Hướng theo ánh nhìn của nàng, tôi suýt giật mình vì thằng Nghĩa giờ
này đang ngay sau lưng chúng tôi. Nó không đi từ hướng của tụi thằng Huy mà xuất hiện từ hướng ngược lại làm chúng tôi suýt bị phát hiện nếu Lam Ngọc không kịp thời đẩy tôi nằm sát xuống đất tránh đi tầm dò thám của
nó.
Nhưng tránh được thằng Nghĩa, tôi lại vướng vào một vấn đề khác. Lam
Ngọc do đẩy tôi xuống đất nên cũng phải ngã theo để tránh cùng với tôi. Ngặc một nỗi, nàng lại ngã ngay vào người tôi. Bây giờ tôi với nàng
đang mặt kề mặt với nhau mà chẳng thể nào nhút nhít được, thằng Nghĩa
đang đứng gần chúng tôi, chỉ cần một cử động nhỏ thôi chúng tôi sẽ bị
phát hiện ngay. Cho nên chúng tôi phải giữ nguyên tư thế cho đến khi nó
di chuyển đến chỗ của tụi thằng Toàn mai phục sẵn.
Lam Ngọc vì tránh tiếp xúc với tôi nên nàng phải chống tay nhấc cơ
thể của mình lên, nhưng do phải chống tay quá lâu, đôi tay nàng đang
rung lẫy bẩy, vẻ mặt nàng nôm khó chịu lắm, suốt quảng thơi gian chống
tay nàng phải cắn răng mà gồng sức cho đôi tay ngày càng mỏi mệt nên
những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện trên trán nàng ngày một nhiều.
Nhìn Lam Ngọc như thế tôi cảm thấy xót lắm, nếu như lúc nãy tôi để ý
đến tình hình xung quanh hơn chắc đã không lâm vào tình trạng như thế
này. Cho nên trong vô thức, tôi đã không làm chủ được bản thân, chồm lên ôm sát nàng vào lòng mình theo cảm tính.
Lam Ngọc lúc đầu tỏ vẻ sững sốt lắm, nàng vội đẩy tôi ra nhưng tôi cứ ôm ghì lấy nàng không buông. Như đã hết cách, khi Lam Ngọc định vung
tay đánh tôi, tôi đã kịp thỏ thẻ vào tai nàng:
-Xin lỗi nhưng Phong không muốn Ngọc phải chịu đựng bất cứ thứ gì cả!
Vừa dứt câu, Lam Ngọc không còn vùng vẫy nữa, nàng hạ nắm đấm xuống
yên vị trong lòng của tôi như một chú mèo con ngoan ngoãn. Không biết
lúc đó có phải là tác dụng của việc ăn mì sống hay không mà tôi lại cả
gan đến thế, chỉ biết nàng không đánh tôi thì tôi đã cảm tạ trời đất
rồi. Nhưng bị kẹt trong tình thế giống y như lúc sáng thế này quả thật
là tôi chẳng thể nào chịu thấu. Lúc sáng do bị kẹt dưới đống dụng cụ kia nên tôi chẳng thể cảm giác được gì nhiều. Còn bây giờ không áp lực, cơ thể hoàn toàn thoải mái tôi mới cảm nhận rõ cái thứ gọi là chộn rộn
đang di chuyển khắp cơ thể tôi.
Hơi thở ấm nóng của nàng, cơ thể mát lạnh của nàng và cả cái khuôn
mặt mủm mỉm kia nữa. Nó cứ lâng lâng trong tâm trí của tôi chẳng thể nào dứt bỏ được. Trái tim tôi dường như đập nhanh hơn bao giờ hết. Chẳng
biết Lam Ngọc có nghe nó đập không khi nàng trực tiếp tựa đầu vào ngực
tôi rất sát.
Nhưng tất cả cảm giác bỗng chợt bay đi khi nàng ngước mặt lên thỏ thẻ:
-Phong này…?
-Hở?
