Nhưng chẳng bao lâu, khi tôi còn chưa chạy được nửa đoạn đường đến
nhà Ngọc Lan thì trời đã phủ giăng một màn mưa dày đặc, lạnh ngắt. Tôi
bình thường thì có thể đội mưa sang nhà nàng rồi, nhưng hôm nay tôi còn
phải bảo vệ bó bông khỏi bị tổn hại nữa, nó có bề gì thì chắc tôi chẳng
sống nổi.
Ghé vào một mái nhà để trú mưa, tôi co cụm run bần bật vì gió cứ thổi những hạt nước táp vào người tôi như vũ bão. Những cặp đôi đứng trú
cạnh tôi cũng vậy, họ cứ lều bều trong khi răng đánh cằm cặp vào nhau:
-Khốn thiệt, mưa ngày nào không mưa lại mưa ngay ngày này!
-Cũng tại mấy thằng cầu mưa cả đấy!
Trong lòng tôi bây giờ cũng thằm trù ẻo cho mấy thằng đó chết ở xó
nào đi để không phá đám cái ngày trọng đại của tôi như bây giờ nữa, nghĩ đến đã tức điên cả người lên rồi. Nội phải giữ bó bông để nó không bị
nhàu nát đã là một chuyện khó.
Số lượng người vào trú mưa ngày một đông, chỗ ngày càng chật. Chúng
tôi phải đứng sát vào nhau mới mong có đủ chỗ cho cả một đám người trú
mưa dưới mái nhà nhỏ hẹp.
Bất giác tôi nghe đâu đó một hương hoa rất quen thuộc. Nó không phải
hương hoa chung chung của tụi con gái. Hương nước hoa này rất đặc trưng
cho một người con gái tôi đã quen cách đây từ rất lâu. Quả thật không
lẫn vào đâu được, đó là hương lily mà Lam Ngọc vẫn hay dùng.
Tôi chợt giật thót nhìn dáo dác xung quanh theo phản xạ nhưng chẳng
thấy em ở đâu cả. Chắc có thể tôi tự tưởng tượng ra nhưng hương hoa này
nó thật lắm. Từng dòng hương cứ sọc vào mũi tôi ngây ngất không thể tả.
Nhưng bây giờ tôi chẳng nhìn thấy em ở đâu cả, một phần là do người quá
đông trong cái mái hiên chật chội này, một phần là vì tôi đang đứng ở
gần rìa nên muốn nhìn sang bên kia cũng quá là khó khăn.
May sao lại thêm một cặp đôi nữa chạy vào trú mưa nên nhất thời làm
đám động lộn xộn tản nhau ra. Tôi giờ này có thể thấy xuyên qua phần mái hiên bên kia một cách rõ ràng nhất.
Chợt, tôi như chết lặng người khi nhìn thấy ở ngoài rìa phần mái bên
kia một cô gái mặc áo sơ mi trắng có đôi má rất mủm mỉm. Vì chỗ không
còn đủ nên cô ta đã bị đùng một phần ra phía ngoài làm những hạt mưa cứ
rơi hửng hờ trên vai ướt cả áo. Tuy nhiên dù cho những hạt mưa ấy có rơi ướt cả một bên vai thậm chí là vài giọt còn lăn trên má, cô ta vẫn giữ
một sắc mặt không đổi, một sắc mặt u sầu đến vô hồn.
không thể giữ bình tĩnh được nữa, tôi bước xuyên qua màn mưa mặc cho
mọi người vẫn nhìn tôi như một thằng điên rồ không hơn không kém, ngay
cả bó bông cũng đã bị thấm nước khiến nó trở nên sậm dần không còn đẹp
như trước. Nhưng tôi không quan tâm đến điều đó, điều tôi quan tâm nhất
lúc này đó chính là cô gái đang trú mưa ngoài rìa kia.
Bước đến chỗ cô ta trong màn mưa dày đặc, tôi lớn giọng như một tên côn đồ:
-Lam Ngọc, sao không vào trong? Lại đứng ngoài này hứng chịu một mình chứ?
Thấy tôi em nhất thời kinh ngạc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
-Nếu Ngọc không nhường thì ai sẽ làm điều đó đây, ai có thể chấp nhận hi sinh chứ?
