Trở về ngôi nhà thân yêu của mình sau buổi ăn sáng đặc sắc ở nhà Ngọc Lan. Tôi vẫn để con bé trong phòng mình phòng khi hai chị em lại xảy ra xít mít phá vỡ kế hoạch vốn đáng tiến triển rất tốt này.
Để con bé trong phòng với quyển đôrêmon của tôi mua đã lâu. Tôi lật
đật đi xuống nhà dưới nơi con nhỏ Nhung vẫn đang xem TV với vẻ mặt quạu
quọ không kém gì ban sáng. Khẽ ngồi xuống gần chỗ nhỏ, tôi mở lời:
-À, bà Nhung này!
-Gì, nói đi! Tui đang bực đừng có kiếm chuyện với tui!
-À thì về chuyện con bé Linh ấy?
-Nó sao, ông làm gì nó rồi à?
Nhỏ đột nhiên sốt sắng trừng mắt làm tôi muốn bay hết hồn vía.
-Không phải! Con bé Linh ấy, lúc nãy tui dẫn nó qua nhà bạn tui chơi, cái cô mắt xanh hôm quá ấy chắc bà biết mà phải không?
-Ùm, rồi sao nữa?
-Thì tại đó con bé đã nói ra hết những gì trong lòng nó về bà rồi!
Đột nhiên nhỏ nắm lấy cổ áo tôi mắt long lên:
-Sao, nó nói những gì?
-Ặc, bà buông ra đã, tui chết ngợp bây giờ?
-Rồi đấy ông nói đi!
-Đây, bà nghe cho kĩ nhé!
Tôi móc chiếc điện thoại mượn của Ngọc Lan ra phát lại đoạn thu âm theo lời nàng đã chỉ.
Đoạn thu âm đó chính là những lời con bé Linh đã nói với chúng tôi
lúc còn ở nhà Ngọc Lan. Theo kế hoạch nàng sẽ tìm cách để bé Linh nói ra hết tâm sự của mình còn tôi ngồi kế bên chỉ việc thu âm lại những gì
con bé nói thôi. Và việc cho nhỏ Nhung biết được những tâm sự của con bé cũng là phần cuối của kế hoạch này. Tất cả tùy thuộc vào nhỏ.
Nghe xong hết đoạn thu âm đó, nhỏ Nhung không nói lời nào, Chỉ lẳng
lặng đứng lên đi về phía cầu thang hướng về phòng của tôi. Thấy vậy tôi
liền chạy theo nhưng nhỏ đã ngăn cản:
-Không được, ông ở ngoài đi!
-Ớ, mà bà làm gì mới được chứ!
-Chuyện con gái với nhau ông vào xem làm gì?
-Vậy….
-Vậy thì phải ở ngoài chứ gì?
Nhỏ nói xong bỏ vào phòng tôi một mạch chẳng kịp để tôi kêu réo thêm tiếng nào nữa cả.
Trải qua 5 phút rồi 10 phút, căn phòng của tôi vẫn im ắng, không có
bất kì dấu hiệu xô sát nào. Nghe bên ngoài có vẻ êm đềm nhưng không biết trong phòng đã có chuyện gì xảy ra rồi, Khéo con nhỏ Nhung tức quá bóp
cổ bé Linh hoặc lấy gối đè vào mặt cho nó nghẹt thở chẳng hạn. Nghĩ đến
đã rùng mình rồi. Ai chứ con nhỏ Nhung thì có thể lắm, trông nhỏ cứ
khùng khùng điên điên thế nào ấy.
Nghĩ thế tôi càng lo lắng cho bé Linh hơn, không biết giờ này nó thế
nào trong đó rồi. Tự dưng bây giờ tôi muốn vào trong ấy xem thế nào quá. Nhưng nhỏ Nhung lúc nãy đã khóa trong rồi thì phải. Chẳng lẽ phải tông
cửa vào hay sao? Như thế không hay cho lắm. Nhưng nghĩ đến sự an nguy
của con bé Linh tôi chợt thấy không yên tâm.
Thế nên tôi thụt lùi, lấy đà với ý định tông cửa vào cứu con bé.
