Cát Bụi Thời Gian

Chương 37




Ricardo rời mắt khỏi linh mục và liếc nhìn sang Graciela đang đứng cạnh anh.

“Mình nói đúng. Nàng là cô dâu đẹp nhất trần gian”.

Graciela lắng nghe như nuốt từng lời của linh mục vang trong những vòm cuốn của nhà thờ.

Không khí bình yên bao trùm lên tất cả hàng nghìn người đã tới đây, hết thế hệ này sang thế hệ khác, để tìm thấy lòng bao dung, và niềm hoan lạc. Nó khiến cô nhớ đến tu viện biết bao. Mình cảm thấy như được trở về nhà, như mình thuộc về đó, Gracleia nghĩ.

“Người đã phù hộ cho mình nhiều hơn cả những gì mình đáng được. Hãy xứng đáng với người. Cuộc sống của mình trong tay Người. Mình đã nguyện một lời thề hiến dâng cuộc sống còn lại của mình cho Người”.

- Suscipe, qualsumus, Domine, Pro sacla Connubii lege munus lbialum

Lời của linh mục như dội vào Graciela. Cô cảm thấy dường như thời gian đang dừng lại.

- Dues qui potestate vir tutis tuae de nihilo cuncta Fecisti….

- Lạy Chúa, xin người khiến lễ cưới này được nên thánh, báo hiệu cho sự toàn vẹn hiệp một của đấng Kitô và hội thánh. Xin người rủ lòng thương đến lễ cưới này và xin sự che chở của Người và sự phục sức của Người.

Graciela đột nhiên thấy tức thở. Những bức tường như đang đóng lại đè lên cô

- Nihil in ca ex ưctibus suis ihe auctlr Pnlevarications usulpet

Đó là khoảnh khắc mà Graciela chợt hiểu. Cô cảm thấy khối nặng đè trên cô đã được nâng lên. Lòng tràn ngập niềm vui hân hoan khôn tả.

Linh mục đang nói:

- Cầu cho gái này có được bằng an trên nước của Người. Chúng tôi cầu xin Người phù hộ cho đám cưới này, và...

- Tôi đã cưới rồi - Graciela kêu to.

Một không khí im lặng bàng hoàng bao trùm nhà thờ. Ricardo và vị linh mục nhìn cô ngạc nhiên. Mặt Ricardo tái nhợt.

- Graciela. Em nói cái...

Cô nắm lấy tay anh và nhẹ nhàng nói: Tha thứ cho em, Ricardo

- Anh… anh không hiểu gì cả: Hay em không còn yêu anh nữa? Cô lắc đầu

- Em yêu anh hơn cả em. Nhưng đời em không còn thuộc về em nữa. Em đã hiến dâng cho Chúa từ lâu rồi.

- Không. Anh không thể để em hủy hoại bản…

- Ricardo, anh yêu... Đó không phải là sự hủy hoại. Đó là phúc lành.. Em đã tìm thấy trong tu viện sự bình yên đầu tiên trong đời. Anh là một phần của thế giới em đã đoạn tuyệt - phần tuyệt vời nhất. Nhưng em đã từ bỏ nó. Em phải trở về thế giới của mình.

Linh mục đứng yên lắng nghe.

- Hãy tha thứ cho em vì nỗi đau em gây cho anh, nhưng em không thể đi ngược lại lời thề. Em đang phản bội lại tất cả những gì mình tin. Bây giờ em đã hiểu. Em không thể mang cho anh hạnh phúc, bởi chính em không thể có hạnh phúc. Xin hãy hiểu em.

Ricardo nhìn cô chằm chằm, run rẩy, không thốt nổi một lời. Có cái gì đó trong người anh đã chết.

Graciela nhìn khuôn mặt tê tái của anh, và thấy thương anh vô cùng. Cô hôn lên trán anh:

- Em yêu anh! - Cô nói khẽ, mắt đẫm lệ. - Em sẽ cầu nguyện cho anh! Em sẽ cầu nguyện cho cả hai ta!