Tổng cộng chúng tôi có một tuần để chuẩn bị cho buổi cắm trại. Thoạt
đầu nghe có vẻ khá ngắn nhưng so với công việc mà chúng tôi phải làm
trong khoảng thời gian này thì cứ như dài đăng đẳng. Bởi lẽ chúng tôi
chẳng làm việc gì ngoài luyện tập các trò chơi, cũng như các tiết mục
cho buổi cắm trại này.
Thật vậy, nơi chúng tôi cắm trại là vườn Ông Mười ở quận 9. Nơi này
thì đã có sẵn lều trại để cắm rồi, không cần chúng tôi phải cưa cây,
chuẩn bị trại gì cho phiền phức cả. Mà cho dù có muốn chặt cây dựng trại cũng chẳng được. Thành phố thì làm gì có cây để chặt chứ, chặt bậy bạ
bị công an dẫn lên phường như chơi.
Nhưng thay vào đó, hạng mục trang trí trại được đẩy lên cao nhất. Lớp nào lớp nấy đều muốn trại mình phải là trại đẹp nhất, lộng lẫy nhất,
hoành tráng nhất. Hạng mục này không phải do đám con trai bọn tôi phụ
trách mà là do Nhi Lùn, Kiều ẹo và có cả…Hoàng Mai nữa. Tôi không cần
biết là ai trong nhóm này, nhưng miễn là có Hoàng Mai tham gia, tôi chắc chắn nhóm đó sẽ không bao giờ thua kém bất kì nhóm nào cả
Nhưng nếu để mỗi nhóm tự thân luyện tập thì chẳng bao giờ có kết quả
tốt được. Thế nên cả lớp tôi đều nhất quáng sẽ tập trung tại một nơi nào đó rộng rãi sau mỗi buổi học để mỗi nhóm có thể tự luyện tập và sửa lỗi cho nhau nếu cần thiết.
Vấn đề lớn ở đây là bọn tôi sẽ đến nơi nào để luyện tập. Vì lần diễn
văn nghệ lúc trước bọn tôi đã mượn nhà của Ngọc Lan rồi, không thể làm
phiền nàng mãi được. Yêu cầu đặt ra ở đây là một ngồi nhà không cần
khang trang nhưng phải có sân đủ rộng để bọn tôi luyện tập, bày binh bố
trận các kiểu.
Sau khi xem xét gia cảnh từng người trong lớp, bọn tôi đã lọc ra được một số các ứng cử viên như: Lam Ngọc, Khanh Khờ, Thu lớp phó lao động
và cả Toàn phởn nữa.
Mà người đầu tiên loại bị loại khỏi danh sách chính là Lam Ngọc. Bởi
lẽ theo như tôi biết toàn bộ phần sân trước nhà nàng là nền xi măng, nếu như phải luyện tập ở đó thế nào cũng bị thương tích, ảnh hưởng đến kết
quả thi đua. Nhà Khanh khờ thì sân hơi nhỏ, vả lại nhà nó nấu rượu
thường xuyên, chắc sẽ không tiện. Còn nhỏ Thu lớp phó thì nhà quá khó
tính, không muốn đông người đến nhà.
Xét đi xét lại, chỉ còn nhà thằng Toàn là lí tưởng nhất. Phần sân
trước tuy không phải là nền cỏ hoàn toàn nhưng đỡ nguy hiểm hơn so với
nơi khác. Vả lại sân nhà thằng quỷ này rộng vô cùng, đủ chỗ cho cả đám
kéo co của tôi và cả những nhóm tiết mục khác nữa thế nên địa điểm luyện tập không đâu khác chính là nhà nó.
Cơ mà trong lúc sinh hoạt lớp:
-Ê, tự nhiên cái chọn nhà tui vậy hả?
Toàn phởn trố mắt khi cả lớp quyết định đến nhà nó.
-Chứ còn nhà nào nữa đâu, chẳng lẽ cái ổ chuột nhà tao hử?