Được một quảng cũng khá xa, tôi dừng lại lấy trớn rồi lao đến cánh cửa như đầu máy hơi nước hụ khói.
Nào đâu khi lao đến gần, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra. Và đứng
trước cánh cửa đó là con nhỏ Nhung, phía sau còn có con bé Linh đang trố mắt nhìn tôi không nói được một lời. Bởi vì giờ này tôi đang lao đến họ như tên bắn và không có cách nào dừng lại được vì đã chạy quá trớn.
-Oạch…!
Tôi lao vào con nhỏ Nhung với tốc độ kinh hồn. Con bé Linh ở đằng sau cũng bị sức cụng của tôi làm cho bật lùi ngã ra bệt ra giường. Còn tôi
thì mất đà ôm chằm lấy con nhỏ Nhung lăn cù mèo ra cả sàn nhà. Trong lúc nguy cấp đó tôi liền nhướng tới che lấy đầu của nhỏ tránh bị va đập
mạnh do cú cụng của tôi lúc nãy.
Nhưng hành động đó vô tình lại trở thành mối nguy hiểm khôn lường đối với tôi khi sự việc qua đi và con nhỏ Nhung dần bình tĩnh trở lại. Bởi
vì giờ đây tôi và nhỏ đang trong tình thế nam dưới nữ trên, mặt đối mặt, môi gần kề môi.
Hốt hoảng con nhỏ đỏ mặt hét toáng lên rồi đẩy tôi lăn cù nhèo quá một bên:
-Á, đồ dê cụ!
Chưa hết nhỏ còn lấy gối trên giường đập vào người tôi liên miên:
-Chết đi, đồ biến thái, đồ dê xòm, đồ bệnh hoạn, đô vũ phu!
May sao còn bé Linh đã ngăn chị nó lại. Nếu không chắc giờ tôi đã ra bãi tha ma vì trận liên hoàn gối của nhỏ Nhung mất rồi.
Tôi lêu bều bò lên giường ngồi thở:
-Hộc, tui đỡ cho bà khỏi bị thương bà con oánh tui nữa!
-Đỡ kiểu gì! Thấy ông chỉ lợi dụng thì có! Cái khoảng ông xông vào phòng thôi cũng đủ để biết rồi!
-Đâu có, tui thấy phòng yên ắng quá nên sợ có xảy ra chuyện gì ấy chứ!
-Chuyện gì là chuyện gì? Tui làm sao mà hại em mình được! Ông cứ nói linh tinh!
Nghe nhỏ nói tôi liền trố mắt:
-Sao, hai người làm lành rồi à!
-Hùm, từ lâu rồi! Bộ ông muốn chị em tui bất hòa à?
-Hì hì, phải đó! Em với chị em làm lành rùi nè!
Con bé Linh phụ họa thêm bằng cách bâu lấy cổ chị nó cười khì với tôi.
Đến giờ này tôi mới vỡ lẽ ra từ nãy đến giờ mình đã bị hố hàng. Chẳng những nhỏ Nhung không làm hại em mình mà còn chủ động đi làm lành với
con bé nữa. Quả đúng là không thể ngờ được việc gì cả. Tình cảm gia
đình quả là mãnh liệt thật.
Con bé Linh bây giờ cứ đeo lấy chị mình tíu tít:
-He he, từ nay chị phải cho em tự do đi chơi đó!
-Ùm, tự do thì cũng phải có giờ giấc đàng hoàng đấy!
-Dạ, em biết rùi!
Nhưng đột nhiên hai chị em con nhỏ lại chuyển mục tiêu sang tôi:
-Mà còn ông Phong nữa! Giờ mới tính đến chuyện của ông đây!
-Ớ, chuyện gì?
-Ngày hôm qua dám bỏ tụi tui để đi xem pháo bông một mình à?
-Ẹc, thì tại bữa đó mắc công chuyện!
-Mắc công chuyện gì, cả ông và cô mắt xanh kia nữa!
Rồi con bé Linh lại hùng thêm tý xăng:
-Phải đó chị, anh Phong với chị mắt xanh kia thân lắm đó!
-Suỵt! Khẽ thôi con bé này!
-Hùm, hết chối rối chứ gì? Giờ thì tính sao đây Phong!