-Phong có…
-Hốt nó…
Lam Ngọc còn chưa kịp nói hết câu, giọng thằng Toàn đã vang lên kèm
theo đó là những tiếng bộp bộp rào rào của bóng nước vỡ tung. Kế hoạch
của thằng Toàn đã được thực hiện, thằng Nghĩa đang phải hứng chịu những
cơn mưa bóng nước như thác đổ xuống đầu mà chẳng thể phản kháng được gì
ngoài chửi rủa đong đỏng:
-Thằng nào đấy…au da…lạnh quá…khốn nạn bọn chó…
Để kết thúc màn trả thù có một không hai này, thằng Toàn lạnh lùng
trút bịt bột mì thẳng xuống đầu thằng Nghĩa làm nó chẳng khác nào một
hình nhân tuyết thực thụ đang quơ quàng xung quanh vì mất phương hướng.
Lợi dụng cơ hội đó, thằng Toàn nhảy tót xuống đất kéo cả đám chạy đi
trong tâm trạng chẳng thể nào hào hứng hơn hơn được. Tôi ngoái nhìn
thằng Nghĩa, tôi hả hê lắm, tôi biết kế hoạch của thằng Toàn thế nào
cũng thành công và giờ này tôi đang được hưởng thụ thành quả đó, một
thành quả hết sức tuyệt vời.
-Được rồi mọi người, dừng tại đây đi!
Đang chạy ngon trớn về trại, Lam Ngọc đột nhiên ngừng lại thả tôi xuống làm cả đám thắc mắc:
-Gì thế bà Ngọc, sao không chạy nữa?
-Tôi phải trở lại chỗ của thằng Nghĩa đã, theo phân công tôi đang trực đêm ở đó, đương nhiên tôi phải có mặt rồi!
-Ừ, vậy cám ơn bà nhiều nha bọn tui về trước đây, sáng mai gặp lại!
-Ừ, tạm biệt!
Nàng quay đi, để lại cho tôi bao nhiều nỗi tiếc nuối, phải chi trên
đoạn đường chạy đó, hoặc là trong lúc chờ thằng Nghĩa tôi mở lời với
nàng sớm hơn, chắc nàng đã không lạnh lùng thế này đâu.
Giữa lúc đó tự nhiên trong lòng tôi có một thứ gì đó cứ rạo rực, thôi thúc tôi phải mở lời cho bằng được.
Và, tôi đã làm theo bản năng mách bảo:
-Ngọc ơi!
-….?!
Ngay lập tức, nàng quay lại nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên. Biết mình đã bị hố, tôi gượng gạo cố nặn một câu nói ra chữa thẹn cái tội sớn sác của mình. Nhưng nặn hoài nặn mãi chẳng được câu nào ngoài câu nói kinh
điển nhất mọi thời đại:
-Tạm…tạm biệt nha…!
Trong tưởng tượng của tôi, nàng chắc chắn sẽ lườm tôi cháy mặt rồi
quay đi không đáp lại một lời nào. Nhưng thực tế thì lại trái ngược hoàn toàn, nghe tôi nói thế nàng chỉ khẽ cười rồi lắc đầu quay đi:
-Đồ khùng…!
Tẩy thẩy cả đám chúng tôi như ngây ra vì cử chỉ cực kì dễ thương đó.
Quả đúng như tôi đã nói, Lam Ngọc không cần làm gì nhiều, nàng chỉ
cần cười thôi, chỉ một nụ cười mà khiến cho tất cả những người đối diện
phải khốn đốn bao phen. Giờ thì điều đó đã được xác thực, tất cả chúng
tôi đều ngu người cả ra kể cả thằng Toàn chày cối nhất.
Tức thì nó quay sang tôi trợn mắt:
-Lúc nãy hai tụi bây đã làm gì thế hả?
-Thì nằm chờ xem tụi bây chọc phá thằng nghĩa?
-Giề, nằm chờ…?
-Hông lẽ đứng lên cho thằng Nghĩa nó phát hiện hả?
-Rồi tụi bây có làm gì nữa không?
-Thì…ôm?!
Đột nhiên nó nhảy lên cốc tôi một phát đau điếng:
-Dịt dặt mày kể ra cho tường tận coi! Cứ cà dựt cà dựt mệt tim!
-Có gì đâu mà kể, tụi tao thấy thằng Nghĩa đi đến thì nằm xuống nấp đi thôi, trong lúc nấp vì bất đắc dĩ phải ôm, chứ có gì đâu?
-Ồ, tưởng gì cái thằng yếu sinh lí!
Cả đám trề môi lắc đầu.
-Yếu yếu cái đầu tụi bây, tao là tao trong sáng lắm nhé!
