Trong điện vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ. Tất cả sức lực của Lê Tử Hà đã dồn hết vào một kiếm kia, lúc này cả người như bị trọng lực đè ép, không còn chút sức lực nào. Tai nàng ù đi, mí mắt nặng trĩu,
nàng cố giương mắt nhìn thấy một người áo đen quỳ bên cạnh.
"Cút!" Trên mặt Vân Tấn Ngôn chỉ còn thấy rõ cặp mắt. Con ngươi hắn đỏ ngầu quét qua người áo đen, cao giọng quát lớn.
Người áo đen quỳ trên mặt đất bất động. Vân Tấn Ngôn coi như không nhìn thấy, tự đưa tay rút đoạn kiếm gãy cắm ở trên ngực. Máu lại phun ra, Vân Tấn
Ngôn dùng tay bụm lấy, chuyển mắt nhìn về phía Lê Tử Hà, trong nháy mắt
con ngươi lại lóe lên sự dịu dàng. Hắn tập tễnh đến gần, nghẹn ngào gọi: "Lê nhi.... Lê nhi nàng đã giải hận xong chưa? Nàng đừng động đậy, ta
tìm người giải độc cho nàng...."
Lê Tử Hà nằm trên mặt đất, chùi
sạch máu bên khóe miệng, cầm lên đoạn kiếm gãy trên đất, cực kỳ khó khăn bò dậy, phẫn hận nhìn Vân Tấn Ngôn. Mũi kiếm lạnh lẽo lại chỉ vào ngực
hắn.
Vẻ mặt Vân Tấn Ngôn cứng đờ, đau đớn đã đóng băng lại trào
dâng. Hắn buông thõng tay xuống, mặc cho máu chảy xuống, mặc cho mũi
kiếm lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực. Nước mắt đã mấy chục năm không chảy
cuồn cuộn trào ra, "Lê nhi.... Ta yêu nàng...."
"Ha ha, ngươi nói ngươi yêu ta?" Lê Tử Hà đột nhiên bi thương cười to, trong mắt lại chảy ra lệ đỏ, từng viên một chảy dọc xuống má, "Ngươi yêu ta yêu đến diệt
toàn tộc ta? Yêu ta yêu đến đẩy ta vào chỗ chết? Yêu ta yêu đến đoạt con ta! Ngươi dám nói đây là yêu?"
Cả người Vân Tấn Ngôn run lên,
trong mắt ngập nước mắt. Hắn đi từng bước về phía mũi kiếm của Lê Tử Hà, trong lòng như bị lưỡi dao sắc bén cứa qua, hai mắt phủ kín một tầng
sương mù. Hai gương mặt thay nhau hiện lên, một là Lê Tử Hà chảy lệ máu, trong mắt đỏ ngầu là hận ý ngập trời. Một là Lê Tử Hà nhìn hắn cười,
lúm đồng tiền nho nhỏ bên má trái, trong đôi mắt sạch sẽ chỉ có bóng
dáng một mình hắn....
"Lê nhi, ta yêu nàng...."
"Câm miệng!"
Lê Tử Hà hét to, nghiêng người đâm tới. Thân thể lắc lư một cái, kiếm đâm
vào lồng ngực, lại không trúng tim. Vân Tấn Ngôn không ngờ Lê nhi của
hắn thật sự xuống tay, trợn mắt, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi,
hai chân đứng không vững nữa, từ từ khụy xuống. Ánh sáng trong mắt tắt
dần, khàn khàn yếu ớt nói, "Lê nhi.... Ta.... Ta yêu nàng...."
Tay Lê Tử Hà cầm kiếm cứng đờ, trước mắt bỗng nhiên hiện lên đầu đường Vân
Đô, Vân Tấn Ngôn nghiêng người bên tai nàng, khí nóng dâng phả bên tai,
hắn cẩn thận thử hỏi: "Lê nhi, gả cho ta được không?"
Hai tay
nàng run rẩy kịch liệt, huyết lệ trong mắt không ngừng chảy xuống, trước mắt chỉ còn máu đỏ. Cha, mẹ, Khúc ca ca, Lâm cữu cữu.... Từng tiếng kêu thảm thiết thê lương, từng cái đầu rơi xuống....
Lê Tử Hà không thở nổi, chợt nhắm mắt lại, hung hăng rút đoạn kiếm ra. Máu trên người
Vân Tấn Ngôn dường như đã chảy hết, không phun ra mãnh liệt như lúc
trước nữa, đoạn kiếm hút ra, hắn ngã nhào trên đất.
