Cát Quẻ

Chương 116





Hồng Xảo đứng một bên nhìn hơn một vạn lượng bạc, đôi mắt đều đăm đăm. Trời ạ! Tam phu nhân vừa đi vừa về liền tặng hơn một vạn lượng bạc lại đây! Chờ lát nữa còn sẽ đưa hai vạn năm ngàn lượng tới! Hồng Xảo tính nhiều bạc như vậy, cảm thấy đầu chính mình đều chưa chuyển về lại. Cô nương nhà mình quả thực quá lợi hại! Mới sáng sớm liền có thể kiếm được số bạc mà người khác mấy đời đều kiếm không nổi!

"Thu hồi lại đi." Quý Vân Lưu không lật xem ngân phiếu và bạc vụn trên bàn, "Đợi Hà nhị nương đưa ngân phiếu còn lại đến đây, sau giờ nghỉ trưa, Cửu Nương, ngươi bồi ta đến viện tổ mẫu thỉnh an."

Khi Hồng Xảo thu hồi ngân phiếu, tay vẫn là run rẩy. Nàng liên tục mấy chính mình mấy lần "Không có tiền đồ" ở trong lòng, mới đem tráp này dọn tốt, khoá vào bên trong rương lớn.

Việc hôn nhân với Trương phủ vừa lui, bận rộn không chỉ là Quý đại phu nhân và tam phu nhân, cũng vô cùng bận rộn còn có đương kim Nhị hoàng tử Ngọc Lâm.

Người tốt phải làm đến cùng, đưa Phật phải đưa đến Tây, cuộc đời lần đầu tiên Ngọc Lâm động tay làm mối, như thế nào đều phải đem việc hôn nhân này của Thất hoàng tử định xong toàn bộ, mới có thể làm chính mình hoàn toàn thư thái thuận ý!

Miễn cho đêm dài lắm mộng, Nhị hoàng tử vừa được tin hạ nhân bẩm báo về vụ án Quý phủ từ Đại Lý Tự, lập tức phân phó người đi đến nơi đó của Quý Thượng Thư lấy bát tự của Quý Vân Lưu, đồng thời chính mình cầm bát tự của Thất hoàng tử đi xem xét.

Quý Thượng Thư hạ triều, thấy thân tín của Nhị hoàng tử tới tìm hỏi bát tự của lục nương tử trong phủ bọn ông, ngây người một lát, nhiều ngày nay là làm sao vậy? Như thế nào tất cả mọi chuyện đều chuyển động vây quanh lục tỷ nhi?

"Vị tiểu ca này, Cảnh Vương điện hạ muốn bát tự của chất nữ tại hạ là ý như thế nào?" Trong lòng Quý Đức Chính thình thịch mà nhảy, vừa để gã sai vặt nhà mình nhét một phong lì xì lớn, vừa nghĩ, trước đó vài ngày, phủ Cảnh Vương tặng rất nhiều đồ vật, hay là Cảnh Vương muốn nạp lục tỷ nhi làm thiếp?

Nghĩ đến cái này, cả người Quý Đức Chính đều không tốt! Ai da! Không biết sáng nay phu nhân có đi đến phủ Ninh Bá, nói chuyện cưới xin với Ninh Bá phủ phu nhân hay không, phải nhanh chóng định ra việc hôn nhân này!

Thị vệ kia thu bao lì xì lớn, cảm thấy việc này cũng không bao lâu, liền sẽ hạ chỉ. Vì thế, hắn chắp tay, nhẹ giọng cười nói: "Chúc mừng Quý đại nhân, trong nhà muốn ra quý nhân. Cảnh Vương là muốn thay Thất hoàng tử và lục nương tử quý phủ hợp bát tử đấy."

Quý Thượng Thư nghe xong lời này, nhìn thị vệ rời đi nửa ngày đều không phản ứng lại. Quý nhân này... Là Vương phi hay là Sườn phi? Làm sao Cảnh Vương lại biến thành Thất hoàng tử?

