Cất Cánh

Chương 3




Đó là lần đầu tiên trong đời tôi đồng ý gặp mặt một người mà mình quen được trên mạng, mặc dù hay nói mấy chuyện xàm xí vớ vẩn với nhau nhưng tôi vẫn không khỏi tim đập thình thịch, hồi hộp đến mức muốn chạy trốn ngay tức khắc.

Nơi chúng tôi hẹn gặp là một quán Pizza Hut gần trường trung học số 9.

Điều này khiến tôi nghi ngờ người ấy cũng đang học ở trung học số 9 còn rất có khả năng người ấy cũng biết tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về người ấy, ngoại trừ việc chúng tôi đều sống ở cùng một thành phố. Tôi bồn chồn bước vào, trong tay cầm cuốn sách “bà Bovary” như một cách nhận biết mà chúng tôi đã bàn bạc trước.

Xung quanh chỉ lác đác có vài người.

Tôi cứ nghĩ người ấy còn chưa đến, nhưng vừa lướt mắt thoáng qua đã thấy cách đó vài bước có một người đang vẫy tay nở một nụ cười cà lơ phất phơ với mình. Trong chốc lát tôi như đớ người, người ấy vậy là cái kẻ đã làm vỡ cốc của tôi.

“Cậu là “máy bay cất cánh đi xa”?” Đó là ID của người ấy.

Người ấy nhướng mày: “Nam tử hán tuyệt nhiên không thay tên đổi họ.”

Trong quán đang bật nhạc "Tình yêu bất đắc dĩ", “Khó mà quên được lần đầu gặp em, ánh mắt mê người ấy”, tình cờ tôi lại bước đến chỗ người ấy đúng khúc này. Cậu giơ tay trái ra hiệu phục vụ gọi món, lúc này tôi mới chú ý tới cánh tay phải đang bị bó thạch cao.

“Ngày đó tôi không cố ý làm vỡ cốc của cậu.” Cậu giơ cái tay nhìn có phần thảm thương lên: “Mà này, người ta tặng cốc cho cậu rối đấy, đã nhận được chưa?”

Tôi gật đầu nhấp một ngụm trà mát lạnh, dù đang rũ mắt nhưng tôi vẫn có thể thấy được bóng dáng lấp ló của người ấy.

“Tôi biết cậu có nhiều điều muốn hỏi, vậy bắt đầu nhé.” Cậu thoải mái tựa lưng vào ghế, dáng vẻ hệt như lãnh đạo.

Tôi đánh giá người ấy chốc lát: “Tên thật của cậu là gì?”

“Lý Bồi Lâm” Người ấy trả lời.

“Học lớp mấy?”

“Lớp 11 đặc biệt (22)”

Là lớp ngoại giao của trường tôi, đúng như cái tên của nó, phụ huynh vung tiền không tiếc tay chỉ để con mình trượt cấp ba có chỗ theo học. Ý cười như có như không thấp thoáng bên khóe miệng người ấy, bình tĩnh đón nhận mọi ánh mắt dò xét từ tôi.

“Khi nào thì nhận ra tôi?” Tôi hơi tò mò.

Nghe thấy câu hỏi của tôi, người ấy khẽ cười: “Có nhớ năm ngoái cậu từng gửi cho tôi một bức ảnh không, bên cạnh là bức tranh vẽ con mèo có chữ ký của cậu.”

“Ngày đó cậu tới tìm tôi nên mới thấy nó ở trên bàn ấy hả?” Tôi chợt ngộ ra.

“Thông minh” Cậu chàng hào phóng tặng cái búng tay như tán thưởng: “Thật ra còn nhiều cái nữa cơ.”

Người ấy giống như ánh mặt trời chói chang, là kiểu người lúc nào cũng dư thừa năng lượng, nói năng luôn mồm nhưng lời nói ra thì toàn bông đùa ngả ngớn, này cũng may vì tôi đỡ phải lo nghĩ không có chuyện để nói. Cậu lảm nhảm với tôi rất nhiều chuyện cũ chẳng hạn như là người bật cao nhất trong đội bóng rổ, còn tôi thì chỉ lẳng lặng suy nghĩ về cách chúa đo lường để tạo ra một người đàn ông kỳ lạ như vậy.