-Biết thế nhưng cũng phải coi xoay sở thế nào chứ kéo tới ngùn ngụt tao chẳng kịp chuẩn bị gì?
-Toàn à, chiều lớp chút đi, vì lợi ích chung mà!
Bé Phương cũng thút tay nó nũng nịu.
-Uầy thôi được rồi! Lợi ích thì lợi ích vậy.
-Hí, Toàn là nhất rồi!
Thế cho nên lớp tôi quyết định là sẽ luyện tập các tiết mục ở nhà nó
vào mỗi buổi chiều tan học như lần diễn văn nghệ lúc trước. Xem ra tôi
cũng chẳng khá hơn thằng Toàn là bao, ngoài tham dự kéo co tôi còn phải
mua một số vật tư cần dùng cho các tiết mục nữa. Số là tôi được cả lớp
phân công việc này vì đặc điểm nơi ở gần chợ, vả lại nhà tôi gần sát bên cái siêu thị lottemart nên ai cũng đùng đẩy hết việc mua đồ cho tôi.
Nhưng số tôi không phải siêu nhọ đến mức phải vác cái thân ra chợ mua đồ một mình. Cô Thanh đã đặc biệt cử thủ quỹ kiêm luôn lớp trưởng Lam
Ngọc đi chung với tôi mua đồ cũng như trả giá các kiểu vì tôi là con
trai mà, trả giá với người ta thì hơi kì. Vả lại tôi cũng không có khiếu chọn đồ như đã nói lúc trước, cho tôi đi một mình kẻo lại hư bột hư
đường tiền mất mà đồ chẳng mua được gì.
Mà ngặc một nỗi, tôi quên dặn Lam Ngọc khu chợ gần nhà tôi đến 4h
chiều mới bắt đầu bày bán. Cho nên chỉ mới xế trưa khi tôi còn đang say
giấc nồng trên ghế sô pha thì Lam ngọc đã đến nhấn chuông cổng inh ỏi.
Chẳng còn cách nào khác, tôi phải lều bều cái thân tàn ra mở cổng cho nàng:
-Oáp, Ngọc vào nhà ngồi chơi đi, chợ tới 4h mới mở cửa lận!
-Thế thì mình đi siêu thị trước!
-Uầy, làm biếng lắm! để chiều đi chợ rồi sẵn ghé luôn!
-Chậc, lại làm biếng rồi!
-Đi mà Ngọc, Phong buồn ngủ lắm! Hôm qua giờ thức khuya xem đá banh mà.
-Hừm, được rồi! Thiệt tình!
Nàng khẽ nhíu mày nhìn tôi một lượt rồi miễn cưỡng dắt xe vào sân:
Hôm nay tôi hơi thất vọng khi nàng lại mặc áo sơ mi khoác ngoài áo
thun như mọi thường. Trông chẳng còn nét nữ tính như lúc qua nhà thằng
Huy nữa. Tôi là tôi muốn góp ý về cách ăn mặc lắm, nhưng nghĩ lại ăn mặc như thế nào là quyền của người khác nên tôi cũng không muốn đụng đến
chi cho mích lòng. Cho nên vừa dẫn nàng vào nhà, tôi liền bay lên chiếc
sô pha tiếp tục chuyến du hành vào mơ của mình.
-Dậy mau, có Ngọc ở đây mà còn ngủ à?
Nàng tức tối đập tôi dậy khi thấy tôi nằm ngủ như chết.
-Thì Phong buồn ngủ mà! Ngọc cứ mở TV xem hay làm gì đó đi!
-Đâu được, nhà của Phong chứ có phải nhà của Ngọc đâu!
-Cứ coi như nhà của chung đi!
-Nhà chung…?
-À không, ý Phong là Ngọc cứ tự nhiên như nhà mình đi!
Ý thức được những gì mình vừa nói. Tôi vội bật dậy chữa lời ngay.
-Thiệt tình, mà nhà Phong có nước không? Oi bức quá!