Nhị hoàng tử lấy được bát tự, lập tức cầm đến phủ Trưởng công chúa tìm Sở đạo nhân hợp bát tự. Từ lần trước mượn vận thành công, hắn cũng vô cùng tín nhiệm Sở đạo nhân này.

Sở đạo nhân cầm bát tự của hai người, trong miệng mặc niệm hai lần, tính toán liền nói: "Nam tử này sinh ở năm Nhâm Thìn, chi Thìn trong địa chi, thuộc thổ thuần dương, là Thổ khắc Thủy. Nữ tử này là Quý Tị, can Quý trong thiên can, thuộc thủy thuần âm. Xung khắc, không nên gả cưới!"

"Tốt! Thật tốt quá!" Vẻ mặt Nhị hoàng tử vui mừng, vỗ tay cười to: "Chính là muốn phần xung khắc này! Khắc chết lẫn nhau mới tốt! Rất tốt, rất tốt! Quá tốt, quá tốt rồi!" Nếu là mệnh nhân duyên đại cát đại lợi, hắn còn không cho Thất hoàng tử cưới Quý Lục kia đâu!

Được bát tự xứng đôi như vậy, Nhị hoàng tử một lát cũng không ngừng, nhanh chóng bảo Sở đạo nhân có mắt như mù, viết ra lời bình đại cát đại lợi, muốn làm sao tốt liền viết như thế, như thế nào cát lợi liền thổi phồng như thế ấy, muốn đem đoạn nhân duyên này thổi đến bầu trời đi!

Sở đạo nhân lấy bạc làm việc, rất nhanh, viết ra lời nói bát tự xứng đôi.

Được lời bình giả đến không thể giả hơn, Nhị hoàng tử ngựa không ngừng vó, thẳng đến ngự thư phòng trong hoàng cung bẩm báo với Hoàng Đế.

"Đại hỉ rồi, phụ hoàng! Thất ca nhi và lục nương tử Quý phủ đây là bát tự đại cát đại lợi đấy ạ!" Cảnh Vương quỳ trên mặt đất, hai tay dâng bát tự có lời bình của hai người lên, giống như bà mối chân chính lẩm bẩm, "Hai người bọn họ quả thực là một đôi trời đất tạo nên! Đốt đèn lồng đều tìm không thấy nhân duyên tốt như vậy, núi Tử Hà quả nhiên ra duyên lành! Sau này thần tiên quyến lữ như vậy nhất định phải khiến người khác ghen tị chết!"

Thái giám một bên tiếp nhận thiệp trên tay của Nhị hoàng tử, lại trình đến trước mặt Hoàng Đế.

Hoàng Đế ngồi sau ngự án, tỉ mỉ xem qua thiệp đỏ kia. Ông tự nhiên xem không hiểu bát tự có hợp hay không, nhưng lời phê bình viết rõ ràng minh bạch, nói nam cưới nữ sẽ được may mắn, có thể nước sữa dung hoà, đại cát đại lợi.

"Nhị ca nhi, đây không phải bát tự mà Tử Hà Quan hợp ra đi? Đây không giống bút tích của Tần vũ nhân." Hoàng Đế nhìn nửa ngày, rốt cuộc nhìn ra đường hở. Còn có hôn sự này của thất ca nhi, nhị ca nhi đây cũng quá vội vàng chút.

Nhị hoàng tử lập tức nói: "Phụ hoàng, đây là bát tự mà Sở đạo nhân trong phủ Trưởng công chúa hợp ra. Núi Tử Hà vừa đi vừa về cần tốn hai ngày, nhi thần liền tự mình đi đến phủ Trưởng công chúa, mời Sở đạo nhân hợp bát tự."

