-Nè, lẹ lên! Người ta sắp tới đón rồi đấy!
Tôi lều bều nhắc nhở hai chị em con nhỏ Nhung mau chóng thu xếp đồ
đạc. Bây giờ đã là mùng 9 rồi, đã đến lúc hai chị em nhỏ trở về quê tiếp tục việc học của mình. Nhưng họ y như nhưng cô gái khác, đều chuẩn bị
đồ đạc lâu ơi là lâu. Từ nãy đến giờ đã hơn nửa tiếng rồi mà hai chị em
vẫn chưa ra khỏi phòng. Lúc nãy nhà xe đã gọi điện thông báo họ sẽ đến
rước sớm mà kiểu này thì chắc bị họ mắng vốn mất thôi.
Chừng ít lâu sau đó, sau khi tôi gọi khan cả cổ thì hai chị em mới
chịu lò mò đi xuống. Cả hai đều nhìn tôi với ánh mắt sắc lẻm đầy dao kéo như muốn giết tôi tới nơi:
-Hừ, chỗ con gái người ta chuẩn bị đồ cứ kêu réo om sòm!
-Uầy thì xe đò chuẩn bị tới rồi, mắc công để người ta chờ nữa!
Bỗng con bé Linh nhăn mũi:
-Hu, bộ anh muốn đuổi tụi em à?
-Đâu, thì chậc…!
-Chắc vậy chứ gì, ông đâu nghĩ tốt lành gì cho tụi tui!
-Bậy, làm gì có chuyện đó! Nếu không mấy ngày qua tui dẫn hai người đi chơi làm gì chứ!
Nhỏ Nhung nghe thế khẽ chẹp miệng rồi nói vu vi:
-Thôi được rồi! Tạm tin ông lần này vậy!
Cũng vừa lúc đó tiếng xe dừng ở ngoài cổng cộng với tiếng kèn vang lên inh ỏi làm bọn tôi chợt giật mình.
Xe khách đón hai chị em đã tới nơi.
Tôi tất bật xách hộ va li túi xách của hai chị em ra ngoài xe. Còn
nhỏ Nhung chỉ việc ngồi trên xe chấc hành lí do tôi đưa lên thôi. Mà
công nhận đồ của hai chị em cũng nhiều thật. Lên đây chơi có nữa tháng
mà tưởng như gom lên để ở suốt nguyên năm vậy, va li nào va li nấy nặng
chịt, to đùng. Mấy người đi chung xe nhìn còn hãi. Nhưng sau khi đã xếp
xong hành lí, trên chỗ ngồi chỉ có một mình nhỏ Nhung, còn con bé Linh
thì chẳng thấy đâu cả. Nhớ lại lúc dọn hành lí con bé vẫn còn trong nhà
nên tôi hối hả chạy vào.
Vừa đến nơi thì thấy con bé đã chạy tót từ cầu thang xuống, sắc mặt
có vẻ lắm lét. Nhưng quan trọng hơn là hình như nó đang giấu thứ gì đó
trong áo, tôi cũng không chắc lắm nhưng thấy điệu bộ khom lưng, tay ôm
khư khư vào người như thế tôi cũng sinh nghi nên bèn chặn con bé lại
hỏi:
-Nè, làm gì hớt hải vậy? Đang giấu thứ gì đó?
-Đâu có đâu, em bỏ quên đồ nên chạy lên phòng lấy thôi!
-Có thiệt không, sao thấy lấm la lấm lét thế này?
-Thiệt mà! Anh cứ đa nghi!
Cũng vừa lúc đó tiếng tài xế xe giục chúng tôi sửa soạn đồ lên đường
đã vang lên bên ngoài cổng làm tôi chẳng có thời gian để hỏi con bé nữa
nên đành dắt nó ra ngoài để lên xe. Nhưng cứ mỗi bước chân tôi lại cảm
thấy càng nặng. Nguyên nhân không phải do tôi lười biếng đến nỗi không
nhấc chân lên được, đó là do con bé Linh.
Càng đi nó càng chậm bước, mặt của nó cứ cúi xuống đất trông chẳng nhìn rõ nữa. Thấy lạ nên tôi quay lại:
-Nè đi mau đi, người ta giục tới nơi rồi!
