Cát Quẻ

Chương 109





Nhị lang Trương gia phẩm đức không ổn, sau khi đính hôn với lục nương tử Quý phủ còn dùng lời nói ngọt ngào lừa gạt Trang tứ nương tử; lão phu nhân Quý phủ tới cửa từ hôn bị đánh ra khỏi phủ, không có phép tắc không có lễ nghĩa. Vì vậy, Đại Lý Tự phán việc hôn nhân giữa Trương gia và Quý gia không có hiệu lực, tước đoạt công danh tú tài của Trương nhị lang, trong vòng mười năm không cho bước vào con đường khoa cử. Nếu có lần sau, tước đoạt tư cách tham gia khoa cử.

Vừa nghe đến kết quả tuyên án này, Trương nhị lang lòng như đao cắt, ruột gan đứt từng khúc, lập tức rơi xuống hai hàng nước mắt. Hai mắt hắn vừa lật, hô một tiếng "Ta oan uổng!", liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ.

Tam lão gia vỗ tay, kêu một tiếng lòng người sung sướng. Khi đi ra nha môn, tam lão gia thấy Thất hoàng tử mỉm cười mà đến, ông chắp tay hành lễ, được một câu "Quý tam lão gia không cần đa lễ như vậy." của Thất hoàng tử, càng thêm thoải mái! Từ khi ông đứng ở góc độ của lục tỷ nhi, một lòng bận rộn vì nó, mỗi người đối với chính mình đều kính trọng không ít. Không chỉ có đại ca ông nói ông rốt cuộc có tiền đồ, mẫu thân ông nói ông hiểu chuyện, hiện giờ ngay cả Thất hoàng tử đều nói, không cần đa lễ! Nữ nhi này, vẫn là nên cung phụng!

Buổi chiều ngày hôm đó, tam lão gia liền chống đỡ môn hộ tam phòng Quý phủ, khí phách hăng hái theo nha dịch Đại Lý Tự đến Trương phủ lấy thiếp canh và tín vật về. Vào Trương phủ, Quý Xuân Tùng càng thêm chướng mắt toà nhà tam tiến như vậy. Khuê nữ ruột thịt kia của ông được Hoàng Hậu nương nương yêu thương, nếu nó thật sự gả vào một nhà như vậy mới gọi là xui xẻo đấy!

Trương phủ được kết quả thẩm tra án này, bên trong tất nhiên là một mảnh gà bay chó chạy. Nữ quyến ở chính viện khóc thành một đoàn, Trương lão phu nhân một đường khóc lóc: "Ta không sống, ta không sống nổi nữa, Hủ ca nhi của ta một người thoát tục thông minh như vậy, ông Trời không có mắt..." Thiếp canh này chính là sống chết không chịu lấy ra.

Tam lão gia ngồi trong phòng khách, uống xong một chén trà nhỏ vẫn không thấy được người nào của Trương gia đưa thiếp canh lại đây. Ông tự mình đứng dậy hét lên: "Án này là Thất hoàng tử phụng khẩu dụ Hoàng Thượng cùng nhau thẩm tra! Bản án đều được Hoàng Thượng tận mắt xem qua! Trong phủ các ngươi lại không giao thiếp canh ra đây, hay là còn muốn trách Hoàng Thượng phán sai án đúng không!"

Lời của ông ta vừa nói như vậy, ai dám không giao thiếp canh ra. Trương Thị lang gượng chống đỡ thân thể, tự mình đi đến chính viện đoạt lấy thiếp canh và tín vật trên tay Trương lão phu nhân, lại tự mình đưa đến trên tay tam lão gia.

Quý Xuân Tùng nở mày nở mặt, nói lại cho Trương Thị lang nghe toàn bộ lời ngày đó Thất hoàng tử nói với ông: "Quy củ tốt như Trương phủ các ngươi vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy!"