-Bất lực nói đại đi mày ơi, bạn bè không?
-Cút hết cho bố!
Tôi nhảy cả nhắc bỏ thẳng về trại chẳng thèm nói với tụi nó tiếng
nào. Nếu như mọi thường thì chắc tôi đã tả xung hữu đột cái bọn khỉ gió
này rồi, ức không thể tả. Nằm vào trại mà đầu tôi cứ như bừng bừng lửa,
nóng không chịu nổi. Đồ rằng có cái xô nước ở ngay cạnh là tôi đã xói cả xô cho hả hỏa rồi, tức ghê gớm.
Nhưng đột nhiên chuông điện thoại tôi bỗng vang lên tin tít báo hiệu
một tin nhắn mới. Tôi móc điện thoại trong túi ra với với đầy sự nghi
hoặc. Bây giờ ai còn thức để nhắn tin cho tôi đây? Một là tổng đài với
hàng lô những tin nhắn quảng cáo, hai là một ai đó vẫn chưa ngủ đang
muốn nhắn tin với tôi?
Tò mò chi bằng tận mặt, tôi móc điện thoại xem xét ngay. Nhưng thật không thể ngờ rằng đó lại là số của Lam Ngọc.
Tôi hồi hộp mở tin nhắn với tâm trạng náo nức lạ lùng:
-[Đã về trại chưa, hay còn la cà chỗ nào đấy?]
Tôi phì cười vì tin nhắn dí dỏm của Lam Ngọc nhưng sau đó tôi bỗng cảm thấy thoải mái hơn mà trả lời tin nhắn của nàng:
-[Đã về rồi, đang chờ tin nhắn của Ngọc đó!]
-[Đừng xạo, chắc là đang ngủ chứ gì?]
-[Đâu có, Phong đâu dễ ngủ vậy, chỉ chuẩn bị thôi? Mà thằng Nghĩa ra sao rồi?]
-[Hì hì, nó bây giờ đang trong nhà tắm ấy, lúc nãy vui lắm, ai ai
cũng bụng miệng nhìn nó cười cả! Ngọc có chụp lại để ngày mai cho Phong
coi]
-[Ừ, hì! Cảm ơn Ngọc! Mà chuyện núp thằng Nghĩa lúc nãy, cho Phong xin lỗi nha, chỉ là bất đắc dĩ thôi!]
-[Không có gì đâu, Ngọc hiểu mà! Nhưng lúc nãy ấy, lúc Phong ôm Ngọc ấy…]
-[Lúc đó ra sao?]
-[Đàn ông con trai gì mà yếu xìu, mới có chút tim đã đập thình thịch! Thôi Ngọc hết ca trực rồi, đi ngủ đây, Phong ngủ ngon nhá!]
Đọc tin nhắn của nàng mà tôi há mỏ chẳng làm được gì ngoài nhìn dòng
tin nhắn vẫn còn sáng lóe trên màn hình mà không khỏi sốc tim.
Đây là người con gái thứ 3, chính xác là thế và cũng là lần thứ 3 tôi bị chê yếu. Không ai khác lần này lại là Lam Ngọc. Sao ông trời lại bất công đến thế kia chứ. Tôi nhúng nhường không muốn gây thêm rắc rối lại
khiến tôi bị gắn cái mác “yếu” là sao. Thật là bất công, nhìn dòng tin
nhắn mà tôi cứ ngậm ngùi khóc thầm trong lòng. Biết đến bao giờ mới
thoát khỏi cái mác này đây.
Nhưng sau tin nhắn đó, tâm trạng tôi bỗng nhiên tốt hơn. Mọi ấm ức
buồn bực trong lòng tôi đều tan biến đi hết. Lam Ngọc chẳng còn giận tôi nữa, vì nếu giận thì làm sao có thể trêu đùa với tôi như mấy dòng tin
nhắn lúc nãy được. Cho nên với tâm trạng hồ hởi đó, tôi dần cảm thấy
thoải mái hơn và đôi mắt dần buông xuống để khép lại một đêm tuyệt vời
nhất mà tôi có được. Chào tạm biệt màn đêm…
o.O.o
-Dậy mày…sáng rồi…!
Tôi lại uể oải tỉnh giấc trong tiếng gọi của thằng Toàn. Lần này
không phải là gọi đi thực hiện kế hoạch nữa, trời đã sáng, những tia
náng đã chiếu xuyên mái lều rọi thẳng vào mặt tôi chói lòa.