Tuy nhiên nó chẳng nói gì, chỉ khẽ nấc lên từng cơn hối hả. Một tay
nó siết chặt lấy tay tôi, một tay nó đưa lên quệt đi quệt lại một thứ gì đó trên mặt.
Tôi cũng tò mò lắm, nên cuối xuống ngước lên mặt nó. Chỉ mới vừa
ngước lên, những giọt nước ấm nóng đã rơi trên mặt tôi. Nó nhỏ giọt cứ y như một chiếc vòi nước bị hư van. Nhưng không tốn bao lâu để tôi nhận
ra được, đó là nước mắt của bé Linh.
Con bé đang khóc trước mặt tôi, chắc nó đã kiềm nén rất nhiều mới
không bật thành tiếng. Nhìn con bé bây giờ tôi thấy thương lắm, cứ muốn
ôm nó vào lòng để dỗ dành nhưng lí trí đã kịp ghì tôi lại khỏi ý muốn
táo bạo đó và đổi lại chỉ là một câu hỏi gượng gạo:
-Này, bé Linh! Em đang…khóc đấy à?
Con bé chẳng nói gì, cứ tiếp tục khóc trong khi lòng tôi cứ nóng dần lên như lửa đốt.
-Nè, vì sao em khóc vậy?
Tôi kiên nhẫn hỏi nó thêm một câu nữa nhưng tình hình vẫn thế, con bé vẫn cúi mặt khóc dù cho tôi có gặn hỏi bao nhiêu câu.
Bên ngoài người ta đang giục như chạy giặc, còn con bé cứ đứng khóc
mãi nên tôi cũng hơi bực. Thế nên tôi thở hắc ra rồi gắt nhẹ với con bé:
-Hùm, nếu em không nói vì sao thì anh chẳng còn kiên nhẫn nữa đâu! Tự tay anh sẽ lôi em ra xe đấy!
-Đồ ác độc!
Đến đây con bé bỗng dưng trừng mắt nhìn tôi như đang oán hận một điều gì đó. Nó nghiến răng để không bật thành tiếng khóc nhưng hai hàng nước mắt nó cứ chảy dài xuống má.
-Anh ác lắm anh biết không?
-Anh sao?
-Đã hai năm rồi em mới gặp lại anh, lên đây chơi mới hơn nửa tháng đã phải về quê! Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
-Anh…
-Hai năm trước mỗi khi về quê anh đều chơi chung với em, nhưng khi em lên đây sao anh lại cố ý lản tránh em vậy?
-Việc này…
Quả thật trong hơn nửa tháng qua, mặc dầu tôi luôn chiều theo ý con
bé đi chơi với nó nhưng chưa một lần nào tôi để nó choàng tay, bá vai
hay ôm cổ cả. Chẳng phải tôi ghét bỏ gì nó mà là vì nó đã lớn. So với 2
năm trước đây nó đã lớn thực sự, không còn là một cô bé nhem nhuốt bùn
sình nữa. Nên mặc nhiên những đụng chạm da thịt với con bé cứ khiến tôi
thấy đỏ mặt, tim đập liên hồi. Thử hỏi như thế thì làm sao tôi có thể
gần gũi với con bé được đây.
Vì vậy, trước đôi mắt đen loáy của con bé, tôi chẳng thể nào nói ra
lí do đó được. Chỉ biết im lìm như khúc gỗ trụi sau đám cháy rừng dữ dội đi ngang.
Con bé vẫn nhìn tôi, lời nói của nó càng trở nên chua chát:
-Sao, anh còn gì để nói không! Sự thật là anh đang ghét bỏ em?
-Em đừng nói nữa Diễm Linh, không phải như thế đâu!
-Chứ anh đã làm gì trong suốt hơn nửa tháng qua, lẩn tránh em?
-Đừng bắt anh phải nói ra sự thật mà!
-Anh thì có gì để nói chứ, toàn bộ sự thật chỉ có thế! Anh đang ghé…
Chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, tôi đánh bạo ôm con bé vào lòng khi
con bé còn chưa dứt câu. Lúc đầu con bé giãy giụa, cắn tôi đau lắm.
Nhưng về sau có vẻ nó đã kiệt sức nên dần buông xuôi, khóc thúc thít ướt cả ngực áo tôi.
Thấy nó có vẻ đã trấn tĩnh, tôi mới nhẹ giọng thủ thỉ vào tai nó:
-Thực sự thì anh chẳng ghét bỏ gì em cả, mà là vì em đã lớn rồi bé Linh à?