-Ờ thì hề hề, cho tui xin lỗi vậy!
-Một lời xin lỗi mà xong việc thì người ta không cần cảnh sát làm gì rồi!
-Ực, bà tính làm gì đấy!
Tôi trợn mắt nuốt khan khi nhỏ Nhung lù lù tiến về tôi với chiếc gối ôm to tổ nái trên tay.
Tôi nhìn về phía con bé Linh để cầu cứu nhưng đáp lại chỉ là những
cái lắc đầu tinh nghịch cộng với ánh mắt hớn hở của con bé dành cho tôi
cứ y như rằng tội lỗi là do tôi gây ra thì tôi phải tự gánh lấy vậy.
Nhưng cuối cùng tôi phải lãnh nguyên chiêu liên hoàn gối ôm của nhỏ
Nhung một lần nữa làm tôi ê ẩm nằm lăn ra giường thì con nhỏ Nhung mới
chịu thu chiêu vứt chiếc gối vào mặt tôi đau điếng.
Chung quy lại thì tôi cũng chẳng để tâm mấy đến việc bị ăn đòn, tôi
cũng đã lường trước được việc này rồi, không sớm thì muộn mà. Cái quan
trọng là hai chị em họ lại làm lành rồi. Cách của Ngọc Lan đã thành công ngoài mong đợi, thông quá đó cũng làm tôi thoát khỏi cảnh bị xâu xé bởi cơn thịnh nộ của hai chị em nhà này, đúng là một công đôi chuyện, sướng gì đâu!
Kể từ đó, không khí tết cũng trôi qua bớt ảm đạm hơn khi hai chị em
nhỏ cứ thi nhau chọc ghẹo tôi hết lần này đến lần khác khiến tôi như
phát điên. Nhưng cái cốt là chính vì việc đó tôi chằng thể nào hẹn Ngọc
Lan đi chơi được. Cứ mỗi lần ra ngoài là con bé Linh lại đòi theo cho
bằng được. Lúc trước thì chị nó còn cản bây giờ thì tự do rồi nên chẳng
ai ngăn cản con bé nữa vì thế nên tôi chẳng biết làm gì hơn là ở nhà cho đỡ tốn công sức đèo hai chị em đi chơi, vừa mệt lại vừa chán.
Nhưng may mắn thế nào ngay mùng 3, cái ngày để đi thăm nhà thầy cô
giáo cũ thì tụi thằng Huy lại gọi cho tôi hẹn đi thăm nhà cô chủ nhiệm
hồi lớp 9. Cô đó tuy khó tính nhưng rất quan tâm đến lớp nên cũng ít
nhiều tạo thiện cảm cho cả lớp bọn tôi lúc đó.
Được thằng Huy hẹn tôi vui như mở cờ khi có cớ đi chơi mà hai chị em
nhỏ Nhung không thể đòi đi theo được. Bởi lẽ vào nhà cô chủ nhiệm cũ mà
hai người họ còn đòi đi theo nữa thì tôi chịu, chẳng còn gì để nói nữa.
Nên mặc nhiên vào sáng mùng 3 tôi ung dung chỉnh chu bộ quần áo mới mua
dịp tết để thỏa chí tung hoành ngoài đường phố nhộn nhịp.
Tuy nhiên vừa mới dắt chiếc xe ra khỏi cổng con bé Linh lại tò tò phía sau:
-Anh…cho tụi em đi với!
-Trời, anh đi thăm nhà cô chủ nhiệm cũ chứ có đi chơi đâu!
-Nhưng ở nhà mãi em buồn! Lên đây để xem đường phố nó như thế nào mà anh bắt hai chị em em cứ ở nhà mãi!
