"Ngươi tính xem,
chuyện ngày hôm nay ngươi nên cảm tạ ta thế nào đây?" Vừa ra khỏi Thái y cục, Trịnh Hàn Quân liền vươn tay vỗ lên vai Lê Tử Hà cười sởi lởi nói.
Lê Tử Hà nghiêng vai né tránh bàn tay của hắn, cười nhạt nói: "Đa tạ!"
"Đa tạ? Chỉ đơn giản như vậy?" Trịnh Hàn Quân bất đắc dĩ thả tay xuống, mắt trừng lớn y hệt như quả chuông đồng nói: "Món làm ăn này thực sự lỗ vốn rồi. Nè, búp bê sứ, nếu không thì ngươi cùng ta đi ăn một bữa để giải
buồn đi, bản công tử trả tiền."
"Tử Hà chịu ân của công tử, mai
này có cơ hội nhất định sẽ báo đáp, sao dám để công tử mời ta dùng cơm." Lê Tử Hà vẫn chỉ cười nhạt nói.
"Vậy được, ngươi mời ta ăn cũng
được, nhìn ngươi chắc là lần đầu tiên xuống núi rồi, chưa biết ở Vân Đô
ta có chỗ nào có đồ ăn ngon đâu. Hôm nay bản đại gia sẽ dẫn ngươi đi
hưởng thụ lộc ăn một bữa, bảo đảm sẽ không tốn nhiều bạc của ngươi đâu." Trịnh Hàn Quân phất phất tay, ai mời cũng không quan trọng, quan trọng
là hiếm khi gặp được một người thú vị có thể cùng hắn dạo chơi một lát.
Lê Tử Hà dừng bước lại nói: "Mới vừa rồi xác thực là may nhờ có Trịnh công tử, chỉ là hôm nay Tử Hà còn có chuyện quan trọng, mai này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại, đến lúc đó mới thành tâm đáp tạ công tử sau, giờ Tử
Hà xin cáo từ trước."
Lê Tử Hà cười nhẹ rồi ngay lập tức cất bước bỏ đi.
"Nè, nè , nè. . . . . ."
Trịnh Hàn Quân thấy bộ dáng điềm tĩnh tự tin của Lê Tử Hà đột nhiên đứng ngẩn ngơ, khi phản ứng lại thì Lê Tử Hà đã đi khá xa rồi. Chỉ có thể ở nhìn
tới bóng lưng của “hắn” ở phía trước hô lớn: "Ta nói, hay là ngươi bảo
cái cô sư muội đanh đá của ngươi cũng xuống núi đi? Mấy năm qua ta đã
học võ rồi, chờ cùng cô ta liều mạng một phen á!"
Lê Tử Hà không
quay đầu lại, nên không biết là có nghe thấy hay không. Trịnh Hàn Quân ủ rũ cúi đầu thở dài, người ta đã không để ý tới mình, chẳng lẽ còn mặt
dày mày dạn mà bám theo quấn lấy. Thà rằng bị nha đầu đanh đá kia đánh
cũng không muốn về nhà để phải đối mặt với người người cha mặt mũi lúc
nào cũng lạnh như núi băng ấy đâu, trời ạ, những ngày tháng ở Vân
Đô này làm sao mà sống cho nổi. . . . . .
Lê Tử Hà cũng chưa về
thẳng khách điếm, cầm mấy tờ ngân phiếu đến tiền trang đổi sang ngân
lượng, rồi lại tiếp tục đi về phương hướng thành Nam.
Ở thành Nam có một đại trạch bỏ hoang, nghe nói quanh năm có ma quỷ lộng hành vì
vậy không ai dám ở, bán không được mà cho thuê cũng không ai thèm. Chủ
nhân nơi đó quyết định bỏ lại luôn tòa nhà, dẫn theo toàn gia rời bỏ quê hương lánh đi thật xa.