Vừa nghe con bé đã ngước lên nhìn tôi kinh ngạc. Tôi cười nhẹ trấn an rồi tiếp tục nói:
-Em biết không, trong hai năm qua em đã thay đổi khá nhiều. Em không
còn là một cô bé mặt mày tèm lem tuốt luốt như hồi trước nữa, em bây giờ đã là một cô gái rất xinh đẹp! – Rồi tôi mỉm cười xoa đầu nó – Chính vì thế nên anh mới ngại tiếp xúc với em đó bé Linh ạ!
Nghe đến đây nó chẳng nói gì cả. Vẫn tiếp tục cúi mắt xuống đất nhưng đã không còn tiếng khóc thúc thít nữa, thay vào đó là những lời nói lí
nhí mà phải chịu khó lắm tôi mới có thể nghe được từ con bé.
-Thực sự thì sau 2 năm em đã cố gắng thay đổi để anh cảm thấy vui
nhưng xem ra chỉ là công cốc rồi! Chẳng những thế anh lại còn e dè với
em nữa!
-Không em chẳng có gì sai cả bé Linh ạ! Chỉ là tại anh quá nhạy cảm với mấy chuyện này thôi!
-Vậy anh không ghét bỏ em à?
-Không bao giờ và chưa hề nghĩ đến chuyện đó, em khéo lo thôi!
Đột nhiên con bé thay đổi sắc mặt 180 độ. Từ khuôn mặt u sầu, không
một chút sức sống khi nãy trờ thành một cô bé cực kì dễ thương với đôi
môi bé xíu lúc nào cũng cong cớn lên bướm bỉnh.
Tiếng bác tài ngày một to hơn khi con bé vẫn chưa chịu lên xe. Lúc
này con bé đã vui hẳn ra, hai má của nó ửng hồng lên tựa như có ai đó
vừa mới đánh phấn cho nó vậy.
Nó nhìn đồng hồ rồi cười duyên với tôi một nụ cười tuyệt đẹp:
-Cũng đến lúc em phải về quê rồi! Nếu hè này anh có về chắc sẽ không được gặp em đâu!
-Ơ sao thế? Em đi đâu à?
-Đi đên một nơi mà sau này anh không phải e dè em nữa! Hãy đợi em anh nhé!
-Hả…là sao?
Nó chỉ nháy mắt cười tinh nghịch với tôi rồi lót tót chạy ra khỏi
cổng trèo lên xe nhanh như một con sóc chẳng để tôi kịp gọi với. Bây giờ tôi chỉ biết đứng nhìn chiếc xe từ từ chuyển bánh rời khỏi cổng nhà tôi ngày một xa hơn.
Ngờ đâu lúc gần quay vào nhà thì con bé đã lú đầu ra khỏi cửa sổ xe
vẫy tay với tôi. Trên tay nó còn cầm theo một chiếc nón kết màu đen. Cái nón đó chẳng thể lầm lẫn đi đâu được, nó là cái nón tôi dùng để cầm máu vết thương của con bé Linh, vì màu đen nên tôi tiếc của giữ lại để dùng cho đến hôm nay.
Chẳng lẽ nó lén lút, thập thò khi nãy là để lấy cái nón này sao. Tôi
thật là chẳng hiểu gì cả. Nhưng ngay sau đó thắc mắc của tôi đã được
nhanh chóng giải quyết khi con bé lấy cái nón đó đội vào đâu mình rồi
giơ đôi bàn tay xinh xắn của mình lên làm những cử chỉ đầy ngụ ý.
Sau khi chiếc xe khuất sau con đường tấp nập, tôi mới bước vào nhà
với tâm trạng cực kì khó tả. Nó chẳng vui, cũng chẳng buồn lại có một
thứ gì đó khiến tôi cảm thấy bức rức. Nhưng chung quy lại thì khi tôi
tiễn chân hai chị em con nhỏ Nhung, cũng không buồn là bao, hè sẽ gặp
lại mà. Còn những cử chỉ mà con bé Linh đã ra dấu với tôi, tôi xin giữ
bí mật, đến một lúc nào đó, mọi việc sẽ tự khắc rõ.