Như một thói quen khi bị ai đó đánh thức, tôi rụt đầu vào một chỗ tối nào đó vớ lấy một món đồ mềm mềm có thể ôm được mà tiếp tục tận dụng
buổi sáng tốt lành này.
Hôm nay lạ quá, tôi đã nướng gần 5 phút đồng hồ rồi mà chẳng có lấy
một câu gọi dậy nào khác từ thằng Toàn. Nếu như lúc thường nó có lẽ đã
đập tôi dậy bằng mọi cách rồi. Đột nhiên linh tính mách bảo tôi rằng
mình đang trong tình thế xấu lắm. Ắc hẳn là có vấn để đang xảy ra ở đây, xung quan tôi hoàn toàn im ắn chẳng có một chút tiếng động nào ngoài
những tiếng tí hí như đang cười thầm.
Tôi hé mắt nhìn thăm dò một lượt xung quanh để xem chuyện gì đang xảy ra với mình. Nhưng chỉ vừa hé một chút xíu, tôi đã phải giật mình vì
giờ này tôi đang nằm lọt thõm giữa một bầy mấy đứa trong lớp. Rõ ràng
hơn là tôi đang nằm giữa đám con gái trong lớp tôi, bao gồm cả thằng
Toàn và tụi thằng Huy lúc này. Bọn nó đều đã thức giấc, chỉ có mình tôi
còn nằm nướng cho đến tận giờ này, và tôi đã phải trả giá cho cái sự
lười biếng đó.
Nhưng sẽ chẳng là gì so với cái vật mà tôi đang rụt đầu vào tránh ánh sáng. Dựa vào độ mềm và hình dạng của nó thì tôi đã nghi từ lúc mới ôm
rồi nhưng đến khi mở mắt ra, tôi mới biết chắc được đằng đó là chiếc đùi của một người, mà người này không ai khác chính là Lam Ngọc.
Ngay khi tôi mở mắt ra đã thấy nàng nhíu mày nhìn tôi với vẻ mặt hết
sức sững sốt. Và cho đến lúc này mấy đứa trong lớp tôi mới bật cười
khanh khách cả lớp không một chút ngại ngùng, thậm chí có đứa còn phài
quệt của nước mắt mà lăn bò càng ra cả nên đất khi thấy tôi như thế. Nói chung tôi đang bi quê toàn tập với mấy đứa con gái trong lớp bởi cái
tính mê ngủ của mình.
Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, Lam Ngọc không phải là một
người thích đùa nhay, nhất là mấy chuyện tế nhị như thế này nàng rất
ghét, cho nên mấy đứa trong lớp đùa được một lúc lâu, nàng bắt đầu đâm
quạo:
-Thôi đủ rồi, dẹp chuyện này qua một bên đi, tôi bắt đầu thấy nhàm rồi đấy!
Ngay lập túc cả trại câm như hến chả có đứa nào dám hó hé. Coi bộ sát khí mà Lam Ngọc tỏa ra cũng còn ghê gớm lắm, nhìn đến đứa nào là đứa đó cuối đầu co ro như mèo cụp đuôi vậy, đáng sợ vô cùng.
Cũng may là trong lúc ngủ tôi chưa có nằm mớ quơ quàng lung tung, nếu không thì chẳng biết hậu quả sẽ như thế nào đây.
Buổi sáng hôm nay hầu như cả lớp tôi đều tề tựu đông đủ về trại. Ngay cả Ngọc Lan cũng có mặt ở đây, nàng đang trò truyện với Lam Ngọc về một vấn đề gì đó mà cả hai người đều nhăn mặt méo mày. Ngay cả thằng Toàn
ngồi kế bên còn phải trố mắt sắn ngang cuộc trò chuyện giữa hai người.
Tôi cũng muốn biết lắm, phàm là chuyện nghiêm trọng thằng Toàn mới trố
mắt đến vậy, nhưng với tư cách là một dân thường trong lớp thì còn lâu
tôi mới được xen vào.
Ấy thế mà chỉ chốc sau, tôi đã biết được bí mật đó. Không chỉ mình
tôi mà còn cả lớp nữa, là vì bàn tính một hồi, Ngọc Lan bỗng đứng lên
dõng dạc với cả lớp:
-À mọi người ơi! Một lát bên trại cán bộ đoàn sẽ đến đây để giao lưu với lớp mình đó!