-Ở trong tủ lạnh sau bếp có mấy chai nước ướp lạnh ấy, Ngọc cứ lấy tự nhiên!
-Hừm, đồ lười biếng!
Nàng nhăn mũi nhìn tôi rồi bước ra sau bếp. Đến một lúc lâu sau lại
nghe tiếng nàng vang lên nhưng với giọng pha một chút hốt hoảng.
-Trong tủ lạnh là nước gì vậy? Sau mùi vị kì quá!
-Nước bình thường mà đâu có gì đâu!
-Sao nó có vị cay cay, lại còn nóng bừng nữa!
Đột nhiên tôi giật thót cả người. Một loạt những ý nghĩ lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tự nhiên trong tủ lạnh của tôi lại có thứ nước cay cay. Đó giờ tôi
đâu có uống nước gì ngoài mấy chai nước khoáng thủ sẵn trong tủ lạnh
đâu. Nhưng sau khi vắn óc suy nghĩ một hồi, tôi mới chợt nhớ ra vài tuần trước đây ba tôi có ghé thăm nhà cũng với một số bạn đồng môn để mở
tiệc nhậu, sau đó chỗ rượu còn thừa được tôi đổ vào chai nước khoáng để
cất trong tủ lạnh. Có thể Lam Ngọc đã uống nhầm chai rượu đó.
“Nếu như thế thì nguy rồi…”
Tôi vội bật dậy, chạy ngay vào trong bếp xem xét tình hình.
Vào đến nơi, cảnh tượng đầu tiền đập vào mắt tôi là Lam Ngọc giờ đang ngồi bệt xuống đất mặt mũi đỏ ké. Kế bên nàng là chai rượu giờ chỉ còn
một nửa. Ắc hẳn nàng đã nốc được nửa chai trước khi nhận ra đó là rượu.
Tôi vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy:
-Ngọc sao rồi, có thấy mệt mỏi gì không?
-Hơ, đó là nước gì vậy! Sao càng lúc càng chóng mặt thế này!
-Phong xin lỗi, đó là chai rượu Phong sơ ý để trong ấy!
-Hức, đồ bất cẩn…
Nàng vung tay lên định đánh tôi nhưng chắc đã không còn sức nữa nên chỉ chạm nhẹ nắm đấm lên ngực tôi rồi buông lỏng hẳn.
Theo như tôi biết tửu lượng của Lam Ngọc rất kém. Còn nhớ tiệc noel
năm rồi chỉ uống được vài ly là nàng đã gục lên gục xuống, đằng này lại
nốc luôn nửa chai thì có thánh mới tỉnh nổi. Cho nên chẳng còn cách nào
khác, tôi đành dìu nàng đến ghế sô pha rồi lật đật chạy vào bếp pha nước chanh cho nàng uống.
Cũng may, lục lọi trong tủ lạnh một lúc lâu tôi cũng kiếm được một
trái chanh còn xót lại. Nhà con trai mà, tôi đâu dự trữ nhiều mấy thứ
đó, tìm được một trái là quý rồi. Tuy nhiên khi tôi vừa lên tới phòng
khách Lam Ngọc đã ngủ lim dim trên ghế số pha mất tiêu.
Tôi vội đặt ly nước chanh xuống bàn vực nàng dậy:
-Ngọc, dậy đi! Uống nước chanh cho tỉnh nè!
-Um, buồn ngủ quá!
-Buồn ngủ cũng phải rán, dậy!
Nhưng tôi có vực cỡ nào nàng vẫn nằm ì như một đống thịt ngụi. Nếu cứ để mãi như thế có ngày mai nàng vẫn chưa tỉnh. Chẳng lẽ để nàng ngủ ở
nhà tôi sao, như thế đâu có được chứ. Cho nên tôi bất đắc dĩ lôi nàng
dậy, để nàng tựa vào vai mình rồi đút từng muỗng nước chanh vào đôi môi
đỏ mọng của nàng.