Tự nhiên khi nghe con bé nói cộng với vẻ mặt chu mỏ của nó tôi lại
thấy mủi lòng. Mấy ngày qua, ngoài dẫn hai chị em họ đi xem pháo bông
vào đêm giao thừa thì mặc nhiên tôi chẳng dẫn đi đâu nữa cả. Chỉ có con
bé Linh là tôi có dẫn đi qua nhà Ngọc Lan hồi mùng 1 thôi nhưng nhà Ngọc Lan cũng gần chứ không có xa như nhà cô chủ nhiệm tôi sắp đi thăm. Vả
lại đường đến nhà cô chủ nhiệm đi qua rất nhiều cảnh đẹp, chắc chắn hai
chị em sẽ thích nhưng chẳng lẽ lại bắt tôi đèo cùng một lúc hai người
nữa sao, thế chỉ có đường chết. Mà để hai chị em ở nhà thì chẳng yên
lòng.
Bí quá, tôi lại đành nhờ đến sự trợ giúp của đồng bọn và lần này là tụi thằng Huy:
-Àlố, tao Phong nè! Mày đi chưa Huy?
-Ờ chưa! Tao còn đang ở nhà đợi thằng Bình với thằng Tú.
-Vậy mày một lát ghé nhà tao được không?
-Chi thế, nhà mày ngược đường đi của tao mà, làm biếng lắm!
Tôi liền tặc giọng thở dài:
-Thì mày cứ qua nhà tao đi, nhớ là phải dư một chỗ ngồi trên xe nha!
-Gì nữa! bắt tao qua nhà mày rồi bắt tao chở người khác nữa à?
-Có gì đâu, không chừng mày sẽ thích đấy!
-Vậy à? Cứ chờ đấy để tao qua, không có gì là chết với tao!
Lát sau cũng nghe tiếng thắng xe ken két của tụi nó ở ngoài cổng. Tôi giục hai chị em con Nhung giờ này đã sửa soạn quần áo tươm tất ra cổng
gặp tụi thằng Huy. Vừa thấy hai chị em con nhỏ, thằng Huy đã trố mắt
nhìn rồi lật đật kéo tôi ra cổng:
-Đâu ra hai con nhỏ đẹp thế mày?
-Bạn tao dưới quê mới lên là hai chị em, tao tính nhờ mày chở hộ tao một đứa tới nhà cô chủ nhiêm chơi!
-Sặc, tới nhà cô chủ nhiệm mà dẫn hai đứa này theo bị phát hiện thì sao?
-Èo, chắc không đâu! Lâu rồi không gặp lại cô chắc cô không nhớ là ai đâu!
Tự nhiên hai mắt nó sáng rỡ lên:
-Hề hề, vậy tao chở con chị nghen, xinh phết!
-Tùy mày, không biết nhỏ đó có đồng ý hay không thôi
Rồi tôi quay sang hai chị em nhỏ Nhung:
-À, bà Nhung này! Bà sang xe của thằng bạn tui ngồi nhé, nó tên Huy!
-Ông không chở à?
-Hề, bà thông cảm! Tui tuổi già sức yếu chỉ chở nổi con bé Linh thôi!
-Hùm, cũng được! Nhưng mà đi đâu đấy!
Tới đây đột nhiên thằng Huy chen vào, cắt lời của tôi:
-Hề hề, đi dạo quanh quận 1! Ngày tết chỗ đó vui lắm!
-Chẳng phải mày…
Tôi chưa kịp nói hết câu lại bị nó chặn miệng, lôi sền sệt ra cổng:
-Nè, tao nói cho mày nghe! Hiếm khi có cơ hội đi chơi với gái thế này thì phải biết tận dụng chớ!
-Vậy mày khỏi đi thăm nhà cô luôn hả?
-Thì việc đó thì để tao kêu thằng Bình với thằng Tú gửi lời thăm cho
bà cô hộ tao, dù gì hai tụi nó cũng đâu có đi chung với mình!
-Sặc, mày chơi ác thế! Sao không cho hai tụi nó đi cùng!
Nó phì cười rồi kề sát vào tai tôi:
-Hai tụi nó đang mê con Thúy với con Huyền ở lớp cũ, nên thế nào cũng phải họp lớp để gặp thôi!
-Đại ca kiểu gì chuyện gì cũng biết thế mày!
-Thì đã là đại ca thì phải quán xuyến luốn mấy chuyện này chớ! Giờ mày có đi không?
-Nè, hai người đang nói gì thế hả? Giờ đi đâu?