Vừa nói, cả lớp đã hả lên một tiếng sững sốt trong đó còn có cả tôi.
Vì sao thằng đó lại đến trại của lớp tôi chứ, bộ hết chuyện làm rồi sao?
Thắc mắc tôi hỏi ngay và được nàng trả lời:
-Vì ai cũng nói lớp mình rất đoàn kết nên bí thư đoàn trường muốn được đến giao lưu tìm hiểu đấy!
-Trùi ui, mình nghe nói mấy anh bí thư lớp trên đẹp trai lắm đó nha!
-Phải đó, nhất là anh bí thư đoàn trường nhìn cute ghê luôn!
Mấy nhỏ con gái đột nhiên tí tởn lên làm thằng Toàn phải đứng lên dẹp loạn:
-Thôi thôi mấy bà, qua giao lưu chứ không phải qua để mấy mà bu như kiến đâu nhen!
-Thì tụi tui cũng biết chứ bộ, hề hề! Mà tại mấy ảnh đẹp choai thui!
-Uầy, hết nói…
Thằng Toàn lắc đầu ngao ngán ngồi xuống tiếp tục hủ hỉ với bé Phương.
Còn riêng tôi chỉ lo có một điều, liệu thằng Nghĩa nó có biết bọn tôi đã chọc phá nó không, nếu không thì tốt, còn nếu biết thì tôi e là lần
giao lưu kì này nó sẽ chẳng để bọn tôi yên thân đâu. Tính cách của thằng này xem ra thù dai lắm, vả lại nó đã bị mất mặt trước bao nhiêu người
đêm qua, nếu nó biết được là do bọn tôi, chắc chắn nó sẽ không bao giờ
bỏ qua.
-Ê, làm gì mà mặt mày căng thẳng thế?
Toàn phởn đột nhiên khều vai tôi.
-Thì cái vụ thằng bí thư đến giao lưu đó!
-Úi xời, kệ nó! Cho dù nó có biết là tụi mình thì làm được gì nhau chứ?
-Cơ mà tao vẫn lo, thằng đó nó xảo huyệt lắm!
-Uầy, cứ để anh mày giải quyết! Có tao thì khỏi lo thằng đó đi!
Chỉ vừa nói đến đó Ngọc Lan lại đứng lên nói to:
-À, mấy bạn đứng lên chào mừng mấy anh bên đoàn qua trại mình đi!
Tất thẩy cả đám lớp tôi đứng lên vỗ tay như pháo nổ chào mừng cả đám
cán bộ đoàn bước vào trại. Thằng Nghĩa là người đến sau cùng và cũng là
thằng hách dịch nhất trong mắt tôi. Nhìn nó tôi chẳng ưa chút nào, nhất
là cái bộ dạng thư sinh kia nhìn phát tởm. cứ muốn tọng cho một đấm vào
mặt nhưng vì phải nhịn cho công cuộc hạ bệ nó nên tôi phải bất đắc dĩ
làm mặt cười tiếp đón nó.
-Chào mọi người, anh xin tự giới thiệu, anh là bí thư đoàn trường hôm nay sang trại của các em để giao lưu, các em cứ gọi anh là Nghĩa cho
thân thiết nhé!
-Dạ được anh Nghĩa!
Cả đám con gái tươm tướp quay tròn xung quanh tụi cán bộ cứ y như nó
là diễn viên nổi tiếng đến giao lưu người ham mộ vậy, xốn mắt vô cùng.
Tôi chỉ ngồi ở ngoài nhìn thôi đã thấy sởn cả da gà huống chi là ngồi
quay quần bên thằng khốn đó có nước mà ói lên xuống mất. Nhưng vì còn
Ngọc lan đang ngồi bên cạnh nó nên tôi chẳng thể nào ngơi mặt được, cứ
phải canh chừng từng chút một từng cử chỉ thoái hóa của nó.
Cứ tưởng nó sẽ lo tiếp chuyện với tụi con gái lớp tôi mà quên bẳm tôi với bọn thằng Toàn đi, ấy thế mà tự nhiên nó gọi với:
-Này em phải tên Phong không? Cái em ngồi ngoài rìa đó!
-Ờ…à…dạ phải! Có chuyện chi đó anh?
