính mình cho nàng ấy, thấp giọng nói: "Ngươi đi vào, mua hai gói ngũ thạch tán."

Ngũ thạch tán bị cấm đã lâu, Dao Dao từ nhỏ bị bán vào Tống phủ, cũng không biết ngũ thạch tán này là vật gì. Nàng ấy thấy cô nương nhà mình thật cẩn thận, ngược lại cũng nơm nớp lo sợ, cầm túi tiền vào hiệu thuốc.

Nàng đứng trước quầy, chiếu theo lời biểu cô nương, nói với chưởng quầy: "Ta muốn hai gói ngũ thạch tán."

Tiểu nương tử nói trắng trợn tới mua ngũ thạch tán như vậy, chưởng quầy kia ước chừng cũng là lần đầu tiên gặp được trong đời. Hắn không biết tiểu nương tử này có ý gì, nhưng cũng không muốn biết, ngay cả túi tiền kia cũng không dám tiếp lấy, chỉ đứng sau quầy, đầy mắt xấu hổ cùng sợ hãi nói: "Cô nương, nơi này của tiểu nhân, nơi này không lừa già dối trẻ... Không bán thuốc cấm như vậy..."

Lời này vừa ra, không chỉ chưởng quầy xấu hổ, Dao Dao cũng là đầy mắt đỏ bừng: "Đây, đây là thuốc cấm?"

Chưởng quầy lo lắng tiểu cô nương bị người lừa gạt, giải thích: "Ngũ thạch tán này cũng không tính là độc dược. Chỉ là dược tính có chút mãnh liệt, ăn quá liều mới có thể trúng độc. Nếu chỉ dùng một ít, sẽ làm người tính tình hưng phấn, toàn thân cảm thấy khô nóng..."

Chưởng quầy còn không nói xong, Dao Dao nắm túi tiền liền đi mau ra ngoài cửa. Ngũ thạch tán này nghe tới, chính là những bí dược làm việc bỉ ổi đó!

Cô nương nhà mình thế nhưng, thế nhưng đi mua thuốc như vậy...

Tống Chi Hoạ thấy nàng ấy thất hồn lạc phách ra ngoài, tiến lên vài bước, kéo nàng ấy hỏi: "Như thế nào? Thuốc đâu?"

Cô nương! Đó là thuốc cấm!

Dao Dao đã nhìn không thấu cô nương nhà mình: "Chưởng quầy nói đó là thuốc cấm, trong cửa hàng bọn họ không bán..."

"Tại sao lại như vậy!" Tống Chi Hoạ cắn miệng, nghĩ nên đi chỗ nào mua được thuốc này.

Về ngũ thạch tán, nàng ta chỉ nhìn thấy trên một quyển sách cổ, trên đó viết: Dùng ngũ thạch tán, khiến tinh thần cảm thấy phóng khoáng, sinh ra ảo giác, da thịt nóng lên, sẽ làm người không tự chủ được mà cởi bỏ quần áo trói buộc. Người thích sử dụng, tính tình hưng phấn.

Nguyên nhân chính vì một đoạn nói như vậy, nàng mới muốn mua ngũ thạch tán, tới phủ Ninh Bá, gặp gỡ Ninh thế tử... Cùng hắn làm chuyện không thể thoát khỏi liên can!

Nhưng hôm nay đã không có dược vật như vậy, nàng nên làm sao để có đụng chạm thân thể với Ninh thế tử?

Tống Chi Hoạ đầy mặt u sầu đi về hướng Quý phủ.

Tử sĩ trong tối lúc trước nghe được ba chữ "Ngũ thạch tán" từ trong miệng của Tống nương tử, từng người liếc mắt nhìn nhau một cái. Một người ra hiệu cho một người khác bảo hắn tiếp tục bám theo, chính mình lại bước nhanh trở về, xin chỉ thị cấp trên.

Trương Hoà nghe xong chuyện biểu cô nương Quý phủ cần ngũ thạch tán, không muốn bỏ qua thời cơ lần này. Hắn lập tức sai tử sĩ cầm bí dược trong cung còn lợi hại hơn ngũ thạch tán ở phủ Cảnh Vương, bảo hắn "Đưa" đến cho biểu cô nương.

Quản biểu cô nương kia dùng ra sao, dù sao tai hoạ đều là Quý phủ. Thân phận nàng ta như vậy, nhiều lắm là coi trọng vị ca ca nào trong phủ, muốn dùng thủ đoạn. Làm Quý phủ ném đủ thể diện, Nhị gia nhà mình chỉ có phần cao hứng!

Tống nương tử một đường đi tới, một đường chưa từ bỏ ý định. Nàng ta chỉ có một biện pháp duy nhất này, thân phận dòng dõi của nàng, như thế nào cũng không thể xứng đôi với Ninh Mộ Hoạ. Ngày đại hỉ của Ninh đại nương tử lần này, vô cùng hiếm có, nàng bỏ qua cơ hội này, làm sao có lần thứ hai?