-Khục…
Cõ lẽ vì quá khẩn trương nên tôi đút cho nàng hơi nhanh khiến nàng
phải sặc sụa nước chanh văng vào cả áo tôi ướt mem. Nhưng tôi vẫn kiên
nhẫn đút cho nàng từng muỗng một cho đến khi ly nước chanh hết hoàn
toàn.
Đến giờ phút này mặt mày của Lam Ngọc đã đỏ lựng cả lên, nóng bừng.
Xem ra tác dụng của rượu hơi mạnh. Cũng chả trách, đồng nghiệp của ba
tôi có một số người quê ở Bình Định nên rượu Bầu Đá xuất hiện trong bàn
nhậu không phải là lạ. Mà rượu Bầu Đá thì khỏi phải nói, mạnh số dzách.
Tôi uống một ly đã muốn dội ngược chứ huống chi là Lam Ngọc đây nốc gần
nửa chai.
Để nàng nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi vội đi tắm vì cái áo của tôi
lúc này cơ bản đã ướt mem vì nước chanh rồi, lại còn có cả mùi rượu nữa.
Xem ra Lam Ngọc chẳng những có điểm yếu, mà còn rất nhiều là đằng
khác. Nào là không biết bơi, nào là không uống rượu được, lại còn gặp
khó khăn với việc bày tỏ cảm xúc nữa. Liệu có phải đây là kết quả của
việc giữ lời hứa với tôi không? Nếu thật là như thế thì chắc tôi phải ăn năn đến nữa đời còn lại mất, hại con gái người ta ra nông nỗi thế này
cơ mà.
Nhưng chỉ kịp nghĩ tới đó, một vấn đề khác lại xuất hiện khiến tôi
phải vò đầu bức tóc tìm cách giải quyết. Bỡi lẽ lúc nãy khi vào nhà tắm
tôi đã sơ ý quên mang đồ để thay nên giờ tôi đang đứng trong nhà tắm mà
xung quanh chẳng có lấy một bộ dính da ngoài chiếc khắn tắm đang treo
khiêu khích trên móc.
Cách duy nhất để giải quyết tình hình lúc này là chạy lên phòng tôi ở lầu trên để lấy đồ thay nhưng vị trí cầu thang với phòng khách khá gần
nhau nếu như không muốn nói là sát bên. Điều đó đồng nghĩa với việc muốn đi lên cầu thang tôi phải chạy ngang qua phòng khách cũng là chạy ngang qua chỗ của Lam Ngọc nằm nghỉ. Nàng đang ngủ thì không sao nhưng nếu
nàng đã thức rồi chắc tôi có nước độn thổ mới hết nhục.
Nhìn lại bộ quần áo cũ đã được tôi bỏ vào thao giặt, chẳng còn cách
nào khác, tôi đành lấy cái khăn tắm quấn vào hông rồi hé cửa ra xem xét
tình hình xung quanh.
Sau khi quan sát một hồi và chắc chắn là không có động tĩnh gì, tôi
mới bắt đầu lấy trớn mở tung cửa phóng một mạch hướng về phía cầu thang
với tốc độ kinh hồn. Nhưng hỡi ơi khi vừa ra khỏi căn bếp, một bóng đen
từ đâu xuất hiện giữa đường chạy làm tôi hoảng hồn đâm sầm vào cái bóng
đen đó lăn cù mèo hết mấy vòng.
Một lúc sau tôi mới lồm cồm bò dậy cả người bây giờ ê ẩm như vừa đánh nhau mấy hiệp xong. Nhưng chỉ vừa mới định thần, tôi lại tiếp tục sững
sốt khi cái bóng lúc nãy tôi đụng trúng chính là Lam Ngọc. Nàng giờ này
đang nằm sõng soài trên sàn nhà đầu tóc bung ra rũ rượi chẳng nhìn rõ
mặt nữa.