Khi thiếp canh và tín vật được đưa đến Yêu Nguyệt Viện, Quý Vân Lưu sắc mặt tái nhợt đang ôm bụng co thành một đoàn. Nguyên nhân không gì khác, chỉ là thân thể này lần đầu tiên có... Đại di mụ tới! Nguyên chủ thói quen ẩm thực không tốt, khí huyết suy yếu, hiện tại toàn bộ cực khổ đều ứng trên người nàng! Đau bụng kinh tuy không thể lấy mạng, nhưng có thể cầu sống không được, cầu chết... Không cho!

Người hầu hạ cả một phòng đều là nóng vội xoay quanh, xoa bụng, gọi đại phu, ra phương thuốc, nấu nước nóng, nấu dược... Một đám vội đến bước chân đều bay lên.

Sau khi uống dược, bụng nhỏ của Quý Vân Lưu vẫn là truyền đến từng cơn đau đớn xuyên tim. Nàng ôm bình nước nóng nằm trên giường, quả thực động đều không thể động, chỉ có thể nhíu mày co thành một đoàn. Đ** mẹ nó nội mạc tử cung tróc ra làm cho chảy máu có tính chu kỳ!

Ngọc Hành vừa đến cửa cung, liền gặp thị vệ phủ Quỳnh Vương. Thị vệ kia đúng là lại đây đưa áo lông chồn cho Ngọc Hành, thật ra hắn đã đợi ở cửa cung hồi lâu.

Hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt. Hoàng tử đã dọn ra muốn vào cung cũng cần trình thẻ bài hoặc được tuyên triệu.

Ninh Thạch nhận lấy rương thị vệ đưa qua, mở ra, trình đồ vật trong rương ra trước mắt Thất hoàng tử.

Lông chồn màu trắng ngà mịn màng dày rậm, màu sắc sáng loáng. Ngọc Thất vươn tay xoa vài cái, xúc cảm vô cùng mềm mại: "Quả nhiên là hàng tốt."

Thị vệ phủ Quỳnh Vương thấy Thất hoàng tử vừa lòng, lại căn cứ theo Lục hoàng tử đã dặn dò, dài dòng mèo khen mèo dài đuôi một phen, cười báo giá mà Quỳnh Vương ra: Hai ngàn lượng bạc.

Giá cả như vậy, không tính đắt.

Ngọc Hành cho Ninh Thạch khép rương lại, ngẩng đầu nhìn ngày đã nghiêng về Tây, cười cười: "Ngươi cứ đi về trước nói cho Quỳnh Vương, chờ lát nữa ta tự mình đưa ngân phiếu qua phủ, lại nói vài câu với lục ca." Hôm nay Quý Lục có được thân tự do, rất nhiều chuyện mừng, lấy danh tình nghĩa huynh đệ, trực tiếp lấy cớ ngủ lại phủ Quỳnh Vương không trở về hoàng cung, đó là tốt nhất!

Thất hoàng tử phân phó, thị vệ phủ Quỳnh Vương nơi nào còn có dị nghị. Hắn lập tức cưỡi ngựa liền trở về bẩm báo.

Ngọc Hành sai người nâng rương kia đưa về Lâm Hoa Cung, đồng thời bẩm báo hướng đi của chính mình với phủ Nội Vụ. Rồi sau đó, hắn chuyển đầu ngựa, đi phía ngoài cung.

Ước chừng nửa canh giờ, liền đến phủ Quỳnh Vương.

Lục hoàng tử chưa đón dâu, hiện giờ vì đất phong mà lao tâm lao lực. Phủ Quỳnh Vương này cũng chỉ là một toà nhà lớn tốt mã giẻ cùi*, thật sự là... Quá nghèo!

*Tốt mã giẻ cùi: được bề ngoài hào nhoáng nhưng bên trong không có gì.

Ngọc Hành xuống ngựa, đi vào từ cửa hông, liền thấy một vương phủ tốt đẹp lại trong sân cỏ dại mọc thành cụm, một mảnh tiêu điều, hoàn toàn không thể gặp người.

"Ha ha, thất ca nhi!" Lục hoàng tử đứng ở chỗ cửa trong nghênh đón Ngọc Thất: "Hôm nay đệ như thế nào nghĩ đến nơi này của lục ca? Tới đây, tới đây, mời vào bên trong! Thế nào? Lông chồn kia thế nào? Nơi này của lục ca còn có rất nhiều đặc sản Bắc Địa, đợi chút chúng ta lại nhìn những thứ khác?"

