*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người từng trải qua cảm giác tuyệt vọng đều biết rằng khi cảm xúc tuyệt vọng vượt qua một giá trị nào đó thì sẽ khiến người ta trở nên thờ ơ với chuyện sống chết.
Cảm giác chết lặng này khiến người ta vượt qua nỗi sợ, nhưng cũng có thể khiến người ta đặt chân lên con đường phạm pháp, cũng có thể khiến người ta bước chân lên tầng thượng hứng gió lạnh.
Cố Ngẫu khá hơn nhiều, cô chỉ bị Tiểu An đưa xuống tầng một, phải ở trong phòng khách cùng với Ca Ca mà cô đã từng sợ hãi không dám tới gần.
Trạng thái hiện tại của Ca Ca cũng không tốt hơn cô là bao, cả ngày rúc đầu lên đùi Giản Hoài Hiên, như thể chỉ muốn hóa thành chiếc thảm lông.
…Ca Ca sợ sét đánh, tiếng sét vừa rồi đã khiến nó sợ hãi.
“Bên bất động sản nói là trạm biến áp xảy ra vấn đề, vì trời đang mưa nên không thể kêu người tới sửa, sẽ sử dụng nguồn điện dự phòng trước, nhưng có lẽ sẽ phải đợi một lúc.” Tiểu An nói.
Trong phòng khách, Giản Hoài Hiên gật đầu tỏ vẻ đã rõ, Tô Thuyên ra khỏi nhà không xem dự báo thời tiết, tới đây dắt chó đi dạo nhưng lại bị cơn mưa bão giữ lại đây, anh ta thoát khỏi giao diện trò chơi để kiểm tra lượng pin, thấy vẫn đủ dùng thì lại quay lại giao diện cũ.
Cố Ngẫu ngồi im một chỗ, dáng vẻ như đang tự hỏi “Mình là ai? Mình đang ở đâu?”.
Tiểu An cũng không biết sửa máy tính, chỉ có thể an ủi Cố Ngẫu: “Nếu cô không vội thì đợi tới khi bão qua tôi sẽ gọi nhân viên tới sửa máy tính cho cô.”
Đáy mắt Cố Ngẫu mang theo ánh nước, cô nhìn về phía Tiểu An, ấp úng nói: “Cảm ơn…”
“Không cần khách sáo.” Tiểu An mỉm cười: “Đúng rồi, dì Lý nói trưa nay cô ăn rất ít, cô không có tâm trạng ăn uống à?”
“Không phải, lúc ấy tôi đang vẽ, không rảnh để ăn cơm…” Hôm nay cô bỗng nhiên có linh cảm để sửa lại mấy chi tiết chưa hợp lý, sau đó bắt đầu tô màu, cả quá trình đó vô cùng lưu loát vui vẻ, chỉ tiếc rằng bây giờ…
Nhắc tới chuyện đau lòng, đôi mắt Cố Ngẫu lại bắt đầu ươn ướt, ngồi bó gối trên sô pha, vừa im lặng vừa tủi thân.
Tiểu An vội vàng chuyển đề tài: “Vậy thì tôi đi làm món gì đó cho cô ăn nhé? Mặc dù trong phòng bếp không có điện nhưng vẫn có thể sử dụng bếp ga, cô muốn ăn gì?”
Cố Ngẫu cúi đầu xoa xoa đôi mắt, kìm nén cảm xúc: “Không cần đâu, để tôi tự nấu là được rồi.”
Cố Ngẫu không thích vô duyên vô cớ làm phiền người khác, hơn nữa nếu đã xuống tầng, cô muốn vào bếp làm một chút đồ ngọt, cũng không phải cô làm bánh ngon mà là vì làm đồ ngọt có thể giúp Cố Ngẫu giảm stress, bây giờ cô cũng cần làm gì đó để giảm stress, di dời lực chú ý của mình.
Tiểu An cũng không miễn cưỡng, lên lầu quét dọn tầng thượng thay dì Lý.
Tầng thượng của biệt thự là một căn phòng kính, có cả chỗ trồng hoa và nơi phơi quần áo. Khi cơn mưa rào ập tới, cửa sổ phòng kính không đóng lại, có mấy chậu hoa bị đổ, cho dù cúp điện thì dì Lý cũng không chịu ngồi yên mà đã cầm đèn pin đi lên quét tước.
Sau khi Tiểu An lên lầu, Cố Ngẫu cũng vào phòng bếp, cô mở đèn pin của điện thoại lên, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cuối cùng quyết định làm một bát double skin milk*.
*Double skin milk là một món tráng miệng Quảng Đông được làm từ sữa, lòng trắng trứng và đường.
Bởi vì muốn làm nhiều một chút để lát nữa khuya rồi vẫn có thể ăn tiếp nên cô cho rất nhiều sữa bò vào nồi, sau khi đun nóng sữa bò, cô khuấy mấy cái rồi đổ vào mấy cái bát, đợi tới khi cô đặc lại, cô lại lấy xoài và kiwi trong tủ ra.
