Cát Quẻ

Chương 106





Dù có lời châm chọc của Thất hoàng tử và Tạ Tam lúc trước, Trang Thiếu Dung vẫn không ngăn được vẻ mặt đầy tức giận. Trước khi đi, hắn còn miệng lưỡi cực nhanh mắng một câu "Tiểu nhân đê tiện!"!

Ba người đều rời khỏi.

Trương Nguyên Hủ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh lam, thê thảm mà cười, đờ đẫn đi ra ngoài Quốc Tử Giám. Hắn cũng biết, việc núi Tử Hà có kẻ xấu, hoàng gia nhất định sẽ vì giữ gìn mặt mũi, che đậy gắt gao. Chỉ là, hắn còn có thể làm gì để cứu vớt tiền đồ của chính mình?

Ngày này, khi từ Quốc Tử Giám trở về, Ngọc Hành ngồi trong thư phòng liền bắt đầu viết lại đề thi hội. Hắn muốn cho mọi người đều biết đề thi này! Tiết lộ đề thi khoa cử, tội danh này, có thể chặt đứt một cánh tay của Thái Tử! Nếu hắn nhớ không lầm, đề thi hội năm nay, chính là do Đại cát Nội thần Tô Kỷ Hi và mấy vị Thứ Cát sĩ Hàn Lâm Viện ra!

Ngọc Hành suy nghĩ trong lòng, dưới ngòi bút viết, rất nhanh, liền viết tất cả đề thi ra. Nhìn trang giấy trong tay, hắn vừa lòng mỉm cười. Khi hắn đang muốn gọi Ninh Thạch tiến vào, hoa đào ở góc tường nhảy vào trong mắt hắn. Hoa đào kia nở bung sáng rỡ, giống như đôi mắt mỉm cười của người nọ. Người nọ nói, Thất gia, một niệm thiện, cát thần theo cùng, một niệm ác, lệ quỷ bám sát. Ngọc Thất theo bản năng sờ lên tơ hồng trong cổ.

Rất lâu sau.

Hắn buông đề thi trong tay xuống. Học sĩ trong thiên hạ vất vả cực khổ đọc sách hơn hai mươi năm, rất nhiều gia đình bá tánh ăn mặc cần kiệm, chỉ vì để con em vào kinh tham gia kỳ thi hội ba năm một lần này. Nếu chính mình vì đấu một phen như vậy với Thái Tử, liên lụy hàng ngàn hàng vạn học sĩ bần hàn vào kinh dự thi, đây cũng là làm ác. Ngọc Hành gấp tờ giấy tuyên Thành tràn ngập đề thi kia, ném vào trong lư hương đang cháy.

Trong Yêu Nguyệt Viện, Lâm ma ma mang theo Cửu Nương và Thanh Thảo đã học xong quy củ Quý phủ, đứng trước mặt Quý Vân Lưu để nàng xem qua.

Quý Vân Lưu nhìn hai người quỳ gối trước mặt mình, cười cười, nói với Thanh Thảo: "Ngươi đến từ nơi nào?"

Thanh Thảo nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn Cửu Nương bên cạnh một cái, lại trộm liếc nhìn Quý Vân Lưu ngồi trên sập một cái, biết lời này là hỏi chính mình, rũ mắt trong trẻo mà trả lời: "Bẩm lục nương tử, nô tỳ quê ở Vô Tích, là người Vô Tích."

"Ta không phải hỏi quê quán của ngươi ở nơi nào, ta đang hỏi ngươi, chủ nhân của ngươi là ai?" Quý Vân Lưu vừa nói, vừa vẫy tay với Cửu Nương.

Cửu Nương nhìn Quý Lục vẫy tay, tuy thấy nàng còn đang nói chuyện, cũng lập tức đứng lên, đi vài bước đến bên người nàng ấy, gọi một tiếng: "Cô nương?" Ngay sau đó, trên mặt lộ ra vẻ dù giết người phóng hoả mặc nàng ấy phân phó.

"Ngươi đến phòng bếp trong viện chúng ta nhìn xem, bản thân thích ăn cái gì liền nói với đầu bếp. Đầu bếp nữ kia tay nghề không tồi, ngươi đi thử xem." Quý Vân Lưu dò đầu qua, hơi phất ống tay áo một cái, sau khi nói với nàng ấy xong, lại xua tay, cho nàng ấy đi ra ngoài.

Cửu Nương hơi ngẩn ra một chút, lại ngơ thêm một chút, cuối cùng, cung kính lên tiếng, lui ra ngoài. Sau khi rời khỏi phòng, nàng đứng dưới hàng lang, nhìn cửa phòng bếp ở phía Tây, nghĩ đến lời của Quý Vân Lưu, hơn nửa ngày nàng vẫn không phản ứng lại. Lục nương tử bảo nàng đi phòng bếp chọn đồ chính mình thích ăn? Thất hoàng tử không phải bảo nàng đi hầu hạ lục nương tử sao? Như thế nào lại ở chỗ này ăn uống rồi?

Cửu Nương đi ra ngoài, Thanh Thảo rũ đầu, không nói gì như cũ. Nàng là người Cảnh Vương phi ngàn chọn vạn tuyển ra, vốn dĩ có thể trở thành thị thiếp của Cảnh Vương... Nếu không phải Cảnh Vương phi nói, nếu làm tốt chuyện này, sau này nàng có cơ hội trở thành trắc phi của Thất hoàng tử, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp để người khác tới hầu hạ thôn cô này! Nhưng hôm nay, vì sao, vì sao vừa tiến vào liền bị người này hoài nghi?