Tôi muốn lại xem nàng ra sao lắm, ngặc một nỗi tôi chỉ tô hô có cái
khăn tắm trên người làm sao dám lại gần nàng chứ. Kẻo chẳng hỏi thăm
được gì lại bị ăn đấm cho nhừ tử thì khổ. Nhưng đứng mãi một lúc lâu,
nàng chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ là đang tỉnh dậy cả. Nàng vẫn nằm
bất động ở đó, không cử động, không sức sống.
Cảm thấy bất an, tôi từ từ tiến đến gần nàng một cách thận trọng từng bước một.
Khi đến đủ gần, tôi khẽ lây mặt nàng nhưng đáp lại chỉ có những lọn tóc rung rinh theo nhịp lắc của tôi.
-Ngọc, có sao không?
Tôi sốt sắng lây nàng mạnh hơn nhưng kết quả vẫn y hệt.
Lúc này tôi đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Đôi bàn tay tôi cứ rung
lên mỗi khi chạm vào khuôn mặt mỉm mủm của nàng, cổ họng tôi trở nên khô khóc mỗi khi gọi nàng dậy.
Lam Ngọc đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tôi cuống cuồng bế sốc nàng dậy, đặt nàng xuống chiếc sô pha ở phòng
khách mà tìm mọi cách làm nàng hồi tỉnh. Lúc nãy do tôi gấp rút nên đã
lao đi với tốc độ rất cao, chắc cú tông đó mạnh lắm, người thường chưa
chắc đã chịu được huống chi là một người đang say rượu như nàng.
Nhưng bất chấp mọi cách từ bắt gió, chườm khăn ướt cho đến vã mặt lây mạnh nàng vẫn không tỉnh dậy được. Tôi lúc này đã rối trí cùng cực, tôi cứ ôm chặc nàng vào lòng một cách vô vọng trong khi nàng vẫn nhắm
nghiền mắt như đang ngủ. Nếu Lam Ngọc có mệnh hệ gì chắc tôi chẳng thể
nào tha thứ cho mình mất. Tất cả là tại tôi lười biếng, ham ngủ nên Lam
Ngọc mới ra nỗng nỗi thế. Bây giờ tôi phải làm thế nào để nàng tỉnh lại
đây?
Đột nhiên trong lúc tuyệt vọng cùng cực, ngực tôi như có một thứ gì
đó ấm áp đặt lên, nó di chuyển một cách gượng gạo vòng quanh rồi dừng
lại ngay ở giữa ngực. Đó…chính là bàn tay mềm mại của Lam Ngọc, tôi
không thể lầm đi đâu được, nàng đã hồi tỉnh, nàng đã tỉnh lại và bàn tay của nàng giờ này đang đặt trên ngực tôi, rụt rè và ngượng ngùng.
Nàng mở mắt ngước lên nhìn tôi với giọng yếu ớt:
-Sao lại cởi trần ôm Ngọc vậy?
-Ơ xin lỗi, tại Phong gấp quá chưa kịp thay đồ! Nhưng dù sao cũng tạ ơn trời phật Ngọc đã tỉnh rồi!
-Cơ thể Ngọc…đau quá!
-Phong không cố ý mà! Cho Phong xin lỗi nhé, cả việc để Ngọc uống nhầm chai rượu lúc nãy nữa!
-Không sao đâu, không có gì đâu!
Nàng mím môi ấp úng.
Lúc đầu tôi còn tưởng nàng đang mệt nên mới có những biểu hiện như
thế nhưng không tốn bao lâu để tôi nhận biết được đó chính là do tôi. Từ nãy đến giờ tôi đã ôm nàng vào lòng chẳng biết bao lâu rồi, đã vậy tôi
còn đang cởi trần nữa, chiếc khăn tắm chỉ che được vỏn vẹn từ hông trở
xuống. Nếu như đứa con gái nào mà không ngượng ngùng trong tình huống
này hẳn phải có tinh thần thép mới như thế. Nhưng xem ra Lam Ngọc vẫn
chưa luyện đến mức đó, nàng vẫn ngượng ngùng không dám nhìn tôi từ nãy
đến giờ. Ngay cả tôi cũng vậy, kể từ khi biết được nguyên nhân, tim tôi
bắt đầu đập mạnh, từ đó đến giờ ngoài Hoàng Mai ra tôi chẳng bao giờ cởi trần trước bất cứ đứa con gái nào cả. Hôm nay tôi chỉ quấn độc mỗi một
chiếc khăn tắm, lại còn ôm cả Lam Ngọc nữa, thử hỏi tôi làm sao không có cảm giác chứ?