Lê Tử Hà cứ chậm bước đi về phía trước,
ngẩng đầu lên liếc nhìn cánh cửa đóng bụi dầy cộm, mạng nhện giăng chằng chịt, nước sơn đỏ thẫm của cánh cửa sớm đã gần như bong tróc hết, lộ ra loang lổ nhiều hoa văn thêu đen lẫn vàng, nhưng cây cối trong đình viện lại xanh um rậm rạp cao vút, có không ít cành nhánh mọc leo ra ngoài bờ tường.
Lê Tử Hà vươn tay nắm vòng đập cửa, “đùng, thùng thùng thùng thùng thùng…..đùng, thùng thùng thùng thùng thùng, đùng. . . . . .
Một năm một năm, ta một ta một, ta chỉ có một mình.
Không lâu sau cửa liền được mở ra, là một đứa nhỏ trên người mặc một bộ quần
áo rộng thùng thình lại còn rách rưới tả tơi, trên mặt dính đầy vệt đen, trong đôi mắt to long lanh sáng có chút đề phòng kèm theo nghi ngờ nhìn chằm chằm Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà hơi nhếch môi cười, vào 3 năm trước khi gặp Thẩm Mặc mình hẳn là cũng có bộ dáng này sao?
"Ta từng sống ở nơi này." Lê Tử Hà mở miệng nói, không muốn đối với đứa bé
này quá mức xa lạ lạnh lùng nhưng đối với một người xa lạ thì cách nói
chuyện vẫn không thể nào có được sự thân thiện.
Đứa nhỏ nhíu chặt hai hàng lông mày như có điều suy nghĩ, nhưng vẫn nghiêng người nhường lối cho nàng đi vào.
5 năm trước, Vân đế hạ lệnh chấn chỉnh Vân Đô là trong thành không được
có khất cái nhởn nhơ ăn xin ngoài phố, càng không thể tùy ý ăn ngủ ở đầu đường cuối phố, một khi bị phát hiện ra thì sẽ lấy tội danh nhiễu dân
loạn thị mà trị tội. Nhẹ thì giam cầm mấy ngày rồi đuổi ra khỏi thành,
nặng thì nặng đánh 30 côn sau đó cũng bị ném ra ngoài thành. Lệnh được
ban ra 3 ngày, toàn bộ khất cái ở Vân Đô rối rít chạy tán lạn khắc nơi,
nhưng nói cho cùng có quá nhiều mẹ goá con côi già trẻ lớn bé thực sự
không có tiền bạc cùng hơi sức để rời đi, hoặc cũng bởi vì có nhiều
nguyên nhân khác mà không muốn rời khỏi Vân Đô, thế cho nên hiện tại bọn họ mới tụ hợp lại ở trong tòa nhà này.
Lê Tử Hà vừa vào viện
liền trông thấy hai mẹ con ngày hôm đó ở trên đường có ý đồ lừa bịp muốn tống tiền lấy ngân lượng mình hiện đang ngồi ở ngưỡng cửa. Người phụ nữ nọ vừa nhìn thấy là hắn thì mặt mũi như đỏ nhừ lên, cúi đầu không được
tự nhiên dắt đứa nhỏ đi vào trong nhà, nhưng đứa nhỏ ấy lại nghi ngờ khó hiểu cứ ngoái đầu lại nhìn.
Lê Tử Hà đương nhiên biết sự đề
phòng và khó hiểu của họ, tòa nhà này rất ít người biết, vào cửa cũng
cần có ám hiệu, nếu không phải là người mình thì không thể nào biết
được.
Lê Tử Hà đảo mắt nhìn một vòng, trong trạch viện hiện có
rất nhiều "khất cái" nhưng không hề ăn mặc rách nát như ngày xưa nữa, có vài người còn ăn mặc trông rất là "Phú Quý", trong lòng nhất thời hiểu
rõ, không thể đi ăn xin nhưng vì sinh tồn, cũng chỉ có thể thay đổi cách kiếm tiền, hãm hại, gài bẫy, lừa bịp, trộm cướp?