Cô cắt bỏ phần đầu và đuôi của quả kiwi, dùng thìa inox nạo một vòng quanh vỏ, cuối cùng lấy thịt quả ra cắt thành từng miếng. Xoài thì được cắt làm đôi rồi khứa lát kiểu caro, khi lật vỏ vào trong, thịt quả sẽ tràn ra giống bông hoa nở rộ, chỉ cần dùng tay bóc nhẹ là có thể bóc được một phần thịt xoài. Cố Ngẫu học được tay nghề cắt trái cây khi làm thêm ở tiệm trà sữa, vừa nhanh vừa chuẩn, không lâu sau, trong bát đã đầy trái cây.
Cố Ngẫu nhìn sữa bò đã cô đặc, bắt đầu làm bước tiếp theo, đúng lúc này, Tô Thuyên đi vào phòng bếp.
Hơn một tháng nay, ngày nào Tô Thuyên cũng tới đây dẫn Ca Ca đi dạo, mấy ngày đầu Tô Thuyên còn nhắc nhở bản thân rằng phải lạnh lùng với Cố Ngẫu một chút, không thể để cô trèo lên đầu, nhưng đợi tới khi anh ta phát hiện Cố Ngẫu không hề đi ra khỏi phòng, anh ta lại bắt đầu chờ mong, chính anh ta cũng cảm thấy mình thật khó hiểu, nhưng lại không kiềm chế được.
Bây giờ cũng không kiềm chế được, không kiềm chế được mà vào đây xem Cố Ngẫu nấu món gì.
Cố Ngẫu nhìn thấy Tô Thuyên thì cũng không đuổi ra mà chỉ nói một câu: “Tới đúng lúc lắm, điện thoại tôi sắp hết pin rồi, anh bật đèn pin lên đi.”
“Điện thoại tôi cũng sắp hết pin rồi đấy.” Tô Thuyên lẩm bẩm lầm bầm nhưng vẫn lấy điện thoại ra bật đèn pin.
Sau khi anh ta bật đèn lên mới phản ứng lại mình đang làm gì, nên lập tức tắt đèn pin rồi chạy lấy người, bỏ lại một mình Cố Ngẫu ở trong phòng bếp, nhưng khi nhìn thấy động tác thuần thục của Cố Ngẫu, sự phản nghịch vừa ngoi lên lại bị anh ta đè xuống, anh ta trơ mắt nhìn Cố Ngẫu nấu món double skin milk, sau đó lại nhìn Cố Ngẫu lấy một chiếc hộp Lock&Lock đựng đậu đỏ và các loại hạt khác trong tủ lạnh ra, thế là anh ta nói: “Tôi cũng muốn ăn.”
Cố Ngẫu làm mấy bát, vậy nên cũng không từ chối mà đi đến cửa phòng bếp gọi Giản Hoài Hiên đang ngồi ngoài phòng khách: “Anh có muốn ăn double skin milk không?”
Giản Hoài Hiên ngẩng đầu, bởi vì mất điện nên trong phòng khách chỉ còn lại một ánh đèn tích điện le lói trên bàn trà, còn tối hơn ánh sáng chỗ Cố Ngẫu, bởi vậy Cố Ngẫu không biết Giản Hoài Hiên có nhìn thấy rõ vẻ mặt của mình hay không, nhưng cô nhìn thấy rõ biểu cảm của Giản Hoài Hiên, giống như một người đang tập trung suy nghĩ gì đó thì bị người ta xen ngang, mang theo sự hoảng hốt khi bị kéo mạnh về hiện thực.
Cố Ngẫu không lặp lại, đợi Giản Hoài Hiên tự hoàn hồn.
Mấy giây sau, Giản Hoài Hiên gật gật đầu: “Có.”
“Vậy thì tới đây đi.” Nói rồi Cố Ngẫu quay về phòng bếp.
Giản Hoài Hiên ngẩn ra, sau đó mới nhấn nút trên tay vịn xe lăn, dùng xe lăn đi tới cửa phòng bếp.
Phòng bếp không nhỏ, chứa thêm một Giản Hoài Hiên ngồi xe lăn cũng không khó, nhưng ý của Cố Ngẫu cũng chỉ là bảo Giản Hoài Hiên tới cửa phòng bếp chờ, ai ngờ Giản Hoài Hiên lại đi thẳng vào.
Khi xe lăn đi qua ngưỡng cửa còn phát ra tiếng.
Vốn dĩ Tô Thuyên còn đang ngẩn người vì Cố Ngẫu bảo Giản Hoài Hiên tới đây, khi nhìn thấy Giản Hoài Hiên đi vào phòng bếp, anh ta lại càng thêm khó hiểu.
Mãi cho tới khi Giản Hoài Hiên nói: “Đừng bỏ đậu đỏ vào.” thì Tô Thuyên mới hoàn hồn, tự giác cầm thìa thêm topping vào bát double skin milk của Giản Hoài Hiên.