Và đó cũng là những diễn biến cuối trong những ngày tết mà tôi đã
trải quá. Nó không vô vị như những năm trước, nó cũng không quá sôi nổi
như đi chung với đám thằng Huy. Ở chung với hai chị em họ một thời gian
tôi cảm thấy mình như sống trong một gia đình, một không khí gia đình
thực sự mà tôi chưa từng biết đến. Chắc chắn tôi sẽ nhớ mãi cảm giác
này, một cảm giác thật tuyệt vời.
Sau chuyện của hai chị em nhỏ Nhung, cứ tưởng tôi sẽ lại được sống
những chuỗi ngày bình yên trong cuộc đời học sinh của mình nhưng ai ngờ
lại xuất hiện thêm một rắc rối khác. Rắc rối này liên quan trực tiếp đến tôi và còn liên quan đến cả Lam Ngọc nữa.
Khi những ngày tết quá đi, chúng tôi bắt đầu đi học lại. Trông mặt ai cũng đều uể oải như đang luyến tiếc một kì nghỉ tết trôi qua quá mau
mặc dù nó kéo dài đến hơn nửa tháng. Dường như cái dư âm của ngày tết
còn chưa gột sạch hết trên người tụi nó nên khi vào lớp, tôi lại được
nghe tiếng cắn hột dưa lách chách, mùi mứt thơm nức mũi và cả những cuộc trò chuyện về những ngày nghỉ tết của tụi con gái vang lên oang oang cả lớp.
Thằng Toàn với bé Phương giờ này đã đổi chỗ ngồi chung với nhau, còn
thằng Khanh khờ mặc nhiên bị tống lên ngồi chung với tôi. Trông vẻ mặt
của nó thảm đến phát tội, thằng Toàn là nguồn sống của nó trong những
cuộc kiểm tra mà. Giờ đây nó được tống lên ngồi chung với tôi thì lấy gì mà làm ăn nữa. Còn tôi thì vẫn như mọi khi, vẫn điềm nhiên ngồi tựa
lưng vào ghế, mắt nhìn đăm đăm về hai điểm trước mặt.
Một là Ngọc Lan với nét mặt lúc nào cũng hồ hởi, vui tươi thu hút rất nhiều người đến tán chuyện cùng nàng.
Thứ hai cũng là người tôi quan tâm nhất, Lam Ngọc. Người lúc nào lạnh lùng, quyết đoán và vô cùng bí ẩn. Chính vì tình cách này nên trong lớp rất ít người có thiện cảm với em và đôi khi em còn bị họ ghét bỏ.
Tôi chẳng lạ gì tính cách của Lam Ngọc nữa, tất cả là vì lời hứa với
tôi năm xưa mà. Tôi chỉ không ngờ nó lại khắc sâu vào tâm trí của em đến vậy. Thậm chí em đã hi sinh một phần tuổi thơ của mình vì nó.
Mặc dù như vậy nhưng mỗi khi ở bên Lam Ngọc tôi chẳng có cảm giác sợ
sệt nào cả. Bên em tôi cảm thấy rất gần gũi và thân thương. Một phần
chắc là vì hương hoa lily của em, nhưng quan trọng nhất em chính là bé
gấu mít ướt năm nào. Tuy với tính cách khủng khiếp như thế nhưng tôi
biết bản chất của Lam Ngọc không phải như vậy. Tôi có thể cảm nhân được
em là một người ngoài cứng trong mềm. Ẩn chứa bên trong lớp vỏ bọc rắn
chắc vẫn là một bé gấu mít ướt, rất dễ bị tổn thương.
Thế nhưng tôi vẫn không thể nào lí giải được hành động của em vào
sáng nay khi gặp tôi. Lúc đó tôi tình cờ gặp em ngoài hành lang khi đang trên đường đi vào lớp. Tôi hồ hởi chào em nhưng đáp lại em chẳng để tâm đến tôi, còn cố ý bước nhanh để bỏ xa tôi nữa. Lúc đó tôi cảm thấy hụt
hẫn lắm, nhưng vẫn phải cố trấn an mình vì một lí do hư vô nào đó tôi
chẳng biết được.