"Được, lục ca mang ta đi nhìn xem." Ngọc Hành vừa theo Lục hoàng tử đi về phía chính viện, vừa nhìn hoàng hôn phía Tây.

Hoàng hôn toàn bộ đã chìm vào sau núi Tây, tính toán thời gian, hôm nay, nhiều nhất còn nửa canh giờ là có thể hoàn toàn tối xuống. Nếu trời tối, là có thể không ai nhìn thấy.

Chính viện của Lục hoàng tử cũng không tốt hơn bao nhiêu so với chỗ cửa trong bên kia, thiếu thốn đến mức làm người ta hoài nghi có phải phủ Quỳnh Vương từng bị người vào nhà cướp của hay không!

Ngọc Quỳnh thấy Ngọc Thất trái phải nhìn kỹ toà nhà của chính mình, rất xấu hổ mà cười một tiếng: "Thất ca nhi, đệ đừng chê cười ta lục ca đệ. Trong phủ thành bộ dáng này, thật sự cũng là việc không có biện pháp. Đệ cũng biết chúng ta chỉ có chút bổng lộc này, lục ca lại không có a nương tốt có thể trợ cấp. Bạc này toàn bộ cầm đi bổ sung cho nơi Bắc Hàn kia, chua xót trong đó... Ai! Khổ đến ta lục ca đệ đều muốn đưa trả đất phong này lại Hoàng Thượng cho xong!"

Ngọc Thất gật đầu, trầm giọng nói: "Đất phong khó xử, ta hiểu, lục ca."

Hoàng tử có đất phong, lại không thể đi ra ngoài làm chủ lãnh địa. Vì xử lý tốt đời sống và công việc của người dân nơi đất phong, chính mình còn cần cho không tiền bạc, thật sự các hoàng tử đều rất nghèo.

Đời trước, hắn được phân đến Mạc Bắc, thuộc loại nơi cát vàng chim không sinh trứng. Vì cải tạo cát vàng, đến tuổi nhược quán, hắn cũng một nghèo hai trắng, trong túi vô cùng túng quẫn.

"Ai! Trong số các vị hoàng tử này, chỉ có đỉnh đầu nhị ca là dư dả nhất. Nghe nói Thái Tử ca mỗi lần đều là tìm nhị ca trợ cấp gia dụng." Lục hoàng tử thấy nỗi khó xử của chính mình có người tán đồng, như được cổ vũ, đem nước đắng trong lòng phun ra toàn bộ, oang oang nói không ngừng: "Ta lại không có biện pháp kiếm nhiều tiền như nhị ca vậy, cũng không có Vương phi mang theo thập lý hồng trang như nhị tẩu vậy, ai! Cuộc sống này thật sự khổ sở! Gia đinh trong vương phủ đều bị ta cho nghỉ không còn bao nhiêu! Lại tiếp tục như vậy, ta lục ca đệ đều muốn tự mình nấu cơm giặt quần áo!"

Ngọc Thất nghe Lục hoàng tử nói, nghĩ đến những biện pháp kiếm tiền đó của Nhị hoàng tử.

Thông qua phủ Chiêm sĩ mua bán chức quan nhỏ, thu nhận hối lộ, những thứ này chắc hẳn chỉ đủ cho Thái Tử tiêu dùng. Hắn nhớ rõ tháng tám năm nay có nạn hạn hán tại khu vực Hoa Nam, Thái Tử đi đầu quyên tặng ba mươi vạn lượng bạc cho bá tánh bị thiên tai, nhất thời trở thành gương tốt trong triều. Nhiều bạc như vậy, Thái Tử lấy từ đâu ra? Đời trước, hành trình huyện Tùng Ninh làm hắn đại thương nguyên khí, không có nhân lực, không kịp đi điều tra tỉ mỉ chỗ không ổn này. Hiện giờ hắn nghĩ đến, thật sự nơi nào cũng đều là điểm đáng ngờ!