-Ơ, Ngọc đang nói gì vậy, Phong không hiểu?
-Từ nay tốt nhất Phong đừng nói chuyện với Ngọc nữa, sẽ không tốt cho cả hai đâu!
-Tại sao?
Trước câu hỏi của tôi, Lam Ngọc chỉ khẽ cười tiếp tục bước đến chiếc xe đạp điện đã ướt mem của mình.
-Khoan đã, tại sao lại không trả lời?
-Câu trả lời ư? Nó nằm ở trái tim Phong đấy!
Đột nhiên tôi cảm giác như trái tim mình như có ai đó đang bóp nghẹn. Câu nói của em như một mũi tên xuyên thẳng vào tim tôi đau nhói. Nó đau đến nổi tôi chẳng thể nào thở được. Miệng tôi trở nên cứng đơ như hóa
đá chỉ biết lặng nhìn em bước đi mà không thể nói một lời. Tôi thực ra
rất muốn ngăn em lại nhưng từ sâu thẳm trong tâm trí tôi lúc nào cũng có một sợi dây cứ trói buộc tôi khỏi những điều mình muốn.
Hay là như thằng Toàn đã nói tôi cứ mặc những người con gái khác để đến với người mình yêu?
Không, tôi không muốn như thế. Tôi muốn mọi người xung quanh tôi đều
vui vẻ, hạnh phúc. Tôi chẳng muốn một ai phải đau buồn cả. Lam Ngọc là
cô gái xem như thân nhất với tôi lúc này. Mọi việc thường ngày em luôn
là người giúp đỡ tôi mặc dù hai chúng tôi khác tổ. Ngay cả vị trí bàn
học cũng khác. Vậy cớ sao tôi phải bỏ mặc em trong lúc cần kíp như thế
này chứ. Nếu tôi làm vậy, chằng khác nào một tên vô cảm.
Tôi không thể cho phép mình làm thế, tôi sẽ tự mình cắt đứt sợi dây
ràn buột này. Tâm trí là của tôi, tôi có quyền chi phối nó chứ không thể nào để nó chi phối tôi mãi như thế được.
Tôi bắt đầu vùng chạy, tôi chạy đến chiếc xe đạp của mình. Đặt bó hoa trong rổ xe, tôi bắt đầu đạp điên cuồng hết sức có thế. Mưa gió cứ táp
vào mặt tôi lạnh ngắt, đau rát cả người. Bó hoa bây giờ đã dập một phần
do gió mạnh và mưa rơi nhưng tôi chẳng còn quan tâm nữa. Tôi muốn gặp
Lam Ngọc, điều duy nhất tôi muốn là được gặp em, sau đó thế nào tôi
chẳng cần biết, tôi muốn gặp em…
-Ngọc ơi, chờ với…
Tôi hét lên trong màn mưa chỉ mong cái bóng áo trắng trước mặt có thể nghe thấy. Nhưng tất cả chỉ là những cố gắng vô vọng, tôi càng cố cái
bóng đó càng bỏ xa tôi. Bất chấp tôi có gào thét cỡ nào nó vẫn mờ dần
trong màn mưa tăm tối. Thế nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, tôi vẫn đạp mặc
dù chẳng biết kết quả sẽ đi về đâu. Tôi chỉ biết nếu đạp càng nhanh tôi
sẽ có cơ hội đuổi kịp Lam Ngọc. Chỉ có thế, đó là tất cả động lực để tôi cố gắng đạp, tôi sẽ đạp cho đến khi nào được gặp em.
-Bặc…
Trong lúc đang đạp điền cuồng, chiếc xe tôi dường như ngán phải vật
gì đó khiến nó chao đảo ngã lăn lóc ra đường. Tôi cũng chẳng khá hơn là
bao khi ngán phải vật đó đầu tôi đập vào ghi đông xe đạp mạnh đến choáng váng cả mặt.