Vậy nên sau một lúc bối rối, tôi cũng lựa lời thoái lui:
-À, Ngọc khát không, để Phong đi lấy ít nước nhé!
Nhưng khi tôi vừa định nhổm dậy, một bàn tay nào đó đã ghì lấy tay tôi.
Đó vẫn là tay của Lam Ngọc. Tuy nhiên trái với hành động của bàn tay, nàng chỉ e thẹn quay đi, đôi má của nàng giờ đây hiện lên một màu hồng
ửng mê người. Bỗng dưng tôi thấy nàng xinh cực, cả đôi môi đỏ hỏn lẫn
hai gò má ửng hồng ấy cứ khoáy sâu vào tim tôi đến bồi hồi.
Lam Ngọc luôn là người dùng hành động thay cho lời nói, đối với nàng
những lời nói hoa mĩ hoàn toàn không có một chút giá trị. Chỉ có những
hành động thiết thực mới có thể đem lại sự chân thật nhất trong tâm trí
của nàng. Đối với tôi cũng thế, tôi tôn trọng những hành động thiết thực hơn cả trăm nghìn lời giả tạo. Nhưng với hành động của Lam Ngọc lúc
này, tôi có hơi bối rối.
Bàn tay nàng vẫn giữ chặt lấy tay tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó đang run lên, ướt đẫm với những giọt mồ hôi đang lăn dài trên đó.
Tôi hiểu, tôi quá hiểu là đằng khác, tất cả những gì nàng muốn nói, tất
cả những gì nàng muốn bộc bạch, tôi đều hiểu.
Tôi khẽ nắm lấy bàn tay đó của Lam Ngọc, thì thầm vào tai nàng một cách nhẹ nhàng:
-Phong sẽ ở đây…
Ngay lập tức, nàng buông lỏng bàn tay mình ra. Khóe môi có hơi nhoẻn lên với đôi má lúc nào cũng hồng mủm mỉm.
Tôi lại thỏ thẻ với nàng:
-Còn mệt không?
Gật.
-Ngủ đi, ngủ để lại sức!
Lắc đầu.
-Đừng lo, Phong không đi đâu hết!
Chỉ vừa nghe thế, sắc mặt của nàng liền giản ra. Đôi mắt nàng nàng
bắt đầu khép lại, thế chỗ cho những giấc mơ tinh tươm, đẹp đẽ trước mắt. Nó thật êm đềm, thật ấm áp. Nó ru nàng vào giấc ngủ dịu êm, nơi chỉ có
nàng và những cảm xúc mong manh, bóng bẩy ngự trị.
Tôi cũng vậy, với lấy cái gối để kê lưng cho đỡ mỏi, tôi lại tiếp tục giấc ngủ trưa của mình. Một giấc ngủ trước đây tôi chưa bao giờ có được và chưa bao giờ dám nghĩ tới. Đây có thể là mơ nhưng tôi chắn chắn là
không nhìn lầm. Lam Ngọc đang nằm gỏn lọn trong lòng tôi, nàng đang ngủ
và vẫn sẽ thế. Kể cả tôi…
Buổi trưa hôm đó qua thật mau. Chỉ mới thoáng chốc thôi những tia
nắng gay gắt đã không còn nữa, thay vào đó là là những tia nắng yếu ớt,
già nua của buổi hoàng hôn chuẩn bị khuất sau những toàn nhà cao ốc,
những ngôi nhà nhiều tầng mọc sang sát nhau trên cái đất Sài Gòn đất
chật người đông này.
