Cát Quẻ

Chương 117





Sau giờ Ngọ, tam phu nhân Hà thị quả nhiên nói được làm được, đưa hai vạn năm ngàn lượng ngân phiếu còn lại tới.

Đưa ngân phiếu lại đây chính là Vương ma ma bên người Hà thị. Bà ta vốn định thay Hà thị nói một câu "Lục cô nương, bạc này ngài phải cầm chắc", lại thấy được cặp mắt lạnh ra băng kia của Cửu Nương. Bà ta rụt rụt vai, buông ngân phiếu xuống một câu không dám nhiều lời liền đi rồi.

Tuy rằng là một vị thần côn, đạo đức nghề nghiệp thứ này, Quý Vân Lưu tự nhiên có. Sau giờ nghỉ trưa, nàng đầu tiên là để Hạ Tịch dò xét một ít việc của tam ca, rồi sau đó, mang theo Cửu Nương một đường đi đến chính viện.

Giờ phút này, lão phu nhân đang ở gian ngoài dùng chè đậu đỏ. Bà thấy Quý Vân Lưu, vẫy tay: "Hôm qua không phải thân thể ngươi không khoẻ, sao hôm nay liền tới nơi này của ta? Cần phải chú ý thân thể chính mình, không thể bởi vì cảm thấy chính mình tuổi nhỏ liền không bận tâm."

"Dù cách sân nhưng cháu gái cũng có thể ngửi được mùi hương chè ở nơi này của tổ mẫu đấy ạ." Quý Vân Lưu đến bên người lão phu nhân. Hoàng ma ma phía sau lão phu nhân lập tức bưng chè đậu đỏ lên.

Vẻ mặt của lão phu nhân từ ái: "Nếm thử xem, xem tay nghề nữ đầu bếp nơi này của ta có hợp khẩu vị của ngươi hay không."

Dù cho không hợp khẩu vị, Quý Vân Lưu khẳng định cũng phải nói ăn ngon. Đợi hai người ăn chè đậu đỏ xong, lão phu nhân liền mang nàng đến giường bên cạnh ngồi xuống: "Lục tỷ nhi, nếu ngươi đã tới, có chuyện này, tổ mẫu vẫn là nói với ngươi, hỏi ý tứ của ngươi một chút."

Nhìn khuôn mặt trắng mượt của nàng, sắc như hoa xuân, lão phu nhân đều cảm thấy bầu trời yêu thương cháu gái này của chính mình, "Sáng nay, đại bá mẫu của ngươi đi một chuyến đến phủ Ninh Bá. Ninh thế tử phủ Ninh Bá lần trước lại đây, ngươi còn nhớ rõ?"

"Nhớ rõ, Ninh biểu ca tuấn tú lịch sự." Quý Vân Lưu nói.

"Ngươi cũng cảm thấy hắn tuấn tú lịch sự?" Lão phu nhân ha hả cười lên, "Mộ ca nhi phủ Ninh Bá, năm nay mười chín, tuy tuổi lớn chút, nhưng hắn tâm tư trầm ổn thấu đáo hiểu lý lẽ, là một nhi lang tốt."

Quý Vân Lưu chớp hai mắt, nhìn lão phu nhân. Đây là ý gì? Là làm mai cho nàng?

"Tổ mẫu cảm thấy ngươi và hắn cũng thật sự xứng đôi..." Lão phu nhân còn đang tiếp tục nói, "Mộ ca nhi nói, cô nương hắn muốn cưới, cần cùng hắn một đường ra ngoài đi du ngoạn các nơi, nói cái gì mà, muốn trường kiếm thiên hạ... Mới vừa rồi, đại bá mẫu ngươi lại đây nói với ta, nói Mộ ca nhi cũng muốn gặp ngươi một lần. Ý của Ninh Bá phủ phu nhân, Mộ ca nhi đối với đoạn hôn nhân này cùng ngươi, là có nhãn duyên." Lão phu nhân vỗ tay nàng, cười hỏi: "Lục nha đầu, ngươi cảm thấy việc hôn nhân này như thế nào? Lần đính thân với Trương gia, đại bá ngươi không nhìn rõ người, lần này, tổ mẫu hỏi ý của ngươi trước."

Đôi mắt của Quý Vân Lưu chớp chớp, nhào qua bắt lấy tay của lão phu nhân liền muốn nói: Ta nguyện ý! Ai không muốn trường kiếm chân trời, nhìn một cái thế gian phồn hoa này! Vừa gả đi này, như hùng ưng giương cánh trời xanh, trời cao đất rộng, có thể mặc thần côn nàng bay lượn!

Thân thể nghiêng về phía trước, ngọc bội trong ngực lắc lư hai cái, cảm xúc ấm áp chui vào trong lòng, ấm đến lòng người, Quý Vân Lưu rũ đôi mắt xuống: "Tổ mẫu, cháu gái và Ninh biểu ca hẳn là vô duyên. Cháu gái gánh không gánh nổi, vác không vác được, chỉ sợ là không thể cùng với Ninh biểu ca trường kiếm thiên hạ. Ninh biểu ca nhất định có thể tìm được người càng tốt."

Lão phu nhân chỉ xem nàng bị việc hôn nhân kia với Trương gia làm sợ, dỗ nàng nói: "Ngươi đừng lo lắng, đại bá mẫu ngươi nói, qua tháng chính là ngày lấy chồng của trưởng nữ phủ Ninh Bá, đến lúc đó, nàng lại mang ngươi đến phủ Ninh Bá ở mấy ngày. Ngươi trước hết đừng tự mình ở nơi đó lo lắng mù quáng."