Giờ này tôi đã hoàn toàn kiệt sức. Tôi nằm vật ra đường mắt vẫn hướng về phía cái bóng trắng đó đầy sự tuyệt vọng. Tôi muốn đứng lên tiếp tục đuổi theo em nhưng tôi đã đi đến giới hạn của cơ thế mình rồi. Tôi
chẳng thế nào gượng dậy được nữa. Tôi cứ nhìn, rồi lại nhìn, tôi muốn
đứng lên, tôi muốn dựng lại chiếc xe đó, tôi muốn đuổi theo em. Nhưng cơ thể đã kiệt sức, tôi tuyệt vọng, tôi đau đớn, tôi khóc…
Phải tôi đã khóc, khóc cho cái sự vô dụng của mình. Thường ngày tôi
đánh với người ta ầm ầm vẫn không sao. Thế mà chỉ mới té xe, tôi đã
không gượng dậy được. Phải chăng tôi quá yếu đuối, tôi quá mềm lòng mới
dẫn đến tình cảnh hôm nay. Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa Lam Ngọc đã
đi rồi, tôi chẳng còn thấy em ở đâu nữa cả. Đầu óc tuôi quay cuồng, cơ
thể tôi đau đớn, tôi muốn nhắm mắt, tôi muốn ngủ…
Đột nhiên, trong cơn mơ màng tôi cảm giác được đầu mình đang tựa vào
một vật gì đó rất mềm, rất ấm. Đúng hơn là cả cơ thể tôi bây giờ đang
được bao bọc với một thứ gì đó rất ấm áp. Ngoài trời mưa cứ đổ nhưng tôi chẳng còn cảm thấy lạnh nữa. Chỉ có điều tôi chẳng biết đó là gì, ông
tiên đến giúp tôi chăng? Chắc là không, bây giờ làm gì có tiên nữa. Hay
là tôi đã chết, người ta thường nói chết rồi sẽ không còn cảm thấy gì
nữa? Nhưng tại sao tôi lại ngửi được, tôi cảm thấy rất rõ, đó là mùi
nước hoa, một hương hoa quen thuộc.
-Ngọc, là Ngọc đó hả?
Tôi bất giác gọi tên nàng khi hình bóng của nàng hiện ra trước mắt tôi trong màn mưa mờ ảo.
-Có phải Ngọc Không?
-Đừng, Phong đừng nói gì cả? Hãy nhắm mắt lại đi!
Nàng dạn dĩ ôm tôi vào lòng với vòng tay đủ để tôi cảm nhận được sự ấm áp toát ra từ cơ thể nàng.
Từ nãy đến giờ có lẽ tôi đã được nàng ôm như thế rất lâu. Chắc là từ
lúc tôi cảm nhận được một sự ấm áp lạ lùng trong cái lạnh thấu xương.
Nhưng dù sao đi chăng nữa, nàng đã quay lại, nàng đã quay trở lại để
giúp tôi. Nếu không phải sự thật thế, từ nãy giờ chỗ tôi nằm là mặt đất
ướt sũng chứ không phải trong lòng Lam Ngọc như lúc này. Nó khác lắm,
khác từ nhiệt độ đến cảm giác, tôi thậm chí có thể nghe được từng nhịp
tim nóng hổi của nàng, rất rõ, rất nhẹ.
Tuy nhiên, khi tôi định cựa đầu để nhìn lên mặt nàng thì đã bị nàng ngăn lại. Nàng đưa tay vịnh chặt vào trán tôi:
Đừng cử động, trán của Phong chảy máu nhiều lắm!
Trán tôi chảy máu ư? Chắc là do đập vào ghi đông lúc nãy. Nhưng tôi
chẳng hề cảm thấy đau gì cả, có lẽ do quá vui mừng khi Lam Ngọc trở lại
nên tôi đã quên cảm giác đau mất rồi. Bây giờ khi nghe nàng nói như thế, tôi mới cảm thấy đau dần dần lên. Nhưng tôi không lo lắng, bởi vì đã có Lam Ngọc kề bên. Nàng ôm tôi rất chắc, bàn tay nàng đang che lấy vết
thương của tôi, lâu lâu lại khẽ xoa dịu nó khiến tôi chẳng thế nào cảm
thấy đau được
Nhẹ nhàng dìu tôi lại một mái hiên gần đó để tránh cơn mưa. Nàng bỗng quay gót bước đi làm tôi chợt giật mình ghì tay nàng lại:
-Đừng đi…
-Ngốc, Ngọc đi dẫn xe lại đây mà!
-Đừng chạy nữa nha, Phong không còn sức đuổi theo đâu!
-Lại ngốc, Phong thế này ai lại chạy làm gì?