Người này chắc được đẻ ra từ ngọn núi nào đó.

Buổi gặp mặt hôm 21/10 diễn ra khá mỹ mãn, khi về nhà tôi mới nhớ ra có chuyện chưa hỏi, vì vậy tôi vội vàng bật máy rồi gửi cho người ấy một tin nhắn, nhưng tôi lại không đợi hồi âm.

Sau đó, chuyện này cũng bị tôi bỏ ra sau đầu.

Qua mấy ngày, trường học bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi khảo sát chất lượng lớp 12, chúng tôi được nghỉ ba ngày. Tan học, tôi kéo bạn cùng bàn tới tìm cô chủ nhiệm để lấy danh sách thi, hai đứa cùng dán.

Hai người cùng làm nhanh hơn rất nhiều. Khi dán tới bàn của chúng tôi, tôi rất tự nhiên nhận lấy phiếu dự thi mà cô ấy đưa cho, nhưng đến khi nhìn thấy họ tên in trên đó tôi không khỏi sững sờ trong giây lát.

Lớp 12: Trầm Nghiêm.

Tôi hít một hơi thật sâu, niết mạnh mảnh giấy hình chữ nhật để bình ổn lại cảm xúc. Không hiểu tại sao, tôi luôn vô thức để ý tới anh ấy, tâm tư thiếu nữ giống như hoa nở trong biển. Gió ngoài cửa sổ từ hành lang lùa vào, tôi bị cơn mát mẻ đánh thức. Dán xong phiếu dự thi, tôi cùng cô bạn cùng bàn đi xuống lầu, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, thấy một đám người đứng chen chúc náo nhiệt, cô ấy phấn khích kéo tôi đi xem.

Trên sân đấu, người ấy dẫn bóng rổ, phô trương thu hút sự tấn công của đối thủ.

Một vòng xung quanh toàn các nữ sinh đua nhau hò hét, lạc giữa đám đông, tâm hồn tôi như lang thang đi đâu mất, thậm chí tôi còn không biết từ lúc nào ánh mắt của người ấy đã nhìn về phía mình. Trong lúc thẫn thờ, tôi chỉ nghe thấy bên tai đột nhiên vang lên một tràng tiếng hét, đến lúc định thần lại, người ấy đã ghi vào rổ được ba bàn.

Trận đấu kết thúc, người ấy cởi áo phông lau mặt thong thả đi về phía tôi.

“Cùng ăn một bữa cơm nhé?” Giọng điệu rất chi là tự nhiên.

Tôi đút hai tay vào trong túi, ngước lên nhìn người ấy: “Cậu muốn ăn gì?”

Người ấy mỉm cười nắm lấy cánh tay tôi dưới hàng trăm con mắt của mấy cô nàng phía sau kéo tôi đi, trời ơi lúc ấy tôi chỉ muốn chui vào hầm lỗ nào cho xong nợ.

“Này cậu cố ý phải không?” Trên đường đi tôi hỏi.

Người ấy dửng dưng nói: “Hết cách rồi, người theo đuổi anh đây nhiều lắm.”

“Cậu dám dùng tôi làm lá chắn hửm?”

Người ấy nở nụ cười nịnh nọt: “Hôm nay muốn ăn gì cũng được, anh đây mời.”

Đương nhiên tôi không thể phụ lòng tốt của bạn yêu quý được, bữa cơm đó tốn không ít tiền.

Bởi vì bài tập về nhà dày đặc nên thời gian trò chuyện trực tuyến của chúng tôi cũng giảm đí đáng kể, nhưng trải qua những tháng ngày tiếp xúc ngoài đời, chúng tôi cũng sắp biến thành hai người bạn già đến nơi rồi.

Cái tên Lý Bồi Lâm luôn được nhắc tên trong danh sách vi phạm của trường.

Rất nhiều lần tôi khuyên can người ấy thay đổi, nhưng dường như cái tính lêu lổng này đã bám sâu vào gốc rễ. Mấy lần tôi theo tới tận KTV, không những không ngăn được mà còn bị người đó kéo ngược vào trong.