Đang bàn tán thầm lặng con nhỏ Nhung với em nó từ đâu xuất hiện sau
lưng tụi tôi làm cả hai thằng giật mình suýt phóng lên cây ngồi. Trong
lúc cấp bách quá tôi đanh nói đại địa điểm y theo lời thằng Huy đã nói
luôn:
-Ớ hề! Thì đi vòng quanh quận 1 chơi!
-Thật à?
-Thì thật, ực!
-Hê hê, vui quá! Lại được đi chơi rồi!
Con bé Linh nghe vậy liền mừng quýnh lên ôm lấy chị mình, trực tiếp
giải cứu bọn tôi khỏi sự tra khảo ghê gớm của con nhỏ Nhung, gớm ăn
thật!
Theo đó, thằng Bình và thằng Tú thì đến nhà cô chủ nhiệm của của tụi
tôi chúc tết còn tụi tôi sẽ đi dạo một vòng quanh quận 1 để cho hai chị
em nhỏ Nhung mãn nhãn với những cảnh đẹp ngất ngây tại đây.
Để thưởng thức những cảnh đẹp đó, chúng tôi không thể không đến công
viên Tao Đàn. Ngày thường công viên sẵn đã đẹp với những thảm cỏ, những
đồi đất nhân tạo và cả những tản đá to lớn được bố trí khắp trong công
viên. Khi đến tết nó được nhuộm thêm những màu sắc rực rỡ của hoa tươi,
những bức tượng gỗ đầy màu sắc và vô vàng những cây cảnh được dân chơi
cây chính hiệu mang đến đây trưng bày.
Đâu đi ta cũng thấy những hoa là hoa ngợp cả lối đi. Đồ rằng nếu như
không có đường hoa Nguyễn Huệ thì công viên Tao Đàn chắc chắn là địa
điểm đứng nhất về độ lung linh trong ngày tết rồi. Chẳng còn nơi nào đẹp hơn nữa cả. Những bông hoa sặc sỡ cứ dán chặt vào mắt tôi không rời
được, thậm chí tôi còn có thể ngửi được cả mùi hương thoang thoảng của
chúng nữa. Nhưng tôi chỉ sợ rằng mùi hương này là mùi nước hoa của hai
chị em nhỏ Nhung thôi, bởi lúc nãy tôi thấy hai chị em sứt nhiều vô số
kể. Cơ mà thơm!
Công viên sáng này cũng không phải là ít người, nhưng cũng không quá
đông. Nó đủ để khiến người ta cảm thấy cái không khí nhộn nhịp của ngày
xuân. Hai chị em nhỏ Nhung tỏ vẻ thích thú lắm, đặc biệt là con bé cứ
chạy hết chỗ này đến chỗ khác để nhìn ngắm vẻ đẹp tuyệt mĩ của những
bông hoa khoe sắc. Còn nhỏ nhung thì không lộ rõ như nhỏ em nhưng cũng
nhìn khá là chăm chú vào những bức tượng gỗ và những bồn hoa đầy màu sắc một cách đầy thích thú.
Nhưng người tôi chú ý nhất lúc này lại là thằng Huy đô, lúc đi dạo nó cứ nhìn con nhỏ Nhung mà vuốt cằm gật gù. Đồ rằng thằng này đã nhắm mục tiêu vào nhỏ rồi. Nó còn hỏi tôi thế này nữa:
-Ê mày Phong, con nhỏ Nhung ở trên này đến chừng nào?
-Chắc là qua tết lại về?
-Tiếc thế nhể? Mà nó có bồ chưa?
-Mày đừng lo, sang năm 11 nó lên đây học đấy! Nhưng tao không biết chắc nó có bồ hay chưa thôi!
Tự nhiên thằng Huy nhìn tôi với gương mặt khả ố:
-Ê, hay mày hỏi dùm tao nha!
-Sặc, chuyện của mày thì mày tự giải quyết chớ!
-Thì mày thân hơn tao mà, giúp tao phát đi!
-Làm biếng quá mày ơi!
-Chẳng lẽ mày không giúp huynh đệ của mày được à?
-Lại giở giọng đó ra nữa!
-Giờ mày có giúp không?
-Uầy, rồi mày! Mệt thân!