Yên tâm rời tay khỏi Lam Ngọc, tôi dõi mắt theo từng hành động của
nàng lúc dẫn hai chiếc xe đến chỗ mái hiên trong cơn mưa. Lúc đó tôi
cũng muốn chạy ra phụ nàng một tay lắm nhưng vì toàn thân đã kiệt sức
nên chẳng thể nào gượng dậy được nữa. Tôi càng cố, càng để Lam Ngọc phải lo cho tôi hơn:
-Ây, đã bảo ngồi yên không có cử động mà! Vết thương lại hở ra bây giờ!
-Xin lỗi, Phong làm phiền Ngọc quá rồi!
-Hừm, đừng nói vậy! Phong…không có lỗi gì đâu! Chỉ…tại Ngọc thôi…
Nàng đan hai tay lại ấp úng nhìn đi chỗ khác.
Tôi biết một người lạnh lùng, ít nói như Lam Ngọc không phải là người biểu lộ tình cảm tốt. Ma kết có thể quyết đoán, có tài lãnh đạo nhưng
chẳng bao giờ biểu lộ tình cảm bằng lời nói cả. Nhưng đổi lại nàng dùng
hành động để biểu lộ thay cho lời nói. Có thể người khác không quen với
việc này nhưng đối với tôi, nó còn hơn gấp trăm lần những lời hỏi thăm
vô ích.
Ngoài trời mưa đã ngớt đi chút đỉnh nhưng vẫn còn nặng hạt. Những hạt mưa cứ rơi hững hờ từ mái hiên xuống đất, bắn tung tóe đi khắp nơi lên
quần, lên áo, thậm chí còn văng lên cả khuôn mặt phờ phệt của tôi làm
tôi phải liên tục đưa tay lên vuốt mặt.
Lam Ngọc giờ đang ngồi dựa tường nhìn về phía con đường xa xăm trước
mặt. Dường như những hạt nước chẳng thể nào làm phiền em được. Chúng cứ
thi nhau lăn dài trên má em xuống đến tận cổ. Cả người Lam Ngọc bây giờ
ướt sũng chẳng thua gì tôi. Chiếc áo sơ mi mỏng toang của em không thể
nào ngăn cản nổi những hạt nước mưa ngoan cố làm lộ ra những thứ bên
trong lớp áo. Cứ mỗi lần như thế, tôi lại đỏ mặt quay đi chỗ khác nhưng
lúc sau lại tò mò liếc nhìn em theo bản năng của một thằng con trai dụ
dỗ.
Nhưng việc đó sớm lọt vào đôi mắt thần thánh của Lam Ngọc. Ngay khi
tôi vừa định trộm nhìn thì đã đụng ngay mặt nàng đang nhìn tôi chăm
chăm:
-Hay quá ha? Đúng là con trai!
-Ơ, Phong xin lỗi!
-Hừm, nếu biết nhìn trộm như thế chắc là đã khỏe lại rồi chứ gì?
Chẳng biết Lam Ngọc có ý đó không nhưng khi nghe nàng nói vậy tôi đột nhiên nắm lấy tay nàng sợ sệt:
-Đừng đi mà, Phong còn chưa khỏe!
-Ngốc, Ngọc nói đi hồi nào chứ?
-À, ừ! Nhìn mặt Ngọc vậy, chẳng ai đoán biết được chuyện gì cả?
Nghe thế Lam Ngọc tự dưng quay sang tôi:
-Bộ tính của Ngọc khó gần lắm sao?
-Không…không phải là khó gần mà là hơi khiến người khác sợ thôi!
-Sợ?
-Ừ, có thể nói như thế! Chắc là tại tính lạnh lùng của Ngọc đấy!
Thế nhưng nàng chỉ khẽ cười suýt xoa đôi bàn tay của mình cho đỡ lạnh:
-Biết sao được, từ nhỏ đến lớn đã thế!
Lại một cảm giác áy náy dâng lên trong lòng tôi. Mặc dù nàng không
trực tiếp nói nhưng tôi có thể hiểu được ngụ ý câu nói của nàng rằng từ
nhỏ nàng đã phải thực hiện lời hứa đến nỗi đánh mất tính cách thật của
mình.