Cho đến khi vào lớp, tôi lại tìm cách tiếp cận em một lần nữa. Lần
này tôi áp dụng cách tiếp cận của thằng Toàn là mang tập lên hỏi bài em. Nhưng lại một lần nữa tôi đã bị em gặt phắng không thương tiếc bằng
cách giao lại trọng trách đó cho con nhỏ kế bên chẳng quen biết gì. Kết
cục là nó tọng cho tôi nguyên một bài sớ về bài tập mà tôi định hỏi làm
đầu tôi cứ như nổ tung.
Mãi cho đến giờ ra về, vừa định rượt theo Lam Ngọc thì một cánh tay từ đằng sau đã ghì cổ tôi lại suýt té:
-Nè, làm gì hớt ha hớt hải thế?
-Ớ Lan…?
Vừa quay đầu lại đôi mắt xanh biếc của Ngọc Lan đã hiện ra trước mắt
tôi, kèm với đó là một nụ cười đẹp như thiên thần khiến tôi như chết
mệt.
-Nè, nhìn vừa vừa thôi! Kẻo hồn bay đi là mình không chịu trách nhiệm đâu!
-À ừm xin lỗi! Mà Lan kêu Phong có việc gì vậy?
-Hì, cũng hông có gì! Tính rũ Phong tối nay đi dạo tý ấy mà!
-Tối nay hả, bộ có việc gì sao?
Tự nhiên nàng đỏ mặt cốc đầu tôi:
-Ơ vô duyên, bộ có việc mới rũ đi dạo được hả?
-Ờ hông, hề hề! Vậy tối nay mấy giờ được?
-Um, khoảng 6h đi! Nhớ mua dùm mình một bó hoa hồng nha!
-Hửm, hoa hồng nữa sao?
Tôi lại ăn thêm cái cốc của nàng:
-Ơ, vô duyên! Người ta kêu mua thì mua đi! Có phải kêu Phong đi chết đâu!
-Uầy rồi rồi!
-Hì hì, vậy tối nay gặp lại nha! Xe Lan đang để ở ngoài, gặp lại Phong sau!
Nàng nheo mắt chạy đi để lại trong lòng tôi biết bao sự khó hiểu. Vì
sao nàng lại rũ tôi đi dạo tối nay, vì sao nàng lại nhờ tôi mua cả hoa
hồng nữa. Tất cả những thắc mắc đó có lẽ đến tối tôi mới biết được nếu
không tình cờ gặp thằng Toàn với bé Phương đang ngồi uống nước ở một
quán gần trường.
Hai tụi người đó bây giờ hạnh phúc lắm, đi đâu cũng kè kè bên nhau.
Thân đến độ xin Lam Ngọc đổi chỗ ngồi luôn cơ mà. Chung quy lại thì sự
kết hợp của hai người này về khách quan lẫn chủ quan đều mang lại những
điều thú vị cho cả tôi và những đứa khác.
Về chủ quan, đương nhiên hai người nay yêu nhau thật nên vấn đề có
hạnh phúc hay không thì khỏi phải bàn cãi. Thấy sắc mặc lúc nào cũng vui tươi của bé Phương cũng đủ hiểu rồi. Mấy thằng lớp khác cũng chẳng dám
tòm tèm bé Phương nữa. Về khách quan, thằng Toàn là lớp phó học học tập
của lớp, còn bé Phương coi như giỏi toàn diện. Hai người này mà phối hợp thì đủ sức ăn đứt mấy thằng A1 là cái chắc.
Quay trở lại với việc tình cờ gặp hai người đó. Tôi dắt xe vào quán rồi tự gọi cho mình một ly nước mía tán chuyện:
-Hai người dạo này vui nhễ? Chỉ tội cho cái thân già này!
-Nhìn mặt mày thảm thế thằng kia? Bị dựt hụi à?
-Dựt dựt tía cưng! Đang rầu về cái vụ Lam Ngọc nè! Hai người có thấy nhỏ có gì khác lạ không?
Tuy nhiên câu trả lời của hai đứa y như nhau:
-Chẳng thấy gì, vẫn bình thường mà mày!
-Phải đó, hồi sáng em vẫn còn hỏi chuyện bạn ấy xin đổi chỗ được mà!
-Ủa, lạ vây! Sao Lam Ngọc lại tránh mặt anh?
-Chắc tại anh làm bạn ấy giận chuyện gì đó chăng?
-Đâu, từ hôm tết giờ anh đâu có gặp mặt nhỏ!
-Ê, hay là mày làm gì con Ngọc rồi?