Trong mắt
thoáng qua sự châm biếm, Lê Tử Hà lấy ra một túi bạc, đứng trước mặt mọi người đặt nó xuống một gốc cây to trong trạch viện, rồi nói: "Người nào có bệnh? Tiểu sinh sẽ chẩn bệnh và điều trị không thu phí."
Mùa
hè nóng như lửa thiêu, giữa ánh mặt trời ban trưa như muốn đốt cháy con
người, thế nhưng trên mặt Lê Tử Hà vẫn nở nụ cười nhẹ ngồi trên mặt
chiếu dưới gốc cây. Ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá giọi lên người
nàng tỏa ra ánh sáng lay động lung linh theo làn gió mát.
Bên
trong trạch viện đột nhiên tĩnh lặng hẳn, vô số mắt sáng quắc đang nhìn
Lê Tử Hà, y phục trên người màu xanh nhạt, tùy tiện ngồi dưới đất, sắc
mặt không hề có sự khinh thường hay ghét bỏ, mí mắt rũ xuống che khuất
thần thái trong mắt làm cho người ta không nhìn ra được tâm trạng của
“hắn” vào lúc này nhưng lại cảm nhận được sự yên tĩnh và ấm áp, giống
như đến siêu thoát cho nhân thế, sự đề phòng hay cảnh giác ở trong lòng
cũng dần dần biến mất, nhưng lại có chút sợ sệt không dám tiến lên.
"Mưa ngô đồng, đỗ dưới cây, phụ mẫu bỏ, ngô che chở. . . ." (đúng ra mình
edit lun nhưng edit lun thì kg khớp với câu bên dưới nên mình edit rõ
nghĩa ở đây vậy: Đụt mưa dưới tàng cây ngô đồng, phụ mẫu vứt bỏ đã có
cây ngô đồng che chở)
Lê Tử Hà mở miệng, 3 chữ 4 hàng cộng lại 12 chữ, tới lui rõ ràng âm vang giữa khoảng sân tĩnh lặng, một mảnh lá
xanh bồng bềnh bay bay rơi xuống đậu vào bờ vai, Lê Tử Hà đưa tay lấy nó xuống, sờ vào chiếc lá non mềm mại, người nào đó từ lâu đã được chôn
giấu kín ở một góc khuất tận đáy lòng đang khàn giọng kiệt lực mà kêu
gọi ầm ĩ đau đớn, lại bị nụ cười nhẹ trên mặt nàng ẩn giấu đi.
"Là ngươi, ngươi. . . . .Đã trở lại?"
Cả nhóm người duy nhất chỉ ông lão có vẻ hơi đầy đặn chút run run rẩy rẩy đứng lên, tập tễnh từ từ tiến lên.
Trong mắt Lê Tử Hà sóng dậy bất định, nhưng chỉ nhè nhẹ gật đầu, coi như thừa nhận rồi nói tiếp: "Hôm nay đến để chẩn bệnh cho người cần được chữa
trị, có ai có bệnh gì hay không?"
Ông lão đầy mặt vui sướng, liên tục gật đầu, xoay người lại nhìn mọi người lớn tiếng nói: "Là người của chúng ta từng ở nơi này, là người nhà của chúng ta đấy! Có bệnh hãy mau đến xem, trong người có chỗ nào không thoải mái cũng tới xem một chút."
Ông lão vừa dứt lời, có vài người vốn đang rục rịch do dự đều không kiêng
dè nữa mà bước ra, chỉ chốc lát sau, một đám người vây quanh chằng chịt
dưới gốc cây cạnh chỗ Lê Tử Hà ngồi, có người muốn xem bệnh, có người
ngước đầu lên đơn giản chỉ là muốn nhìn rõ diện mạo của Lê Tử Hà, biểu
tình trên mặt có mừng rỡ lẫn tò mò.