Cũng đúng, tất cả là do tôi. Đáng lẽ Lam Ngọc sẽ như bao cô gái khác, biết nô đùa, biết ăn mặc, biết làm dáng thậm chí là cả nhỏng nhẻo chứ
không phải lạnh lùng, nguyên tắc như bây giờ. Có phải tôi đang trách lắm không, có phải tôi vô tâm lắm không? Nếu được hỏi câu này với tất cả
mọi người, chắc chắn câu trả lời là có. Bởi một lí do đơn giản thôi, Lam Ngọc vì ai mà ra như vậy? Đó là vì tôi.
Bây giờ tôi áy náy đến nổi chẳng dám nói với nàng câu nào cả, cứ lén
nhìn nàng rồi lại nhìn màn mưa trước mặt. Trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng. Nó giống như ta thả một cuộn chỉ lăn trong phòng, chỉ sẽ bung ra, vương khắp nơi, ta sẽ chẳng biết đường nào mà gỡ.
Khẽ khàng vuốt hết nước trên mái tóc của mình, Lam Ngọc chợt mở lời:
-Phong này! Phong còn nhớ con gấu lúc bé Ngọc thường ôm không?
-À, vẫn còn! Vì nó Ngọc mới có biệt danh là bé gấu đúng chứ?
Câu nói bông đùa của tôi bất ngờ làm nàng mỉm cười nhưng chỉ chốc sau lại trở về trại thái bình thường:
-Lúc trước, Ngọc đã trao nó cho Phong! Vậy bây giờ Phong còn giữ chứ?
-Ơ, Phong…
Tôi bỗng sượng người không nói được. Lại có một trái chanh nào đó
đang nghẹn ở cuốn họng của tôi. Nó khiến tôi cảm thấy thật chua xót.
Trái tim tôi lại như bị nàng bóp chặt, thở không ra hơi. Bởi vì bây giờ
hình hài con gấu ấy ra sao tôi còn chưa nhớ, huống chi là cất nó ở đâu.
Kể từ khi tạm biệt Lam Ngọc, ngày nào tôi cũng lấy ra ngắm nhưng càng
ngày tôi càng dần quên nó cho đến bây giờ tôi chẳng còn nhớ nổi đã cất
nó ở đâu nữa, không chừng đã bị chuột gặm gián tha đi mất rồi cũng nên.
Nhưng cái chính là giờ đây tôi phải trả lời như thế nào với Lam Ngọc
chứ. Trong đôi mắt mong ngóng của nàng nhìn vào tôi khi hỏi về con gấu
cũng đủ hiểu nó quan trọng với nàng thế nào rồi.
Vậy nên tôi đã quyết định nói dối:
-À, con gấu bông ấy giờ đang ở nhà Phong, nếu muốn hôm nào Phong sẽ mang lên!
-Thôi, không cần đâu! Ngọc chỉ cần biết nó vẫn còn tồn tại là được rồi!
Nàng đột nhiên nở nụ cười rạn rỡ làm tôi làm nhất bối rối chẳng dám nhìn vào mặt nàng.
Rồi sẽ ra sao nếu nàng phát hiện tôi đã nối dối nàng đây, rằng con
gấu bây giờ đã không còn nữa. Nhưng chắc chắn một điều rằng Lam Ngọc sẽ
không bao giờ vui khi biết được điều đó.
Gần nửa tiếng kể từ khi chúng tôi trú mưa trong cái mái hiên nhỏ hẹp
này. Những hạt mưa đã đã ngớt dần nhưng những cơn gió cứ tiếp tục thổi
làm chúng vô tư bay vào người chúng tôi nghe lạnh ngắt.
Tôi giờ này đã phục hồi một phần sức nên đã có thể cử động như bình
thường. Còn Lam Ngọc có lẽ bây giờ đã thấm lạnh, nàng ngồi có rúm một
góc trong mái hiên mà rung lên bần bật đến nỗi tôi còn có thế cảm nhận
được. Sắc mặt của nàng trông phờ phệt quá, cứ ý như tôi lúc nãy. Nếu
tiếp tục kéo dài tình trạng này, thế nào cũng sẽ có người ngã bệnh. Nghĩ chẳng còn cách nào khác, tôi vội cởi áo ra làm Lam Ngọc nhất thời giật
mình:
-Phong…làm gì vậy?
