Capuchino Cho Ngày Nắng

Chương 4




Mỹ Phương tỉnh dậy, nhìn xung quanh. Đây là đâu? Cố gắng ngồi dậy, cô ôm lấy đầu, vẫn còn nhức. Quay sang bên cạnh, Mỹ Phương giật mình khi thấy Minh Phong ngồi lù lù ở đó. Nhìn khuôn mặt Minh Phong, đôi mắt màu xanh ấy, đã từng khiến cô yêu say đắm. 

- Em..... đã nhớ lại tất cả?

Mỹ Phương hơi bất ngờ khi thấy Minh Phong hỏi vậy.

- Thì ra anh đã biết hết tất cả? - cô hỏi ngược lại Phong.

- Ừm, ngay từ đầu anh đã biết đó là em. Chỉ là em lớn lên.... thay đổi nhiều quá nên anh hơi bất ngờ thôi.

- Vậy tại sao anh không nói với em? Tại sao cứ để em phải đợi chờ anh trong vô vọng vậy hả? - Mỹ Phương lúc này quá xúc động mà không kiềm chế nổi phải bật khóc.

- Anh muốn em tự mình nhớ lại hết tất cả mọi chuyện - Minh Phong cúi gằm mặt.

Không gian lại một lần nữa chìm vào im lặng. 

- Sắp tới anh phải qua bên đó để giải quyết một số công việc - Minh Phong lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.

- Anh lại đi? - giọng Mỹ Phương nhỏ và yếu ớt dần, cô ngước khuôn mặt ngân ngấn nước mắt lên nhìn anh.

- Ừm! Anh sẽ đi 5 năm. Em...... sẽ lại chờ anh chứ?

Lúc này Minh Phong đã tiến đến chỗ Mỹ Phương, nắm tay cô. Cô quay sang nhìn anh, mỉm cười, nhẹ nhàng cúi xuống khẽ đặt lên môi anh một nụ hôn.

- Chỉ cần anh hứa sẽ về em nhất định sẽ chờ anh. Em sẽ đợi anh..... vào một ngày nắng!

5 năm sau:

.