Đến đây thằng Toàn bị lĩnh ngay hai chiêu, một là cái cốc đầu của
tôi, hai là dẫm bàn giò thần công của bé Phương làm nó la oai oái, giãy
đành đạch.
-Au da, hông phải thì thôi!
-Hứ, ai bảo Toàn ăn nói linh tinh! Để Phương hỏi anh Phong một chút
đã! – Rồi em quay sang tôi – Vậy Ngọc cư xử như vậy với anh từ lúc nào?
-Anh cũng không biết, tết này anh không có gặp Ngọc! Chắc là từ vụ giao thừa!
Nghe đến đây đột nhiên mắt bé Phương to ra. Em nhìn tôi đầy kinh ngạc:
-Sao, từ hôm đó đến giờ anh mới gặp Ngọc à?
-Ừ, tết anh lo đi với Lanna mà!
-Vậy thì chả trách vì sao Ngọc lại đối xử với anh thế! Anh biết
không, khi Ngọc biết tin anh đi xem pháo bông với Lanna bạn ấy giận lắm
đấy!
-Hả giận thật sao?
-Em cũng không chắc nhưng xét về thái độ lẫn sắc mặt của bạn ấy thì
em đoán chắc là như vậy, suốt cả buổi chẳng nói năng câu nào cả!
Đến đây thằng Toàn liền chen vào với một bộ mặt cực kì nghiêm túc:
-Xin phép hỏi một câu nhen! Mày ấy Phong, mày xác định là mày yêu ai trong 2 nhỏ kia?
-Hả, sao mày…
-Đơn giản thôi, cái tật quan tâm người khác của mày rất dễ bị người
ta hiểu lầm là mày có tình ý với người ta, vì vậy nếu mày yêu một cô gái nào đó thì mày bớt quan tâm đến những cô gái khác đi!
-Ý mày là…?
Nó chu mỏ hút ngụm nước mía rồi nhìn thẳng vào mắt tôi:
-Mày đã chọn yêu ai rồi thì cứ mặc những đứa con gái khác trước đã, khi nào thành chuyện rồi giải quyết sau, hiểu chưa?
-Vậy mày kêu tao bỏ mặt Lam Ngọc á?
-Tất nhiên nếu người mày thích là Lanna!
Câu hỏi của nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cứ trầm ngâm nhìn
vào ly nước đục ngầu, lạnh ngắc mà tưởng tượng nó y như cảm giác trong
lòng tôi lúc này. Một cảm giác thật khó chịu khi những ý nghĩa cứ thay
phiên nhau xâm chiếm lấy trí óc của tôi lạo xạo như ta khoáy nước đá. Có lẽ thằng Toàn đã đúng, tôi không nên tiếp cận quá nhiều cô gái cùng một lúc, như thế sẽ chẳng được lợi ích gì cả. Nhưng nếu như làm theo lời
của nó tôi sẽ phải bỏ mặc Lam Ngọc hay sao. Thiệt tình là tôi chẳng muốn làm thế chút nào cả.
Và rồi thằng Toàn lại cất lời cắt đi dòng suy nghĩ của tôi:
-Thôi dẹp chuyện qua một bên đi! Tối nay mày đã hẹn được ai đi chơi chưa?
-Ớ, đi chơi gì?
-Cái thằng này, mày giả khờ hay ngu thiệt dzậy! Hôm nay là ngày mấy mày không biết hả?
-Ơ, tao không có xem lịch!
Đến lúc này bé Phương cũng cười xòa chen vào:
-Anh trai ngốc ơi, hôm nay là ngày 14-2, valentine đó!
-Sặc, hôm nay valentine á!
-Chứ gì, tao với bé Phương tối nay sẽ đi chơi này! Còn mày thì sao?
-À…vừa lúc nãy Lanna mới rũ tao đi!
Nghe thế thằng Toàn khoái chí đập vai tôi:
-Mày nhất rồi nhé, có con gái chủ động rũ luôn! Tới bến đi em dzai!
-Nhưng còn Lam Ngọc?
-Kệ đi, chừng nào thành sự rồi thì giải quyết sau! Vậy nhé tao chở bé Phương về trước đây, mày có về cùng không?
-Mày cứ đi trước đi, để tao ngồi ở nghỉ chút đã!
Thằng Toàn không nói gì, chỉ khẽ đập vai tôi động viên rồi nhanh chóng ra xe cùng với bé Phương.