-À Phong định vắt áo cho khô, nếu cứ để nó ướt mãi sẽ không chịu nổi đâu!
Nhìn sắc mặt ngượng ngùng, đỏ ao của Lam Ngọc tôi suýt phải bật cười nhưng phải cố gắng trấn tĩnh lại để làm mặt nghiêm túc:
-Ngọc này! Ngọc có lạnh không?
-Ngọc không…hơ…xì…!
-Còn nói không nữa, lạnh ra mặt rồi kìa!
-Nhưng biết làm cách nào để hết lạnh đây, mưa gió thế mà!
Bỗng dưng nàng nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc áo tôi đang vắc. Đôi má
mủm mỉm của nàng lại nổi lên một màu hồng ửng. Nàng tức tối nhéo hông
tôi:
-Đồ biến thái
-Au da…, sau nhéo Phong vậy?
-Thì vắt áo đó…
Lúc đầu tôi còn chưa hiểu hết ngụ ý câu nói của nàng nên cứ ngây mặt
ra khi thấy Lam Ngọc tức tối như thế nhưng nghiệm lại một lúc lâu tôi
mới tá hỏa khi chợt hiểu ra dụng ý của nàng. Vì nếu nàng cởi áo ra vắt
giống tôi thì chắc chắn sẽ không còn thứ gì che thân cả. Nếu quả thật
như thế thì đến tôi còn phải nhập viện chứ huống chi là người khác thấy
cảnh đó.
Cố gắng trấn tĩnh, tôi vội chữa lời:
-Không không! Ngọc không cần phải làm cách đó đâu!
-Nhưng nếu không làm cách đó chắc mình sẽ ngã bệnh mất nhỉ? Vả lại mưa thế này chắc cũng không có ai ra đường đâu!
Nàng cuối xuống nhìn lại chiếc áo ướt sũng của mình thì thầm như đang nói với tôi. Rồi nàng nhẹ nhàng đưa tay lên cởi chiếc cúc áo đầu tiên
trên cổ, sau đó đến ức, và thêm một chiếc gần ngực.
Tôi hoàn toàn choáng váng khi nhìn thấy những hình ảnh trước mắt
mình. Đây có phải là Lam Ngọc tôi từng biết hay không. Bởi lẽ trước mắt
tôi là một Lam Ngọc vô hồn, đôi mắt của em nhìn xa xăm đến thấu tận địa
ngục, miệng thì cứ lẩm bẩm một điều gì đó không thể nghe rõ được.
Nhưng tôi là một thằng con trai có lí trí, đây chắc chắn không phải
là tính cách của Lam Ngọc, dù em có dạn dĩ cách mấy cũng không thể nào
cởi áo trước mặt tôi được.
Hốt hoảng tôi vội chạy lại ngăn nàng khi chiếc nút ở vùng ngực chuẩn bị được cởi bỏ:
-Này Ngọc, Ngọc đang làm cái gì vậy hả?
Nghe thấy tôi, nàng liền ngước lên trân mắt nhìn một cách vô hồn.
Nhưng không lâu sau đó mắt nàng dần trở lại như bình thường. Đến khi nó
hoàn toàn khôi phục lại hẳn, nàng mới nhìn tôi bằng một ánh nhìn khác,
một ánh nhìn đầy sự lúng túng:
-Hơ, biến thái…chát…
Vừa tỉnh táo, Lam Ngọc đã vố một bợp tay trời giáng vào mặt tôi muốn vỡ hàm.
-Au, cái gì vậy Ngọc? Sao lại tát Phong vậy?
Tôi loạng choạng ngồi dậy, một bên má đã sưng phù lên do cú tát lúc nãy.
-Còn nói nữa, Phong…đã cới áo của Ngọc đúng không?
-Làm gì có chuyện đó, Ngọc tự cởi mà!
-Sao? Ngọc tự cởi?
-Phải đó, lúc nãy Ngọc đột nhiên hành động kì quái, rồi lại còn lẩm
bẩm cái gì đó nữa! Tiếp theo sau là tự cởi nút áo mình đấy, nếu Phong
không ngăn lại sẽ chẳng biết mọi việc như thế nào rồi!