Vẻ mặt Quý Vân Lưu giãn ra. Nàng cười cười, lên tiếng, không hề nói tiếp chuyện này. Nếu đã nhận định Ngọc Hành, vậy liền cùng với hắn, làm một đôi người thường ở thế gian, chìm nổi trong hồng trần đi. Ngọc Hành làm chính mình động chút là mềm lòng... Cũng không có gì không tốt.

Hai người lại trò chuyện một ít việc nhà, Quý Lục liền nói ra mục đích lần này lại đây: "Tổ mẫu, cháu gái lần này lại đây, còn có chuyện muốn cầu tổ mẫu. Cháu gái muốn cầu tình thay thất muội muội, xin tổ mẫu chớ nên tức giận thất muội muội."

"Ngươi thế nào cũng tới cầu tình thay nó!" Lão phu nhân nhíu mày lại, "Nó phạm vào sai lầm lớn như vậy, thả ra chỉ sợ lại muốn gây chuyện gặp rắc rối. Ta nhất định sẽ không thả thất nha đầu ra! Ngươi đó, liền đừng thay nó cầu tình."

"Hôm nay nhị nương đến trong viện cháu gái," giọng nói của Quý Lục mềm mại như cũ, "Đưa cho cháu gái bạc tháng bị cắt xén hai năm nay, lại tặng năm ngàn lượng ngân phiếu, để cháu gái mở miệng thay thất muội muội cầu tình một lần."

Lão phu nhân lạnh giọng: "Ngươi đáp ứng rồi?"

"Không," Quý Vân Lưu nói, "Cháu gái từ chối."

Lão phu nhân vừa định thở ra một hơi, nói câu "Ngươi là hài tử hiểu chuyện", lại nghe được Quý Lục lại nói, "Cháu gái đã mở miệng muốn Nhị nương đưa ba vạn lượng bạc mới giúp chuyện này..."

"Ba vạn lượng!" Giọng nói của lão phu nhân đều trở nên cổ quái, "Lục nha đầu, cái giá này ngươi cũng thật nói được ra miệng!"

"Lúc ấy, cháu gái chỉ là muốn ra cái giá trên trời, đẩy đi việc này. Nào biết đâu Nhị nương vậy mà một lời liền đáp ứng rồi." Quý Vân Lưu lời nói rất thành thật, "Tổ mẫu, bởi vậy có thể thấy được, Nhị nương xác thực vì việc này phí công nhọc lòng, không cửa nào để xin giúp đỡ."

"Sớm biết như thế, lúc trước cần gì!" Vẻ mặt lão phu nhân không chút nào thay đổi, "Lúc trước, nếu nàng đặt tâm tư trên việc dạy dỗ nữ nhi, hiện giờ nơi nào sẽ phát sinh việc mất mặt xấu hổ như thế!"

"Tổ mẫu, ngài rộng lượng nhân hậu, lấy thiện làm đầu, thất muội muội tự nhiên phải dạy dỗ quy củ cho tốt, nhưng tam ca ca cũng là vô tội! Hiện giờ, hắn vì chuyện của thất muội muội, không có tâm tư dốc lòng cầu học, khoa cử kỳ thi hội sắp tới, tam ca ca ngày đêm khổ đọc hơn mười năm, khi một sớm cá chép nhảy long môn, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy! Hắn không dám hỏi không dám nói, tất cả đặt ở trong lòng, liên lụy chính là bản thân tam ca ca!"

"Thất muội muội bị cấm túc ở trong sân, thời gian búng tay là có thể qua. Nhưng đợi khi thất muội muội lấy chồng, nàng hoàn toàn không hiểu việc vặt quy củ trong nhà, đến lúc đó lại nói nữa, có phải cũng là trong phủ chúng ta không biết cách dạy dỗ hay không?"

Nói hết hai phần lợi và hại to lớn, Quý Vân Lưu từ trên giường đứng dậy, quỳ xuống, cuối cùng lấy tình đả động: "Tổ mẫu, lần này cháu gái lại đây cầu tình, thật ra cũng có tư tâm. Tam ca ca đỗ cao trung, nếu sau này thất muội muội gả cao, đối với cháu gái mà nói, về sau đều là sự giúp đỡ. Ngày đó trong núi Tử Hà, Hoàng Hậu nương nương hỏi cháu gái vì sao ở thôn trang hai năm, cháu gái không dám cũng không thể nói lý do, cũng là vì như thế! Tổ mẫu, thất muội muội và tam ca ca đều là người thân của cháu gái, cháu gái không thể vì trong lòng hận nhị nương, liền không quan tâm, thấy người thân té ngã trên mặt đất mà ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi!"

Lão phu nhân thấy trên mặt nàng một mảnh nước mắt, cũng theo đó toát ra thần sắc quặn đau. Bà biết, Quý Vân Lưu không thích Hà thị là thật, không thể không quan tâm nhân nghĩa này, cũng là thật.

Nửa ngày, lão phu nhân vươn tay đón lấy nàng nói: "Lục nha đầu, ngươi lại đây ngồi đi." Thấy người đứng dậy lại đây, bàn tay hơi khô vàng của lão phu nhân vỗ vỗ trên mặt nàng, tỉ mỉ thay nàng lau đi nước mắt: "Hài tử ngoan, hiếm có người nhìn xa, lấy đại cục làm trọng như ngươi. Nếu thất nha đầu hiểu chuyện được một nửa của ngươi, ta thật sự liền an tâm rồi."