Giờ đây chỉ còn mình tôi đối diện với cái mở suy nghĩ hỗn độn trong
đầu mình. Thì ra Ngọc Lan đã rũ tôi đi chơi valentine tối nay. Thảo nào
nàng còn dặn dò tôi mua hoa hồng nữa. Chẳng phải như thể đã quá rõ ràng
rồi sao. Nhưng tôi chưa chuẩn bị tinh thần gì cả, biết phải đối mặt với
nàng thế nào đây. Còn Lam Ngọc nữa, chẳng lẽ tôi bỏ mặt em thật sao.
Trong thâm tâm tôi thật tình chẳng muốn ai bị tổn thương hết. Nhưng
trong tình hình thế này, nhất định sẽ có một người phải đau. Người đó sẽ là ai đây?
Buổi tối hôm đó trời khá lạnh, những cơn gió heo hút cứ thồi hù hụ
mang theo từng hơi đám hơi nước táp vào người đến lạnh run. Xem ra trời
đang chuyển mưa, một cơn mưa trái mùa tháng 2. Có lẽ lời thỉnh cầu của
những đứa độc thân đã hiệu nghiệm, một cơn mưa ngay vào ngày lễ
valentine để chấm dứt tất cả những niềm vui của các cặp đôi trong tối
nay. Nhưng bọn họ không biết rằng nếu không đi chơi ở ngoài các cặp đôi
còn một lô những nơi khác để đi chứ không nhất thiết phải đi chơi ở
ngoài trời.
Dù sao thì tôi cũng phải tìm mua một thứ quan trọng nhất trong ngày lễ hôm nay trước khi trời mưa đã, đó là hoa hồng.
Ngày lễ tình nhân đúng như tên gọi của nó, là ngày lễ dành cho các
cặp tình nhân trao nhau những lời yêu thương, những cử chỉ chăm sóc và
những món quà ý nghĩa nhất đối với họ. Trong đó hoa hồng là một món quà
không thể thiếu. Nó tượng trưng cho một tình yêu đằm thắm, mãnh liệt của các cặp đôi dành cho nhau. Và đó cũng có thể là lí do Ngọc Lan nhờ tôi
mua hoa hồng mang đến.
Nói về khoảng mua đồ thì tôi cũng không rành lắm, nhất là về việc mua hoa quả trái cây tôi chẳng thể nào lựa được những quả tươi cả. Đến việc mua hoa hồng cũng vậy, nhìn một lô những quầy hàng bán hoa nằm liền kề
nhau ở chợ Tân Mỹ mà tôi muốn lóa cả mắt.
Ghé đại vào một quầy bán hoa, tôi dò hỏi:
-À, hoa hồng này bán sao vậy cô?
-Cái đó 15k một bông đấy con!
-Có loại nào rẻ hơn không cô?
-Loại đó là rẻ nhất rồi, nhưng chất lượng bông không đẹp đâu!
Nhìn những cánh hoa rung rinh giọt nước dưới ánh sáng tôi cảm thấy
muốn mua ngay lắm. Nhưng giá thì đắc quá tôi chẳng thể nào kham nổi, với giá thành như thế muốn mua một bó chắc tốn đến 2-3 trăm nghìn là ít.
Nếu không mua thì valentine sao còn ý nghĩa gì nữa. Mà mua rồi thì chẳng còn tiền đâu đi chơi với Ngọc Lan. Hôm nay tôi mang chỉ vọn vẹn 300k
thôi, thường thì với 300k này tôi có thể ăn hơn 1 tuần đấy. Thôi thì cứ
mua vậy, ngày lễ một năm chỉ có một lần thôi mà, vả lại người tôi tặng
là Ngọc Lan chứ có phải ai khác đâu mà xót của chứ.
Nghĩ vậy nên tôi cho gói liền 10 cành thành một bó để tặng nàng. Cộng thêm chút phụ phí gói bông, tôi đã có một bó hồng đẹp lung linh để tặng Ngọc Lan rồi. Cẩn thẩn để bó bông lên rổ xe, tôi khẩn trương chạy đến
nhà Ngọc Lan để nhanh chóng đón nàng vì xem chừng trời đã có dấu hiệu đổ mưa, những hạt nước cứ rơi lất phất trên tay tôi.