Nghe tôi trình bày, sắc mặt của nàng tối xầm lại. Nàng ngồi thụp
xuống mái hiên, nheo trán một cách đầy mệt mỏi. Thấy thế tôi vội chạy
lại bắt gió trán cho nàng:
-Gì vậy Ngọc, nhức đầu à?
-Không…có gì đâu! Chỉ hơi mệt chút thôi!
-Vậy thì ngồi nghỉ một chút đã, để Phong bắt gió cho! Gì chứ việc này Phong số 1 nhé, con nhà đông y mà!
-Ngọc xin lỗi…-Nàng khẽ lí nhí
-Về việc gì?
-Lúc nãy đã tát Phong đó, chắc là đau lắm phải không?
-Ui, không có gì? Hiểu lầm mà! Nhưng sao lúc nãy Ngọc cư xử ngộ vậy?
Tuy nhiên, đáp lại tôi chỉ là những cái lắc đầu kèm theo đó là tiếng
thở dài đến sầu lòng. Tôi chẳng thiết hỏi nàng nữa. Tôi thừa biết tính
cách của nàng ra sao, khi nào cần nói nàng sẽ nói, khi nào không muốn
nói nàng sẽ chẳng bao giờ nói một lời. Tôi tôn trọng quyết định của
nàng, với tôi mỗi người điều có một bí mật mà chẳng bao giờ muốn người
ta biết, vậy cớ sao tôi phải hỏi tới? Cho nên tôi cứ lẳng lặng bắt gió
cho nàng.
Những hạt mưa ngoan cố cuối cũng ngớt hẳn chấm dứt một ngày lễ
valentine đầy mưa gió. Tiết trời có vẻ thoáng mát hơn sau cơn mưa, nó
mang lại cho con người một không khí mát mẻ, đầy sức sống. Ngoài đường
từng dòng người đã bắt đầu đổ ra đường để tiếp tục cuộc vui đã bị cơn
mưa cắt ngang lúc nãy. Những cặp tình nhân cũng đã xuất hiện dập dìu
trên đường đi ngang mặt chúng tôi.
Điều này cũng báo hiệu với tôi một điều rằng đã đến lúc tôi phải rời
khỏi chỗ này để đến nơi hẹn cùng với Ngọc Lan. Vẻ như đã biết trước được điều đó, Lam Ngọc gặt tay không để tôi bắt gió cho nàng nữa:
-Phong này, đã tạnh mưa rồi đấy! Đi đi!
-Ngọc…
-Phong không cần phải hỏi nhiều, Ngọc biết mà! Cứ đi đi, không sao cả?
-Ngọc chắc chứ?
-Chắc mà, Ngọc vừa được đại phu đây chữa bệnh chắc sẽ khỏi thôi!
Nàng mở miệng bông đùa một cách gượng gạo nhưng nó cũng đã an ủi tôi rất nhiều.
Chợt nhìn thấy bó hoa hồng tôi mua lúc nãy vẫn còn yên vị trong rổ
xe, tôi thoáng nhìn nàng rồi nhớ lại thời khắc lúc nãy. Ngay cái lúc
nàng dẫn hai chiếc xe của tụi tôi vào rồi chạy ra ngoài ấy loay hoay tìm một thứ gì đó, chẳng lẽ là bó hoa này sao. Như thế nàng đã bất chấp mưa gió nhặt giúp tôi bó hoa này rồi.
Tự nhiên một ý nghĩ lại lóe lên trong đầu tôi. Ngay lập tức tôi cầm bó hoa đi đến trước mặt Lam Ngọc:
-Ngọc này, Phong tặng bó hoa này cho Ngọc nhé!
-Sao? Bó hoa này…chẳng phải?
-Không sao trăng gì cả, Phong đã quyết định rồi! Hãy nhận nhé, mặc dù nó có hơi bị dập một xíu!
Nhẹ nhàng đón bó hoa trong tay, đôi má mủm mỉm của nàng lại ửng hồng
lên tựa như màu sắc của hoa hồng lúc này, vừa xinh tươi, lại vừa quyến
rũ. Trên môi nàng khẽ hé một nụ cười rạn rỡ, nụ cười đó như một búp hoa nhô lên khỏi mặt đất lạnh lẽo, âm u, nó xóa tan vẻ ngoài lạnh lùng mà
nàng vốn có.