Tôi tỉnh dậy với tinh thần hết sức uể oải, dự là nếu tiếp tục nướng nữa chắc đến tối tôi còn chưa thức giấc.
Cố gắng ngồi dậy để rũ bỏ cơn buồn ngủ vẫn còn đeo bám trên người.
Tôi vươn vai, bẻ khớp cho Toàn bộ cơ thể tỉnh hẳn. Nhưng tôi chỉ thực sự tỉnh giấc khi Lam Ngọc giờ này chẳng còn bên cạnh tôi nữa.
Vội vàng lục một bộ quần áo trong tủ đồ để thay, tôi hối hả chạy đi
tìm nàng với tâm trạng cực kì hoang mang. Có phải vì nàng đã lỡ thấy gì
đó trong lúc tôi ngủ nên mới bỏ đi như thế không? Hay còn điều gì kinh
hoàng hơn thế nữa. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn phải kiếm
nàng cho bằng được. Xe của nàng còn trước sân, chắc chắn nàng chỉ ở đâu
đó hoặc ra ngoài mua đồ chứ không bao giờ bỏ về như vậy.
Đột nhiên từ trên sân thượng vọng xuống những âm thanh nghe bịch bịch như tiếng đánh nhau.
Tôi lại hớt hải chạy lên tầng thượng để xem xét tình hình.
Sân thượng vốn là nơi để tôi tập võ với đủ cái công cụ tập từ bao
cát, mộc nhân, thảm đệm cho đến trường côn. Vừa rồi những tiếng đánh ấy
nghe rất chắc, rất mạnh, không phải là người có học võ thì không bao giờ đánh ra lực mạnh như thế.
Quả thật, khi vừa chạy lên Lam Ngọc đang đánh vào bao cát hết sức
mãnh liệt. Từng đòn đá, từng đòn tay nàng xuất ra đòn nào đòn nấy chắc
nịt, dứt khoác mãnh mẽ vô cùng. Nhìn nàng đánh mà tôi cứ sợ cái bao cát
nhà tôi sẽ vỡ bất cứ lúc nào vậy.
Được một hồi tôi mới đi đến hỏi thăm nàng nhưng chỉ vừa đến gần, nàng đã xoay người tung một cú đá nhắm vào mặt tôi nhanh như cắt. Tôi giật
thót đưa tay lên đỡ đòn thì bị kình lực của đá ấy hất về sau một đoạn
ngắn.
Chưa hết, khi tôi còn chưa kịp định thần thì nàng lại lao đến tung
tiếp một cú đá thẳng về tôi như một mũi tên. Lần này đã chuẩn bị sẵn
tinh thần nên tôi phóng nhanh sang một bên né đòn rồi vung tay với ý
định khống chế nàng lại.
Chưa kịp thực hiện ý đồ đó, khi vừa đáp chân xuống đất, nàng lại xoay người tung tiếp một cú đá từ chân còn lại làm tôi giật mình lĩnh nguyên đòn đá đó vào mặt ngã oạch xuống đất đau điếng.
Đến giờ phút này tôi đã chịu thua hoàn toàn. Nàng xuất chiêu quá
nhanh, quá mạnh, biến hóa khôn lường làm tôi chẳng biết đường nào mà
chống đỡ. Giờ thì tôi đã hoàn toàn công nhận trình độ đai đen nhị đẳng
của Lam Ngọc rồi. Đúng là uy lực kinh hồn.
-Có sao không?
Nàng chìa tay ra trước mặt tôi cười tủm tỉm.
-Uầy, tự nhiên lao đến đánh Phong làm giật cả mình!
Tôi vịnh lấy tay nàng vực dậy.
-Chứng tỏ Phong còn chưa chú tâm luyện tập, mức độ phản xạ chưa tinh tường!
-Trời, đá mạnh như Ngọc ai mà đỡ nỗi, kiểu này cây còn gẫy chứ huống chi là xương!