Nghe được
tiếng vang, Lê Tử Hà ngây người tại chỗ, trong đầu trống rỗng, trên mặt
mình đầy máu, trên người đầy máu, trên tay đầy máu. Máu của Vân Tấn
Ngôn, máu người nàng đã từng rất yêu.
Nàng chết lặng giật giật năm ngón tay, thẫn thờ giơ cánh tay lên, chỉ vào ngực Vân Tấn Ngôn.
Vân Tấn Ngôn đột nhiên giật giật, nghiêng người sang, máu trong miệng từng
ngụm phun ra xen lẫn nước mắt trên mặt rơi xuống đất. Hắn hơi mở mắt ra, trong mắt chỉ còn sương mù tăm tối.
"Lê nhi, ta.... Ta hỏi nàng
một câu.... Một câu cuối cùng...." Trên khuôn mặt đẫm máu của Vân Tấn
Ngôn nở nụ mỉm cười, giọng khàn khàn, đứt quãng, "Nàng.... Rốt cuộc
có.... Có yêu ta hay không? Nàng nói...Nàng....Nàng có có yêu Vân Tấn
Ngôn ta hay không?"
Thần chí Lê Tử Hà được kéo trở lại, thân thể
bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt cũng lạnh lùng. Huyết sắc trong mắt đột nhiên tản đi, ửng hồng trên mặt tan dần. Trong nháy mắt tay cầm đoạn kiếm
giống như vô lực, chán nản buông xuống. Khóe miệng nàng nở nụ cười khẽ,
tựa như châm chọc lại tựa như tự giễu. Nàng giơ tay lên, đoạn kiếm nhuộm máu theo lụa đỏ tung bay rời khỏi lòng bàn tay, bị quẳng đi thật xa.
Vân Tấn Ngôn khẽ mở mắt, lông mi cũng dính máu. Hắn không chớp nháy mắt chờ Lê Tử Hà trả lời. Chỉ thấy nàng cười khẽ, đôi môi có chút run run,
lành lạnh nói, "Cuộc đời Quý Lê đúng là một câu chuyện cười!" Vừa nói
vừa xoay người đi.
Bóng hình đỏ tươi tập tễnh đi xa.
Đau đớn toàn thân Vân Tấn Ngôn tập trung tại tim, quấn quýt theo từng bước
chân Lê Tử Hà. Hắn hít sâu một hơi, vận một tia nội lực cuối cùng, bò
dậy đuổi theo. Sau lưng từng giọt từng giọt máu, nhuộm đỏ đường đi.
Mũ phượng đã chuẩn bị tốt, chiếu thư thái tử cũng đã viết xong, bọn họ nói rồi, hôm nay đi đón trở Nhất Nhất về. Sau khi trở về từ Tây Nam, sau
này sẽ có vợ có con có thiên hạ. Hắn sẽ không để cho Lê nhi đi, dù dùng
hết một chút sức mạnh sinh mạng cuối cùng.
Mặt trời đỏ rực đã lộ ra hoàn toàn, chiếu sáng một đụm mây đỏ như lửa.
Lê Tử Hà cầm Phượng ấn trong tay, quần áo đỏ nhuộm đầy vết máu, kéo trên
mặt đất, dính vào một mảng vết bẩn. Thấy Phượng ấn, không ai trong cung
dám cản. Những người nhìn thấy đều dừng chân nhìn, vừa thấy người phía
sau Lê Tử Hà, sắc mặt đại biến, cuống quít quỳ xuống.
Sức lực cả
người Lê Tử Hà đã sớm bị rút cạn, ánh rạng đông trước mắt cũng mờ, chỉ
còn ý niệm cuối cùng chống đỡ hai chân không ngừng đi về phía trước….Về
phía cửa Bắc Tuyên, nàng muốn xuất cung.
Bên tai ù ù, trước mắt
biến thành màu đen, Nàng cố gắng mở to mắt ra nhìn. Khi nhìn thấy cửa
Bắc Tuyên ở trước mắt, bên tai đột nhiên vang lên tiếng khẽ gọi, suy yếu vô lực, lại cố chấp kèm theo tiếng bước chân phía sau, "Lê nhi.... Lê
nhi.... Lê nhi...."
Lê Tử Hà quay đầu lại, híp mắt. Cách đó
không xa, bóng dáng đẫm máu dần đến gần, sau lưng lưu lại một chuỗi máu
đỏ. Những người kia muốn đỡ, không biết hắn lấy sức từ đâu đẩy hết bọn
họ ra tiếp tục đi về phía trước.