-Sao em không ngồi vào đây chơi cho vui, ngồi ngoài ấy làm gì!
-Chân nó bị gãy đấy anh, bọn em ngồi ngoài này chăm sóc cho nó!
Toàn phởn vọt miệng nói thêm.
Ấy thế mà nó vẫn chưa chịu bỏ qua. Nghe tôi bị gãy chân, nó đột nhiên đứng lên về chỗ tôi:
-Đâu để anh xem, bị gãy mà không chịu đi bó bột à?
Nó cầm chân tôi nắn nắn.
-Đợi sau cắm trại này mới đi, vì chỗ gãy cũng nhẹ thôi, anh không cần lo!
-Thế à, có đau lắm không?
Nó bốp mạnh vào chỗ gãy lằm tôi trợn mắt hất tay nó ra.
-Đau đấy, anh đừng đụng mạnh!
-Ờ, thế mau tịnh dưỡng vết thương nhé!
Nó cười gian xảo ngồi nhõm dậy đi về chỗ cũ nhưng vừa bước một bước
đầu, chẳng biết là do vô tình hay cố ý mà nó dẫm phải chai nước suối
trước mặt bật ngửa ra sau chỗ tôi đang ngồi. Nếu giờ này mà nó té vào
tôi, chỗ gãy thế nào cũng nặng thêm, nhưng lúc đó do chân đau nên tôi
chẳng thể nào phản ứng kịp, chỉ biết nhắm mắt hứng chịu toàn bộ sức nặng của nó mà không một chút phòng bị.
May sao, khi thằng bí thư còn chưa ngã vào chân tôi, thằng Toàn liền
co chân nhanh như cắt tung một cú đạp lên trên vào ngay lưng thằng bí
thư khiến nó chới với bật ngược trở về trước.
Chưa hết, khi thằng Nghĩa còn chưa hoàn hồn thì từ đằng sau Lam Ngọc
lao đến bồi thêm một cú đá ngang bằng mu bàn chân vào lưng khiến nó
văng thẳng về phía trước lăn cù mèo ra nền đất hết mấy vòng.
-Tụi mày…ư…em làm cái gì thế hả?
Nó chống lưng thở dốc một cách thê thảm.
-Ơ, anh có sao không ạ? Vì lúc nãy gấp quá không còn cách nào khác để ngăn anh ngã vào chỗ gãy của bạn Phong nên tụi em mới làm thế, cho tụi
em xin lỗi nha!
Lam Ngọc vội vàng đỡ thằng Nghĩa dậy, không quên kèm theo vài câu an
ủi như mỉa mai khiến nó chẳng biết làm gì hơn ngoài nghiến răng cho qua
chuyện để tránh bị gọi là kẻ lớn chấp nhất người nhỏ.
Sau khi ăn mấy đòn đá của thằng Toàn và Lam Ngọc thằng Nghĩa như
chẳng còn muốn ở lại trại của tôi nữa. Nó xin phép cả trại ra về với lí
do bận công việc nhưng tôi biết chắc rằng nếu nó ở lại sẽ càng quê mặt
hơn với bọn tôi nên nó đã chọn cách rút lui để bảo toàn lực lượng trước
mắt mặc cho mấy nường lớp tôi cứ nài nỉ nó ở lại. Biết sao được, ăn một
vố khá đau mà.
-Hề hề, thấy anh mày chưa, ứng biến nhanh như cắt! Vừa trả thù vừa cứu mày một công đôi chuyện!
Toàn phởn nhướng mày vỗ ngực.
-Uầy, thì nhờ công lớn của mày vậy!
-Hừm, nếu như nói công của Toàn không thì không đúng lắm đâu!
Lam Ngọc khoanh tay trước ngực nguýt dài.
-Rồi, cú tống ngang của Ngọc cũng đẹp nốt, vừa lòng cả hai chưa?
-Hì, thế thì được!
Nàng nở nụ cười tươi rói như ánh ban mai rạng rỡ trải khắp khu cắm
trại. Điều đó khiến tôi cảm thấy con đường để hạ gục thằng Nghĩa không
còn xa nữa. Mặc dù chẳng biết đến khi nào nhưng tôi chắc rằng với sự trợ giúp của những người thân chí cốt như Toàn phởn và Lam Ngọc đây, tôi sẽ không đơn độc…