-Bởi thế Phong phải luyện tập nhiều hơn đấy, kẻo mai mốt lại nhờ Ngọc bảo vệ lại!
-Hề hề, chắc phải thế quá!
Rồi kể từ câu đó tôi đột nhiên đâm khớp chẳng biết nói gì nữa. Chẳng
là tôi vừa nghĩ đến chuyện lúc trưa tôi ôm nàng. Giờ này nàng lại đứng
trước mặt tôi, nhất thời bối rối tôi không biết phải làm gì ngoài đứng
ngây người ra như hóa đá. Nhưng trái lại với khuôn mặt nghệch ngạc của
tôi. Lam Ngọc tỏ ra như chưa hề xảy ra chuyện gì, vẫn vô tư tung những
nắm đấm chắc nịt vào bao cát.
Thấy có điều khó hiểu, tôi bèn đánh bạo hỏi nàng:
-Ngọc ơi!
-Sao, muốn tỉ thí nữa hả?
-Không phải, Phong muốn nói là cái vụ hồi trưa ấy, cho phong xin lỗi nhé!
-Việc đó à, không hề gì?
Vẻ như Lam Ngọc vẫn chưa hiểu được dụng ý của tôi cho nên tôi lại tiếp tục gợi chuyện:
-À cái lúc mà Phong với Ngọc Ngọc trên ghế sô pha ấy!
-Có việc đó nữa sao?
-Ơ, Ngọc nói gì vậy?
-Thì chẳng phải Phong đã đụng trúng Ngọc rồi dìu lên ghế đó thôi sao?
Tôi đã bấn loạn hoàn toàn. Vì sao lam Ngọc lại không nhớ gì về lúc
tôi ôm nàng trên phòng chứ. Có phải nàng mắc cỡ nên giả ngây không biết
gì hay sao? Chắc là không đâu, vẻ mặt của nàng xem ra rất ngạc nhiên khi tôi nhắc đến việc đó, cứ như là lần đầu tiên nghe vậy? kì lạ vô cùng.
Đột nhiên nàng nhìn chằm chằm vào tôi:
-Phong này, nhắc mới nhớ lúc Ngọc thức dậy sao Phong lại cởi trần nằm trên kế Ngọc vậy hả? Có ý đồ gì đấy?
-Ơ sặc, việc này…
-Thế nào, chẳng lẽ Phong lại muốn…
-Ớ không không, Phong không có ý gì đâu! Chỉ tại lúc đó thấy Ngọc còn yếu nên ngồi canh một tý, ai ngờ lại ngủ quên!
Nghe được lí do đó, Lam Ngọc chẳng nói gì nữa. Nàng đi về phía bao cát nhặt chiếc áo khoác sơ mi của mình lên rồi quay đầu lại:
-Giờ đi được rồi đó, nhanh kẻo trễ đấy!
-Đi đâu?
-Trời, Phong hỏi lạ nhỉ! Đi chợ chứ đi đâu!
-À quên, để Phong xuống dắt xe!
Tôi ngây người đi xuống tầng dưới với một cảm giác cực kì khó hiểu.
Tại sao Lam Ngọc lại chẳng nhớ gì về việc lúc trưa chứ. Chính mắt tôi đã thấy, chính tay tôi đã ôm nàng vào lòng, hơi ấm ấy, ánh mắt ấy tôi vẫn
còn nhớ như in làm sao tôi có thể tưởng lầm được. Thế thì tại sao chứ?
Bất chợt tôi lại nhớ đến lúc trú mưa cùng nàng ở mái hiên, lúc đó
nàng cũng biểu hiện rất lạ trước khi giáng cho tôi một bạt tay đau thấu
trời và chẳng nhớ gì sau đó. Có phải hai việc này liên quan với nhau
không, nếu liên quan thì nguyên nhân của nó là gì? Thật thì tôi chẳng
thể nào biết được, chắc phải chờ một ngày nào đó thôi.