Lê Tử Hà đứng lại, lẳng lặng
nhìn hắn bước đến gần, máu trên mặt đã khô lại, cứng ngắc nở nụ cười,
khàn âm nhẹ nhàng nói: "Lê nhi, trời....Sáng rồi.... Nàng nói, nàng nói
chúng ta cùng đi đón Nhất Nhất...."
Vẻ mặt Lê Tử Hà vẫn lạnh nhạt như nước, hờ hững nói: "Thả ta đi."
" Lê nhi, ta nói rồi.... Muốn đi, không thể nào."
"Thả ta đi!" Phượng ấn trong tay Lê Tử Hà được giơ lên cổ, cánh phượng
giương cao hướng về phía động mạch cần cổ, trong mắt phẳng lặng như mặt
hồ.
" Lê nhi...."
"Ta không phải Lê nhi của ngươi!" Lê Tử
Hà mở mắt, âm điệu ngoan tuyệt, Phượng ấn trong tay đã cắt vào cần cổ,
máu theo cánh Phượng Hoàng chậm rãi chảy xuống.
Bước chân Vân Tấn Ngôn bỗng dưng khựng lại, vội la lên: " Lê nhi.... Lê nhi.... Nàng đừng, đừng đả thương mình...."
"Thả ta đi!"
" Lê nhi.... Chỉ cần nàng không đi, chỉ cần nàng không đi...." Giọng Vân
Tấn Ngôn lại bắt đầu nghẹn ngào, máu trên người chậm rãi nhỏ xuống, tóc
máu quện vào trên mặt, đôi mắt âm u, "Chỉ cần nàng không đi.... Nàng
muốn thế nào cũng được...."
Hắn nói xong bất lực nhìn bốn phía,
bỗng nghiêng người rút đao của Ngự Lâm bên cạnh, lưỡi đao dưới ánh mặt
trời lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tay cầm Phượng ấn của Lê Tử Hà không hề để xuống, lạnh lùng nhìn hắn.
" Lê nhi.... Nàng....Nàng từng nói tay trái nối vào trái tim? Đúng
không?" Trong mắt Vân Tấn Ngôn phủ một tầng sương mù, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, lau sạch máu đọng lại. Hắn thở hổn hển, chậm rãi nói,
"Lòng ta phụ nàng, ta thực xin lỗi nàng, ta trả lại cho nàng!"
Vừa nói tay phải hắn cầm đao giơ lên cao cao, tay trái khẽ nâng, giơ tay
chém xuống. Mọi người chi cảm thấy trước mắt xẹt qua một luồng sáng
trắng, không khỏi nhắm mắt lại. Ngay sau đó nghe được tiếng đại đao rơi
xuống đất và tiếng rên rỉ đau đớn.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
Ngụy công công quỳ trên mặt đất, kéo tay Vân Tấn Ngôn, khàn giọng khóc
la, "Hoàng thượng! Hách công công lúc đi ngàn căn vạn dặn nô tài phải
chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chớ kích động!"
Vẻ
mặt Vân Tấn Ngôn buồn bã, không để ý đến Ngụy công công bên cạnh, chỉ
nhìn chằm chằm Lê Tử Hà, gần như tuyệt vọng khẽ gọi, " Lê nhi....
Nàng...Nàng ở lại....Ở lại đi được không?"
Trong hoàng cung lặng
ngắt như tờ, Ngự Lâm quân đứng theo hàng lối, Ngụy công công quỳ trên
mặt đất, Vân Tấn Ngôn máu me khắp người không hề chớp mắt trầm ngâm nhìn Lê Tử Hà. Lê Tử Hà cầm Phượng ấn trong tay đặt ở bên cổ, trong mắt
trống rỗng.
Bỗng dưng gió nổi lên, làn gió mát mẻ mang đi chút
mùi máu tanh. Lê Tử Hà thẩn thờ để Phượng ấn trên cần cổ xuống, đôi môi
tái nhợt nhẹ nhàng nói, "Ta không phải Lê nhi của ngươi! Lê nhi của
ngươi đã.... Bị ngươi tự tay giết chết rồi!" Sau đó nàng nở nụ cười quỷ
dị, cầm Phượng ấn giơ lên cao hung hăng nện xuống.
Phượng Hoàng rơi xuống đất không thể niết bàn nữa, huyết ngọc bể tan tành.
Điểm sáng trong mắt Vân Tấn Ngôn chợt tắt, toàn thân run rẩy giống bị vật
nặng đánh trúng, vô lực quỳ một chân trên đất, nhìn Phượng ấn vỡ
vụn toàn thân tỏa ra sự tuyệt vọng.