Đến đây nó cười khì vỗ vai tôi bờm bợp tỏ vẻ khoái chí lắm. Nhưng
chẳng biết thằng này đeo nhỏ Nhung được bao lâu thôi. Với tính khí của
nhỏ này chắc thằng Huy chết sớm chứ đeo nỗi gì được. Tôi nhỏ còn phá cho tan tác hồn vía chứ huống chi là nai tơ như thằng Huy đây, chắc khỏi
thấy xác.
Nhưng dạo một hồi con nhỏ Nhung bỗng ré lên sững sốt:
-Con bé Linh đâu rồi?
Giật thọt, tôi nhìn dáo dác xung quanh nhưng mặc nhiên chẳng thấy
bóng dáng con bé đâu cả. nãy giờ bọn tôi chỉ lo để ý đến nhỏ Nhung nên
quên bẳn đi việc trông chừng con bé Linh, hậu quả là bây giờ bọn tôi đã
lạc mất nó. Có thể kiếm con bé ở đâu được đây giữa cái công viên rộng
lớn đông nít người này.
Nhỏ Nhung xem chừng lo lắng ra mặt. nhỏ cứ chạy hết đầu này đến đầu
khác để kiếm em mình nhưng kết quả chỉ toàn là người với người đông ngùn ngụt. Khẽ vỗ vai nhỏ Nhung, tôi cố gắng trấn an nhỏ:
-Thôi, bà cứ đợi ở đây đi! Tui với thằng Huy đi tìm hộ cho!
-Nhưng tui hông có an tâm được!
-Chậc, thôi thì bà đi chung với thằng Huy tìm ở gần rạp chiếu phim đi! Tui đi tìm ở chỗ tập thể dục!
Nghe tôi phân công người đầu tiên đồng ý là thằng Huy, phởn ra mặt
luôn ấy chứ nhưng chắc là nó cố giữ vẻ bình thản nên cái mặt nó giờ nôm
như bị bón. Còn con nhỏ Nhung sau một hồi lưỡng lự cũng đồng ý với cách
phân chia này của tôi. Thế nên bọn tôi nhanh chóng chia ra hai hướng để
tìm cho được con bé.
Địa điểm tìm kiếm của tôi là ở sân tập thể dục trong công viên. Nó
cũng như các nơi khác ở đây, đều rất đông và nhộn nhịp. Để kiếm được một người ở đây là rất khó, hầu như tỉ lệ tìm thấy là rất thấp nếu như
không muốn nói là bằng không khi cứ ít phút lại có thêm nhiều người đổ
về công viên ngày một đông hơn.
Tôi cứ tìm mãi, tìm mãi cho đến khi tôi sựng lại khi bắt gặp trong
đám đông một hình ảnh rất đỗi quen thuộc. Đó là một cô gái có vóc dáng
khá cao và cân đối. Cô gái đó mặc một chiếc đầm màu đỏ cao đến gối, lại
điểm thêm một đôi săn đan cao gót nữa nhìn rất ư là xinh đẹp. Và nếu như tôi không nhìn thấy đôi má mủm mỉm nhìn muốn véo đó, chắc tôi sẽ không
bao giờ nhận ra được cô gái đó chính là Lam Ngọc.
Chắc là tôi nhìn lầm hoặc là do tôi đã tưởng tượng thoái hóa nhưng
ngay giờ phút này, sừng sững trước mắt tôi là một Lam Ngọc hoàn toàn
khác với Lam Ngọc thường ngày. Một Lam Ngọc đằm thắm, dịu dàng với làn
tóc thề xõa dài đến gần thắt lưng mà mọi thường em vẫn búi cao trên đầu. Nói chung bây giờ tôi kinh ngạc lắm, từ đôi mắt đến trái tim như bị
cuốn theo em vậy, xinh xắn không thể tả được.
Thế nên tôi nhón lên gọi em:
-Ngọc ơi, Phong nè!
Tuy nhiên khi vừa phát hiện ra sự có mặt của tôi, Lam Ngọc bỗng hốt
hoảng quay đi. Tôi ngạc nhiên lắm, định đuổi theo em nhưng đã đụng nhầm
một người đứng trước mặt nên loạng choạng suýt té. Khi ngước lên thì
chẳng còn thấy bóng dáng Lam Ngọc đâu nữa, em đã hòa vào dòng người đông tấp nập ở công viên mất rồi.