Trong sảnh K, người ấy độc chiếm micro, hát bài bỏ trốn của Trịnh Quân hệt như một kẻ điên.

Người ấy mời một đống hồ bằng cẩu hữu đến, đám người đó cứ luôn mồm trêu tôi là bạn gái của Lý Bồi Lâm tới hát một bài. Tôi tức giận lườm người ấy một cái toan quay người bỏ đi, lúc này người ấy lại dùng điệu bộ giở khóc dở cười tới dỗ dành tôi.

Thực sự khi đó tôi quá ngây thơ mà.

Bạn tôi nói với tôi rằng người ấy có thể thích tôi, nhưng tôi lại chẳng tin chút nào, bởi đối với người ấy hâm mộ cùng sùng bái là hai thứ chẳng bao giờ thiếu.

Tôi vẫn giữ thói quen tới hiệu sách vào cuối tuần, chẳng hiểu sao người ấy luôn lượn lờ trước mặt tôi cùng quyển “Ba từ hai nhịp” mãi chẳng nhìn thấy hồi kết, còn nói muốn theo đuổi con đường học vấn, đương nhiên lúc đó tôi vô cùng khinh bỉ cười trừ cho qua rồi.

Kỳ thi trung học phổ thông vừa mới trôi qua thì kỳ thi giữa kỳ toàn quốc của chúng tôi cũng tới.

Để tiết kiệm thời gian cho tiết tự học muộn chúng tôi ăn cơm luôn ở căn tin trường chứ không trở về nhà, sau đó lại vội vàng chạy tới chỗ đọc sách, nếu lỡ chẳng may hôm ấy chúng tôi tới muộn đảm bảo chỗ đó sẽ có người chiếm mất lại phải tốn thời gian tìm chỗ khác, vô cùng phiền phức.

Chỗ cây hòe cổ thụ phía sau trường là nơi chúng tôi ghé tới đọc sách.

Chiều hôm đó, đối diện với mặt trời lặn, tôi đang ngâm giở tới đoạn “địa thế đông nam thuận lợi, đô thị Ba Ngô, tiền Đường phát triển thịnh vượng từ cổ đại.”, tự nhiện nhớ không ra câu thơ tiếp theo nên đành lật sách ra xem. Một chàng trai đi về phía trước, đứng ở nơi đầy nắng để gọi điện thoại.

Tôi chăm chú nhìn sườn mặt của Trầm Nghiêm không rời mắt.

Ở khoảng cách tôi căn bản cũng không thể nghe được anh đang nói gì, chỉ nhìn thấy rang chiều nhuộm vàng chiếc áo nỉ đen của anh. Một tay anh cầm điện thoại, tay còn lại đút ở túi quần, trên mặt thấp thoáng ý cười.

“Thích anh ấy à?” Không biết từ khi nào người ấy đã thình lình xuất hiện ở sau lưng tôi.

Tôi giật mình, tới lúc quay lại thì Trầm Nghiêm đã không còn ở chỗ đó nữa.

04

Dòng người trước cửa điện Tây Vương Mẫu ngày một thưa thớt dần.

Trò chuyện được một lúc, người ấy móc ra từ trong túi một điếu thuốc, ngậm vào miệng rồi lấy bật lửa ra châm. Người ấy cắn điếu thuốc, hơi nheo mắt nhìn tôi, còn tôi lại cúi gằm mặt nghiên cứu trận bát quái ở dưới chân.

“Cậu biết xem bói à?”

Thanh âm mơ hồ vang lên: “Cậu muốn xem gì?”

Tôi nhìn làn khói lượn lờ trong không trung, lại nhớ tới một buổi chiều của năm 2004, chàng thiếu niên nhìn tôi chằm chặp như thể mới vừa phát hiện ra một lục địa mới, sau đó lại nở một nụ cười như hiểu rõ hết thảy.

“Cậu mà cũng đòi theo đuổi người ta á?” Chàng thiếu niên chê cười nói: “Để tôi dạy cậu nhé.”