Cố Ngẫu đứng bên cạnh nhìn thấy Tô Thuyên dùng thìa múc nho khô bỏ vào bát sữa, sau đó đặt cái thìa lên bàn, rồi lại dùng chiếc thìa đó múc đậu phộng, cô quay đầu nhìn thoáng qua Giản Hoài Hiên, phát hiện quả nhiên vị này nghiêng nghiêng đầu, mày còn hơi nhíu lại.
Giản Hoài Hiên thích sạch sẽ… Đây là kết luận Cố Ngẫu rút ra sau khi tự mình quan sát, cũng biết Giản Hoài Hiên nhất định sẽ không đụng vào bát sữa Tô Thuyên múc lung tung này, mặc dù chuyện này không liên quan tới cô, nhưng đồ ăn mình tự tay làm bị người ta ghét bỏ, cho dù lý do không phải vì cô thì cảm giác này cũng không tốt chút nào.
Vì thế cô đè bàn tay đang chuẩn bị múc đậu phộng của Tô Thuyên lại rồi nói: “Để tôi làm cho.”
Cố Ngẫu vừa rửa tay nên tay còn mang theo hơi lạnh, Tô Thuyên bỗng nhiên rút tay về như bị điện giật: “Cô làm gì đấy?!”
Cố Ngẫu trợn trắng mắt: “…Tôi còn có thể làm gì? Không đứng đắn với anh chắc?”
Tô Thuyên bị một câu của Cố Ngẫu làm cho nghẹn lời, cũng bị Cố Ngẫu đẩy sang bên cạnh.
Cố Ngẫu cầm cái thìa khác lên rồi lại lấy một cái bát khác.
Cô bỏ thêm đậu phộng vào bát sữa, khi mở hộp đựng topping tiếp theo, cô không tùy tiện đặt chiếc thìa lên bàn giống Tô Thuyên mà đặt vào một chiếc bát rỗng.
Đợi tới khi thêm đầy đủ topping, cô mới cầm bát đưa cho Giản Hoài Hiên, khi Giản Hoài Hiên nhận lấy bát double skin milk không thêm đậu đỏ kia, anh nói một tiếng cảm ơn.
Tô Thuyên không biết hành động tiện tay đặt thìa xuống bàn của mình đã chạm vào vùng cấm của Giản Hoài Hiên mà chỉ nhìn thấy hành động của Cố Ngẫu, thế là anh ta hừ một tiếng… biết ngay cô ta lại xum xoe trước mặt anh Hoài Hiên mà.
Giản Hoài Hiên lại thấy rõ hành động của Cố Ngẫu, anh không chắc Cố Ngẫu làm vậy là trùng hợp hay là cố ý, nhưng vẫn cầm lấy thìa, khuấy mấy lần rồi ăn một miếng double skin milk.
Cảm giác non mềm mang theo mùi sữa thơm nồng, nho khô chua ngọt, đậu phộng bùi bùi, xoài và kiwi thì không cần phải nói, đều là trái cây nhập khẩu, khi ăn không đã ngon lắm rồi, bây giờ đương nhiên cũng sẽ không khiến món double skin milk mất ngon.
Tô Thuyên thấy mà thèm, cầm thìa tự thêm topping vào bát sữa của mình, có thể vì tự tay thêm đồ khiến cho Tô Thuyên sinh ra ảo giác rằng đây là bát double skin milk ngon nhất mà anh ta từng ăn.
Anh ta còn ngồi xổm xuống lấy bát sữa trêu đùa Ca Ca đang dựa trên đùi Giản Hoài Hiên, Ca Ca không nghe thấy tiếng sấm nữa nên từ từ ló đầu ra, cằm đặt trên tay vịn xe lăn, đáng thương nhìn cái bát trong tay Tô Thuyên.
Trong khi Giản Hoài Hiên vẫn đang thản nhiên ăn double skin milk, Cố Ngẫu mới nhớ tới Ca Ca trên đùi Giản Hoài Hiên, thế là cô cứng đờ dịch sang bên cạnh.
Khi dì Lý tới đây, đập vào mắt là cảnh tượng Giản Hoài Hiên ăn double skin milk do Cố Ngẫu làm.
Tô Thuyên đang ngồi xổm trên mặt đất giữa hai người bị dì Lý hoàn toàn bỏ qua.
Không lâu sau đã có điện trở lại, Cố Ngẫu chạy như bay lên tầng kiểm tra máy tính của mình, sau khi phát hiện máy tính vẫn không mở lên được, cô chán nản ngồi xổm trên mặt đất.
Ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa to gió lớn như cũ, mây đen che kín ánh mặt trời khiến màu trời như màu buổi tối, chiếc điện thoại không còn nhiều pin của Cố Ngẫu rung lên, Cố Ngẫu cầm lên nhìn thoáng qua, phát hiện là Bánh hoa tuyết nhắn tin riêng với cô.
Bánh hoa tuyết xốp giòn: [Bà có đây không? Vừa rồi tôi có đọc một email của Thanh Uyển Comics, nói là không liên lạc được với bà nên tới tìm tôi, còn nói là muốn mua bản quyền bộ “Trùng sinh”.]