Tôi tiếc nuối quay về chỗ người tôi đã đụng lúc nãy để xin lỗi nhưng
lại gặp một điều bất ngờ khác. Người tôi đã đụng chính là con bé Linh.
Nó bây giờ đang ngồi bệt dưới đất, ôm cái đầu gối đã rướm máu do bị té
oạch xuống đất lúc nãy, mặt con bé mếu lên như muốn khóc.
Tôi vội đỡ con bé đến băng đá gần đó vừa xem xét vết thương vừa dỗ dành nó:
-Thôi, anh xin lỗi! Anh không có ý đụng em mà!
-Hức, còn nói hông cố ý nữa! Lúc nãy em thấy anh nên chạy lại, anh ngờ anh lại nổi máu tông em!
-Hic, anh đã nói hông cố ý mà! Tại anh đang chú ý mấy bồn hoa trước mặt, tính chạy đến xem thôi!
Nhưng con bé không nói gì, nó chỉ ôm vết thương ở gối mà nước mắt bây giờ đã chảy thành dòng. Thấy nó bị thế này tôi xót lắm, mọi việc cũng
do tôi mà ra cả. Vết thương ở đầu gối của con bé không phải là nặng,
nhưng máu cứ ứa ra mãi, loan cả một vệt dài xuống hơn đầu gối.
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành dùng chiếc nón kết đang đội trên đầu của mình chặm máu giúp con bé. Thấy thế nó tròn mắt:
-Anh làm gì vậy?
-Gì cũng được, phải cầm máu đã!
-Nhưng nón anh mà!
-Kệ, mua nón khác chẳng tốn bao nhiêu đâu!
Con bé nghe xong liền mím môi, mặt xụ xuống như đang hối lỗi:
-Em xin lỗi! Chỉ tại cái tật ham chơi của em!
-Đâu, tại anh không để ý mới đụng trúng em đấy thôi!
-Nhưng em tự ý bỏ đi trước mà!
-Thôi thì bây giờ thế này, anh em mình cùng có lỗi thì huề nha!
Đến đây sắc mặt con bé bỗng tươi tắn hơn. Đôi mắt của nó ngày một híp lại do cười quá trớn thợ mộc. Xem ra thì con bé đã bình tĩnh trở lại,
không còn khóc lóc nữa. Nên tôi thở phào móc điện thoại gọi cho thằng
Huy:
-Tao Phong nè, mày còn đi chung với con Nhung không?
-Ờ còn, vẫn đang kiếm đây!
-Khỏi kiếm nữa, tao tìm thấy rồi! Tao với con bé đang ngồi ở băng ghế đá chỗ khu thể dục ấy!
-Vậy hả, tụi tao qua liền!
Cất điện thoại vào túi, tôi quay sang con bé cười hiền:
-Xong rồi đấy! Bây giờ chỉ việc chờ hai người kia đến gặp thôi! Nghỉ ngơi cầm máu đi!
-Được rùi, em tự lo được mà!
Trong lúc chờ đợi tụi thằng Huy tới, tôi ngã người ra băng ghế hít
một hơi thật sâu mùi hương hoa rồi nhắm nghiền mắt định làm một giấc
nghỉ ngắn để lại sức cho những việc đã qua.
Bất chợt, trong lúc chìm vào giấc ngủ tôi cảm nhận được bờ vai mình
như có ai đó đang tựa vào. Nó thực lắm, chứ không phải những cảm giác do hoang tưởng gây ra. Ngay cả hơi ấm của nó tôi còn cảm nhận được, nó rất thơm, rất nặng.
Nhưng vào lúc đó, trong đầu tôi còn đang mải mê theo đuổi những suy
nghĩ riêng nên chẳng còn để tâm nhiều nữa, những suy nghĩ về hành động
bỏ chạy của Lam Ngọc. Có phải là do em ngượng ngùn khi gặp tôi, hay là
do em đang gấp việc gì đó hoặc cũng có thể em thực sự muốn tránh mặt
tôi…