Thanh Thảo đang nghi vấn đầy bụng, lại nghe được giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Làm sao vậy? Ngươi vẫn không nghĩ ra chủ nhân là ai? Ngay cả ai phái ngươi tới, đều không nhớ nổi?" Giọng nói kia mang theo ý cười, làm nàng càng thêm không thể tưởng tượng, mồ hôi lạnh rơi xuống.

"Cô nương, nô tỳ, nô tỳ thật sự, thật sự nghe không hiểu cô nương đang nói cái gì." Thanh Thảo tận lực làm cho giọng điệu của chính mình có cảm giác sợ hãi.

Ánh mắt của Quý Lục coi thường nhìn nàng ta trong chốc lát: "Nghĩ không ra, vậy trước tiên liền quỳ đi."

Thanh Thảo thấy hai chân lục nương tử từ trên giường đặt xuống đất, đứng lên, tính toán đi ra ngoài. Nàng quỳ sát đất liền khóc thút thít nói: "Cô nương, cô nương, nô tỳ chính là Thanh Thảo, cả khế bán mình nô tỳ cũng ký rồi." Nếu ngày đầu tiên nàng tiến vào đã bị hoài nghi, sau này nên làm thế nào cho phải đây?!

"Đúng vậy, còn có khế bán mình!" Quý Lục bị một lời nhắc nhở: "Tên có khả năng không phải của ngươi, nhưng dấu tay kia hẳn chính là của ngươi không sai đi?"

Cái này, Thanh Thảo thật sự bị doạ trắng mặt, run lên bần bật. Khế bán mình... Dấu tay trên khế bán mình thật sự là của nàng!

"Cần gì chơi thủ đoạn, cứng đầu cứng cổ đến cùng chứ." Quý Vân Lưu không xem sắc mặt của nàng ta, hơi hơi nâng đầu: "Sao không thèm nghĩ đến chính mình sau này có khả năng sẽ thật sự sống không bằng chết?"

Thanh Thảo ngẩng đầu, vừa định nói gì nữa, liền thấy Quý Lục đã bước ra khỏi chính phòng rồi. Nàng quỳ trên mặt đất không dám đứng dậy, vẫn luôn nghĩ không ra, lục nương tử này sẽ dùng biện pháp gì đối phó chính mình. Vì sao chứ, vì sao ngày thứ nhất nàng tiến vào đã bị hoài nghi? Rốt cuộc chính mình làm sai nơi nào?

Cửu Nương vào phòng bếp phía Tây, liền trông thấy sắc thái đầy tràn trên bàn bát tiên. Nàng thân là thị vệ của hoàng tử, mỗi ngày mọi lúc chờ mệnh. Ngày thường, phần lớn ăn màn thầu trắng với nước là chủ yếu, nhiều món ăn như vậy nàng xem đến hoa cả mắt.

Hồng Xảo và Hạ Tịch cũng ở phòng bếp, đang xếp đồ ăn vào trong hộp. Thấy nàng tiến vào, Hồng Xảo cười: "Cô nương bảo cô lại đây sao? Cô tới nơi này ngồi ăn trước đi, chúng ta đi đưa cơm trưa cho cô nương trước, hầu hạ cô nương dùng bữa, liền sẽ trở lại." Nàng nói xong, cầm lấy hộp đồ ăn Hạ Tịch đưa qua, đi ra ngoài.

Hạ Tịch nhìn Cửu Nương vẻ mặt ngây ngốc ngơ ngác đứng ở cửa, cười khúc khích: "Cô đừng lo lắng, cô nương chúng ta đối đãi với hạ nhân rất tốt, chi phí ăn mặc tuyệt đối không thiếu chúng ta. Còn nữa, lúc nào cũng sẽ có thưởng, chỉ cần chúng ta quy quy củ củ mà làm việc, cô nương tuyệt đối không để chúng ta thiệt thòi, ta cũng muốn đi đưa cơm trưa cho cô nương, cô ăn trước đi." Nàng nói xong, cũng cầm theo một rổ thức ăn, lướt qua bên cạnh nàng ấy đi ra ngoài.

Trong đầu Cửu Nương liền giống như cái cối xay, một đầu óc nghi ngờ làm thế nào đều không dừng được, xoay chuyển đến chính đầu óc của nàng đều hôn mê. Thất hoàng tử bảo nàng tới hầu hạ lục nương tử. Nàng vốn tưởng rằng là lên núi đao xuống biển lửa hy sinh vì nghĩa, nào ngờ đâu chính là ở chỗ này cùng nhau ăn uống?

Hồng Xảo ở hành lang gặp được Quý Vân Lưu, nàng nhẹ nhàng "A" một tiếng, vội vàng đón tiếp: "Cô nương, người làm sao ra đây."

Quý Vân Lưu tùy ý nói: "Hôm nay thời tiết đẹp, ở trong viện dùng bữa cũng khá tốt."

"Vậy được, cô nương trước tiên đợi chút." Hồng Xảo dứt lời liền kêu bà tử dọn bàn ghế lại đây.

Từng cơn gió xuân khẽ vuốt ve, mùi hoa tiếng chim hót, sảng khoái thích ý, ở xã hội phong kiến ăn no chờ chết hưởng thụ hạng cao cấp như vậy, đúng là một chuyện cực kỳ vui sướng của đời người!

Thanh Thảo đần độn mà quỳ gối, không biết quỳ bao lâu, chỉ cảm thấy sắc trời đã không còn sớm. Nàng chính là nha hoàn hồi môn xuất thân từ phủ Cảnh Vương, so với cô nương nhà bình thường đều nũng nịu hơn, nơi nào chịu được vẫn quỳ liên tục như vậy. Nàng đang hết sức muốn ngất đi, liền cảm giác được Quý Vân Lưu và Cửu Nương đi theo sau vào phòng.