Nhưng sai Dao Dao hỏi thêm hai hiệu thuốc nữa, như cũ được câu trả lời không có loại thuốc cấm này.

Hai người đang một trước một sau đi tới, đột nhiên từ trong ngõ nhỏ, một người mang y phục xanh thò ra, vô cùng nhanh chóng bắt lấy tay biểu cô nương liền kéo nàng vào!

"Á!" Biểu cô nương sợ tới mức hồn bay phách tán, chân khuỵu xuống không đứng được run lên.

"Tiểu nương tử, ngươi thơm quá..." Gã lưu manh mặc đồ xanh cười thăm dò, hai tay đều cầm đồ vật: "Tới đây, cùng nhau ăn cái này đi, cái này gọi là ngũ thạch tán, sẽ làm hai ta cùng nhau sung sướng..."

Lời hắn còn chưa dứt, cái gáy bị một gậy gỗ gõ xuống!

"Ngươi" Gã lưu manh y phục xanh huơ huơ thân thể, trực tiếp ngã xuống.

Dao Dao nắm gậy gỗ, sợ tới mức toàn thân cũng run rẩy: "Cô nương, cô nương, người không có việc gì chứ?"

Tống Chi Hoạ đôi tay run rẩy, hai mắt lại nhìn chằm chằm lọ nhỏ trên tay gã mặc đồ xanh không nhúc nhích.

Hắn nói đây là ngũ thạch tán... Thật là được đến chẳng phí công sức, chẳng lẽ cả trời xanh cũng giúp nàng?

"Cô nương, người không có việc gì chứ?" Dao Dao cho rằng nàng ta bị doạ điên rồi, vội vàng ném gậy gõ, tiến lên an ủi: "Cô nương, không sao rồi, không sao rồi. Chúng ta không nói, không ai biết được, người nọ ngay cả mũ sa của người cũng không nhấc lên."

Tống Chi Hoạ không nghe thấy bất luận lời gì của Dao Dao. Nàng ta đột nhiên cúi người xuống, túm lấy lọ sứ nhỏ trong tay gã đồ xanh, một mực xoay qua tay còn lại đang cầm đồ vật của người này, cực kỳ nhanh chóng cùng nhau tóm lấy. Nàng nhét hai vật kia vào trong tay áo, cũng không để ý đến Dao Dao, liền bước nhanh đi về hướng Quý phủ.

"Cô nương..." Dao Dao vội vàng đuổi theo.

Hai người vừa đi, gã mặc đồ xanh trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bùn dính trên vạt áo, giống như việc gì cũng chưa từng phát sinh, ra khỏi ngõ nhỏ. Biểu cô nương Quý phủ thật ra cực kỳ to gan. Một tiểu nương tử, không chỉ cầm đi bí dược, ngay cả xuân cung đồ cũng cùng nhau cầm đi.

.......

Thất hoàng tử bị nhạc mẫu tương lai nhận định "Chỉ coi trọng bề ngoài" giờ phút này đang ngồi trong chính sảnh Hộ Bộ.

Hộ Bộ Thượng Thư giờ phút này đang cùng hắn thương thảo chi phí cho "Hạnh Hoa Yến" mấy ngày sau. Hạnh Hoa Yến là tiệc lớn của Đại Chiêu sau khi thi đình yết bảng, là tiệc Hoàng Đế ban cho tiến sĩ đỗ đạt.

Vốn dĩ chuyện này cũng không thuộc về Ngọc Hành quản. chỉ là Hoàng Đế từng chính miệng nói, qua hai tháng nữa, sau khi Thất hoàng tử được phong vương ban phủ, đến Hộ Bộ rèn luyện.

Trước đó Hoàng Đế cả chấm bài thi cũng tìm Thất hoàng tử, hiện giờ cách thời gian Thất hoàng tử phong vương chỉ còn một tháng, Trịnh Dật Phỉ còn không được dùng danh nghĩa tự mình dạy dỗ, đưa những sổ sách này trực tiếp cho Thất hoàng tử xem qua?

Nhờ phúc đời trước sửa trị dân sinh ở Mạc Bắc, Ngọc Hành đối với việc thuyên chuyển bạc như vậy, chi tiết công vụ đăng ký trong danh sách xem hiểu rõ ràng.

Đặc biệt, sau khi Hoàng Hậu hoăng thệ, tiền bạc trong tay hắn khan hiếm, ngay cả nơi quan lại có thể tham ô trong sổ sách đều tra đến rõ ràng.

Hiện giờ vừa thấy sổ sách Hạnh Hoa Yến đơn giản chỉ có một ngày, hắn lập tức nhìn ra một "Lệ thường" trong đó.