Lê Tử Hà đứng lên, giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, nói: "Xếp hàng lại được không? Vì thời gian có hạn."
Đối với một người từng xuất thân từ nơi này, nhưng trong khí thế lại có sự
cao quý không thể diễn tả bằng lời. Đề nghị của Lê Tử Hà vừa nói ra, tốp người giống như nhận được quân lệnh rối rít giải tán ra xếp thành một
hàng dài.
Lê Tử Hà lần nữa ngồi lại xuống chiếu, như thế này mới tương đối dễ dàng bắt mạch.
Mặt trời dần dần khuất bóng, cây ngô đồng kia gắn liền với chiếc bóng của
Lê Tử Hà, càng nối càng dài, lớp mồ hôi tiết ra ở trên trán, mỗi lần Lê
Tử Hà xem xong một người bệnh liền dùng tay áo lau đi, khi giương mắt
lên nhìn một người bệnh cuối cùng, mặt đỏ bừng dựa vào trong ngực phụ
nhân, thỉnh thoảng còn mở mắt to rụt rè nhìn nhìn nàng, rồi lại ngay lập tức rũ mí mắt xuống. Là mẹ con hai người đi lừa gạt ở trên đường ngày
hôm qua.
"Còn chưa đi xem đại phu sao?" Lê Tử Hà chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua rồi bắt mạch cho đứa nhỏ.
Nghe phụ nhân nọ hít một hơi thật sâu, nhưng lại nghe được giọng của đứa nhỏ có chút suy yếu nói trước: "Nương đã rất lâu rồi không có ăn cơm. . . . ."
"Bệnh tình cũng không có gì nghiêm trọng, ta nói vài thứ thảo dược đơn giản, nhân lúc tiệm thuốc còn chưa đóng cửa, mau mau đi mua về đây đi." Lê Tử Hà cuối đầu nhìn nhìn chút ít bạc vụn còn lại trong túi
tiền, lấy hết ra đưa cho họ.
"Đa. . . . ."
"Không cần." Lê Tử Hà ngắn gọn cắt đứt lời nói cảm ơn của phụ nhân nói: "Ta cũng không
phải là vô duyên cớ mà hành thiện, lợi người lợi mình mà thôi."
Môi phụ nhân nọ lại giật giật, cuối cùng không nói gì cúi đầu xuống thiếu
điều cằm gần sắp đụng đến ngực. Thấy qua hồi lâu mà Lê Tử Hà không nói
thêm gì nữa nữa, lặng lẽ ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang gở xuống một
túi ngân lượng ở bên hông nữa, xoay người đặt ở dưới gốc cây ngô đồng,
sau đó nhẹ nhàng cất bước rời đi.
"Công tử! Số ngân lượng này. . . . . ." Phụ nhân không thể nhịn được nữa liền lên tiếng gọi Lê Tử Hà lại.
Lê Tử Hà vẫn tiếp tục bước đi, thở dài nói: "Lấy đi chia nhau đi."
Hai mắt hơi khép lại, hàng lông mi dài đậm rọi ra bóng mờ nghiêng dài ở
trên mặt, Lê Tử Hà cứ bước đi từng bước, nếu như đã rời đi thì sẽ không
quay đầu lại, kể cả cây ngô đồng kia tất cả lần nữa được chôn cất vào
tận đáy lòng. Người nào đó từng nói, nếu như có một ngày có thể nắm
trong tay một túi bạc thật lớn, nhất định phải cho những khất cái trong
ngôi nhà này mỗi người một phần. Cũng là người nào đó từng nói, tâm
nguyện lớn nhất đó chính là làm cho mỗi một người ở tại trong ngôi nhà
này đều có thể tươi cười vui vẻ, hôm nay ta đã làm những thứ này, người
ấy có vui mừng không?