"À, Sở đạo nhân." Hoàng Đế cũng có điều nghe thấy chuyện Trưởng công chúa tin Đạo, "Một khi đã như vậy, vậy thôi, Sở đạo nhân cũng là cao nhân đắc đạo, cũng không cần cố ý đi một chuyến đến núi Tử Hà quấy nhiễu Tần vũ nhân. Mấy ngày trước ta cũng hỏi qua mẫu thân các ngươi, nàng ấy cũng không phản đối việc hôn nhân này."

Nhị hoàng tử cực kỳ vui mừng, Trang Hoàng Hậu thật là mù một đôi mắt phượng! Hắn lập tức cúi đầu nói: "Phụ hoàng, việc này nên sớm không nên muộn. Nhi thần cảm thấy việc hôn nhân của thất ca nhi vẫn là định ra sớm chút. Vừa lúc một tháng sau lễ trưởng thành của thất ca nhi, tứ hôn và lễ ban phong thành một hồi song hỉ lâm môn, chính là chuyện đại hỉ rồi!"

Hoàng Đế vốn nghĩ như vậy, án kiện Trương gia này vừa mới chấm dứt không lâu. Nếu hiện tại liền tứ hôn, thật sự liền có ngại đến mặt mũi hoàng gia. Nhưng nghe Nhị hoàng tử nói lời "Song hỷ lâm môn" như vậy, nhìn lại mấy chữ "Đại cát đại lợi" trên giấy đỏ trong tay kia, nhớ rõ nhân duyên ở núi Tử Hà của tiên Đế và Thạc Hoàng Hậu, dường như đều không có mệnh cách bát tự xứng đôi, ông liền trầm ngâm suy tư trong chốc lát.

"Phụ hoàng, Sở đạo nhân nói bát tự này là nhân duyên tốt trăm năm khó gặp được. Sở đạo nhân còn tính ngày tốt để gả cưới cho hai người thất ca nhi và lục nương tử, đúng là tiết hoa quế tháng chín năm sau!" Một bụng ý nghĩ xấu của Nhị hoàng tử như ba ngàn ngân hà rơi khỏi chín tầng mây, nói đến thao thao bất tuyệt, "Ngày lành tháng tốt vô cùng khó có được, phụ hoàng, chúng ta sớm ngày định ra một đoạn nhân duyên tốt cho thất ca nhi. Sau này thất ca nhi nhất định có thể hài lòng thuận ý, thuận buồm xuôi gió!"

Cảnh Vương đắn đo tâm tư Hoàng Đế cũng là vừa mau vừa tàn nhẫn vừa chuẩn!

Hoàng Đế lại lần nữa nhìn lời bình trên tấm thiệp đỏ thẫm kia, cười một tiếng: "Được rồi, liền làm theo lời ngươi. Lại nói tiếp, chuyện này, cũng đúng là một chuyện vui mừng."

Nhị hoàng tử sung sướng đến mức tự mình tiến lên mài mực cho Hoàng Đế.

Hoàng Đế chấm mực vung bút, rất nhanh liền viết ra thánh chỉ nói lục nương tử Quý phủ lương thiện hiền thục, được Hoàng Hậu rất yêu thích, đặc biệt tứ hôn cho Thất hoàng tử Ngọc Hành. Ngay cả hôn kỳ đều định ra, chính là mười tám tháng chín năm sau.

Nhị hoàng tử cầm thánh chỉ do Hoàng Đế tự tay viết, mắt đầy sao xẹt qua, dường như đã nhìn đến hình ảnh hậu trạch vương phủ của Thất hoàng tử sau này gà bay chó sủa, Quý Lục cả ngày lấy dao phay chém y. Ngọc Hành bị mang nón xanh, sau khi mỗi ngày bị người cười nhạo, muốn chết muốn sống muốn đâm tường. Hắn lập tức ha ha cười lên, nhấc vạt áo, lại tự mình đi Lễ Bộ, làm Lễ Bộ sao chép lại toàn bộ đồ án mây lành trên trục ngọc của thánh chỉ.