Nhìn biểu hiện của Lam Ngọc như thế, tôi chẳng thấy hối hận tý nào cả. Tôi tin mình đã quyết định đúng và mãi mãi sẽ như thế.
-Vậy Phong tìm bó bông khác ở đâu?
Nàng bỗng nhìn tôi dò xét.
-Không sao cả, Phong sẽ có cách! Chúc Ngọc buổi tối vui vẻ nhé!
-Ừa, Phong…cũng vậy…nhé!
Lại một lần nữa Lam Ngọc tỏ vẻ gượng gạo trước mặt tôi. Để thể hiện
bằng lời nói như thế, ắc hẳn nàng đã phải cố rất nhiều, nếu không muốn
dùng hành động thay thể để chứng minh. Âu thì ngày mưa hôm nay không
phải là một ngày xui xẻo đối với tôi. Mà ngược lại, tôi thầm cảm ơn cơn
mưa tối nay đã khiến tôi và Lam Ngọc gặp nhau, để tôi và nàng tạm thời
xóa bỏ mọi khúc mắt trong lòng từ bây lâu nay. Một cơn mưa định mệnh…
Tôi đến nhà Lan với bộ dạng ướt như chuột lột. Hoa hồng không có, quà thì càng không. Vừa thấy tôi Ngọc Lan đã chạy ùa ra:
-Gì vậy Phong, bị mắc mưa à?
-Ừ, Phong xin lỗi! Đáng lí ra còn có hoa hồng nữa nhưng nó bị dập hết rồi!
-Ời trời, giờ này còn lo những việc đó nữa, thôi mau vào nhà đi, Lan kiếm khăn khô cho Phong lau!
Tự nhiên trong lòng tôi lại thấy hổ thẹn khi được Ngọc Lan lo lắng
như thế. Nếu là người khác chắc nãy giờ tôi đã bị ăn chửi rồi chứ không
phải ngồi ghế sô pha cằm khăn lau như thế này.
Sau một lúc lọ mọ trong bếp, nàng mang ra cho tôi một tách cà phê,
đúng hơn đó chính là tách cappuccino, loại thức uống mà tôi chỉ thích
chính tay Ngọc Lan làm.
Nàng khẽ khàng đặt trước mặt tôi tươi cười:
-Của Phong đây, uống đi cho đỡ lạnh!
-Ừ, xin lỗi Lan nhé! Phiền Lan quá!
-Không sao đâu, Lan mới có lỗi chứ, tự nhiên khi không lại mời Phong đi dạo làm chi để Phong bị mắc mưa thế này
-Không, dù gì đây cũng là ngày…va…à…
Tự nhiên cổ họng tôi nghẹn ứ, không nói nên lời.
Thấy thế, Ngọc Lan thắc mắc:
-Ngày gì?
-Thì ngày…va…
-Gì cơ?
-Valen…
-Rõ hơn đi
-Valen…à…
-Nói!
-Valentine…ực…
Khó khắn lắm tôi mới bật ra được câu nói đó, câu nói mà thường ngày tôi chỉ cần chưa đến 1 giây để phát âm.
Ngọc Lan bỗng ửng hồng đôi má, khóe môi của nàng chợt nhoẻn lên thật
rạng rỡ, nó làm tim tôi muốn rung động, nhảy phóc ra khỏi lồng ngực.
Nàng nhìn tôi cười hiền:
-Hôm nay không đi dạo được rồi Phong nhỉ?
-Ừ, xin lỗi!
-Hì, cần gì phải xin lỗi chứ! Thay vì đi dạo hôm nay Phong ở nhà Lan ăn tối nhé!
-Nhà Lan sao?
-Ơ, chứ Phong muốn đi đâu?
-À không, không có gì! Vậy để Phong phụ Lan một tay nhé!
-Ừa, cũng được, hì hì!
Và thế tôi theo Lan vào căn bếp nhà nàng, phụ nàng chế biến tất cả những món ăn mà tối nay bọn tôi sẽ thưởng thức.
Xem ra hôm nay chưa hẳn là một ngày xui xẻo đối với tôi, dù sao mọi
việc đã trở về quỹ đạo vốn có của nó. Tuy nhiên Ngọc Lan sẽ không bao
giờ biết được trước khi đến nhà nàng tôi đã đi đâu, làm gì. Mãi mãi
không bao giờ biết được…