Vào một ngày, một tháng, một năm nào đó, bách quan hành lễ, hắn đăng cơ làm đế. Nến đỏ trướng ấm,
hắn đặt Phượng ấn vào trong tay nàng, dịu dàng cam kết sau này nàng
chính là duy nhất của ta. Nàng thẹn thùng dựa vào trong ngực hắn, nhận
lấy Phượng ấn, ngọt ngào đồng ý, "Phượng ấn làm chứng."
Người kia đã mất....
Người kia đã mất.
Vân Tấn Ngôn khóe miệng đột nhiên nở nụ cười khẽ, giọng nói rất thấp, mọi người tại đây lại nghe được rõ ràng, "Mở cửa cung."
Lê Tử Hà xoay người rời đi. Hàng lông mi dài nhuộm máu của Vân Tấn Ngôn khẽ rung động, hắn nhắm mắt vô lực ngã xuống.
Bóng dáng đỏ tươi dần dần đi xa, chưa từng quay đầu lại. Ngày xuân ánh mặt
trời rực rỡ, gió nhẹ lướt qua, lưu lại sau lưng một mảng huyết lệ.
Gió xuân xen lẫn mùi của ánh mặt trời lướt qua chóp mũi, còn có mùi cỏ
xanh, mùi hoa dại, mùi thơm các loại thức ăn trên đường phố. Khóe miệng
Lê Tử Hà nở nụ cười, thì ra rất nhiều năm rồi nàng chưa từng thể nghiệm
qua những thứ tốt đẹp này.
Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn trời xanh sạch sẽ, không một gợn mây, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Nàng cười, hai chân chết lặng lảo đảo đi về phía trước. Hướng Bắc, cửa thành đó, nàng nhớ.
Ở nơi này nàng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Mặc, khi đó chàng yên tĩnh
giống như bông tuyết ngày đông. Chàng đứng ở trước mặt nàng, để xuống
mấy lượng bạc vụn. Nàng đã nhìn thấy năm ngón tay hơi vàng vọt của
chàng. Xa hơn về phía Bắc, nàng nhớ, là núi Vân Liễm, trên núi có các
loại hoa cỏ, có căn nhà nhỏ thoải mái. Ở đó nàng đã sống ba năm yên ả
nhất sau khi sống lại. Chân nàng mềm nhũn, trước mắt dần dần tối đen.
Nàng dùng sức chớp mắt mấy cái, để nhìn cho rõ đường.
Lê Tử Hà biết mình lúc này máu me khắp người, nhất định dọa chạy không ít người đi đường. Vậy cũng tốt, đi đường càng dễ.
Không nhớ đã được bao lâu, ánh sáng trước mắt càng mờ, gần như không còn. Hai chân nàng mềm nhũn, bên tai yên tĩnh không một tiếng động. Lê Tử Hà khó khăn lê bước, rất chậm, chỉ dựa vào trực giác, dốc hết toàn lực đi về
hướng Bắc. Cho dù chết, nàng cũng phải nghĩ cách đến gần Thẩm Mặc một
chút. Trên tay bỗng dưng ấm áp, mùi thuốc nhàn nhạt. Trái tim Lê Tử Hà
đột nhiên đập điên cuồng, nàng cầm lại bàn tay kia, thân thể bị người ta ôm, ngay sau đó bị người kia cõng lên.
"Thẩm Mặc...." Lê Tử Hà
nghẹn ngào, ôm cổ Thẩm Mặc, đầu tựa vào đầu vai hắn, nước mắt ấm áp chảy xuống, "Làm sao chàng lại ở đây?"
"Chờ nàng." Giọng Thẩm vẫn thản nhiên như thường.
Lê Tử Hà vội la lên: "Vết thương của chàng thì sao? Đã khỏi chưa? Làm sao chàng biết ta sẽ xuất cung?"
"Vết thương không sao. Ta đã chờ, một ngày không ra chờ một ngày, một tháng
không ra chờ một tháng, một năm không ra chờ một năm."
Nước mắt
Lê Tử Hà càng chảy ra nhiều hơn. Nàng cọ lên vai Thẩm Mặc, trong sương
mù thấy nguyệt sắc trường sam bị nước mắt mình nhuốm đỏ, nhắm mắt lại
nức nở nói: "Thẩm Mặc, ta bị trúng độc...."
"Ta biết."
"Ngay cả ta cũng không biết là độc gì."
"Ta sẽ giải."
Lê Tử Hà trầm mặc, mở mắt nhìn bầu trời. Trong màu máu mờ ảo lộ ra màu
xanh tươi đẹp, một hàng chim nhạn bay về hướng Bắc chậm rãi lướt qua tầm mắt. Lê Tử Hà nheo mắt, dựa vào đầu vai Thẩm Mặc, "Thẩm Mặc, ta đã hiểu những lời chàng nói lúc trước là có ý gì rồi."
"Hả?"
"Thật ra tất cả chỉ vì ta yêu Vân Tấn Ngôn đúng không? Nếu ta chưa từng yêu
hắn, ta sẽ không gả cho hắn, Quý gia sẽ không tin hắn. Nếu ta chưa từng
yêu hắn, dù hắn giết cả nhà ta, hắn cũng chỉ là Hoàng đế, không phải Vân Tấn Ngôn của ta. Nếu ta chưa từng yêu hắn, tất cả những chuyện hôm nay
sẽ không thể xảy ra. Việc đời đều có nhân – quả, không có ai hoàn toàn
đúng, cũng không có ai hoàn toàn sai. Ta đã yêu hắn thì phải gánh chịu
hậu quả yêu hắn, đúng không?"
"Ừ."
Đôi mắt đen láy của Thẩm Mặc mang theo chút ý cười, bị dài mật lông mi che lại.
Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, cọ vào gò má Thẩm Mặc. Nàng tiến tới, khẽ hôn một cái, cười nói: "Thẩm Mặc, ta còn có chàng. Thật tốt."
Ánh mặt trời rất ấm, mùi thuốc trên người Thẩm Mặc áp đảo mùi máu tanh trên người Lê Tử Hà. Lê Tử Hà cảm thấy an tâm, trước mắt rất tối, nhưng nàng vẫn cảm thấy thế giới rất rực rỡ. Nằm ở trên lưng Thẩm Mặc, thân thể
lúc lên lúc xuống, tiếng bước chân nhè nhẹ, dịu dàng vỗ vào đáy lòng như thể có tiết tấu làm cho người ta muốn dựa vào, ngủ thật say.
"Thẩm Mặc, có chuyện ta vẫn muốn hỏi chàng." Lê Tử Hà đột nhiên lên tiếng,
khép hờ mắt, buồn buồn nói: "Chàng trước kia....Đã từng gặp ta chưa? Lúc ta vẫn còn là Quý Lê ấy...."
Thẩm Mặc hơi khựng lại, nghe chàng khẽ cười, giọng nói thản nhiên quen thuộc, "Chưa."
"Vậy vì sao chàng xin tiên hoàng tứ hôn?"
"Ta đã thấy nàng."
Lê Tử Hà vẫn có chút không hiểu, đầu lại bắt đầu hơi choáng váng. Nàng ôm
chặt lấy Thẩm Mặc, sợ tỉnh dậy chàng sẽ không còn ở đây, lại nghĩ đến
cái gì nàng tiến đến bên lỗ tai hắn, "Đúng rồi, chàng còn chưa nói cho
ta biết, tên thật của chàng là gì?"
"Ta họ Tạ." Thẩm Mặc trả lời đơn giản.
"Ta nói tên." Lê Tử Hà có chút bất mãn, vốn là một câu gắt lại bởi vì không đủ hơi sức mà yếu đuối như chỉ còn dư thở.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng cười nói: "Tạ Ngôn Mặc."
"Ta thật sự chưa từng gặp chàng?"
"Chưa."
"Ta tin chàng."
Lê Tử Hà từ từ khép mắt lại, giữa lông mày và khóe miệng tràn đầy ý cười,
lệ đỏ như máu lại dọc theo khóe mắt trượt xuống, thấm vào trên cổ áo
Thẩm Mặc.
"Thẩm Mặc, ta muốn gặp Nhất Nhất."
"Ừ, thằng bé đang ở núi Vân Liễm chờ chúng ta."
"Ta chỉ mới gặp thằng bé hai lần từ lúc nó ra đời đến bây giờ...."
"Về sau có thể thường xuyên gặp."
"Nhưng Thẩm Mặc à, ta.... Sắp chết...."
"Ta nói rồi, có ta ở đây, nàng sẽ không chết."
Gió xuân nhẹ nhàng thổi bay bông tuyết trắng, cuốn tung cát bụi. Bỗng dưng
gió lớn lên, trên bầu trời xanh ánh sáng trộn lẫn với cát bay, xoay tròn dần dần bay xa.
Một tiếng trả lời thản nhiên theo gió văng vẳng trên đường, "Đời này, nàng chỉ có thể sống lâu hơn ta...."
[Hoàn chính văn]