Nhìn thấy cảnh Hoàng Mai bị thằng Vũ trêu chọc thế này, tôi chẳng thể nào ngồi yên được. Chỉ cần bọn tôi nơi lỏng một chút thôi là tụi nó lại mò đến giở trò quấy rối.
Nếu việc này còn kéo dài người thiệt thòi nhất chính là Hoàng Mai chứ không ai hết. Em là trung tâm của mọi việc, là mục tiêu mà tụi thằng Vũ nhắm tới.
Vì vậy muốn Hoàng Mai được bình yên sống một cuộc sống như bao cô nữ
sinh khác thì cách duy nhất là hạ gục thằng Vũ. Làm cho nó một vố lớn để nó không còn phách lối, ngang tàn, trêu chọc người khác nữa.
Kế hoạch thì tôi đã nắm trong tay, nhưng có thực hiện thành công
không thì tôi không dám chắc. Vì theo kế hoạch tôi sẽ vào tận lớp của
thằng Vũ khiêu khích nó làm cho nó nổi máu đánh nhau với tôi, trong lúc
đó sẽ có một người quay lại toàn bộ quánh trình đánh nhau đấy. Nếu thành công tôi sẽ thó được đằng cán của nó, khiến nó không thể tự tung tự tác nữa.
Mà nếu nó bị dính bẫy, cũng đồng nghĩa với việc tôi bị luyên lụy
theo. Nhưng không sao cả, chỉ cần vô hiệu hóa được nó là đủ để tôi chấp
nhận hi sinh rồi.
Vẻ như cảm nhận được mức độ nguy hiểm của kế hoạch bé Phương đã kịch liệt ngăn cản kể từ lúc mới nghe:
-Không được đâu! Làm thế anh sẽ bị lây theo đó!
-Không sao, nó nhà giàu rất sợ mấy vụ lùm xùm này, chỉ cần khôn khéo một tý là sẽ túm cổ được nó ngay!
-Nhưng…
-Khỏi cần lo cho cái thằng đấy! Nó muốn thì để nó làm!
Thằng Toàn thở phì khoanh hai tay trước ngực buông giọng thách thức.
-Nhưng nếu anh Phong khiêu khích tên Vũ thì ai quay lại clip đây!
-Chuyện này…-Tôi lúng túng.
Quả thật tôi chưa tính đến việc ai sẽ quay clip và sẽ mượn máy quay
của ai. Bởi đơn thuần tôi cứ nghĩ khiêu khích được thằng Vũ đánh nhau là đã thành công rồi, nhưng giờ đây khi được Ngọc phương hỏi đến tôi mới
vỡ lẽ ra rằng kế hoạch của mình còn quá nhiều thiếu sót, nhất là về nhân lực.
Xét cho cùng người nghĩ ra kế hoạch là tôi, người thực hiện kế hoạch
cũng chỉ có mình tôi. Đơn thân độc mã không ai giúp đỡ làm sao kế hoạch
có thể thành công cho được chứ. Phải khó khăn lắm tôi mới nghĩ được cách đó ngoài nó ra tôi chẳng còn cách nào khác để chặn đứng thằng Vũ cả.
Chẳng lẽ hết cách thật sao chứ?
Thấy vẻ thất thĩu như thằng mất hồn của tôi, Ngọc Phương khẽ giật tay thằng Toàn nhẹ giọng:
-Toàn, giúp anh Phong một tay đi!
-Ơ, sao tự nhiên bảo Toàn phải giúp nó chứ?
-Cứ giúp đi, một lần thôi!
-Cho dù như thế thì để xem nó đồng ý không đã! Nó không chịu thì Toàn cũng chẳng giúp được!
Thằng Toàn nhếch môi, xỉa móc vào tôi lúc này đang đứng như trời trồng vì cảm thấy xấu hổ khi thấy Ngọc Phương năn nỉ cho mình.
Nghe thằng Toàn nói, Ngọc Phương liền chuyển mục tiêu sang tôi:
-Anh Phong, Toàn chịu giúp anh rồi kia! Đồng ý đi!
-Anh…
-Chẳng phải anh muốn giúp Hoàng Mai sao, cơ hội đó!
Ngọc Phương vẫn kiên trì thuyết phục tôi chấp nhận sự giúp đỡ của thằng Toàn.
Thiết nghĩ bây giờ tôi chẳng còn cách nào để hạ gục thằng Vũ ngoài
cách trên nữa cả. Kéo dài thì sự việc lại thêm rắc rối với Hoàng Mai.
Dù sao thằng Toàn cũng từng là bạn thân của tôi, chắc chắn nó sẽ
chẳng làm hại tôi đâu. Nhưng bây giờ nếu dễ dàng chấp nhận sự giúp đỡ
của nó thì tôi còn thể diện nào nữa chứ. Tôi và nó đang chiến tranh lạnh mà. Vả lại lúc trước tôi đã nói sẽ không cần ai giúp đỡ giờ đây lại
phải nhờ nó giúp như thế tôi còn mặt mũi nào chứ.
Tuy nhiên, nếu tôi từ chối sự giúp đỡ thì Hoàng Mai sẽ bị thằng Vũ
quấy rồi dài dài. Chi bằng chịu mất mặt một thời gian mà thằng Vũ không
còn quấy rối được ai nữa, thế cũng xứng đáng để chấp nhận.
Nghĩ vậy tôi gượng gạo quay mặt về phía nó:
-Tao…chấp nhận…!
-Nói giề…! – Toàn phởn vễnh lỗ tai đểu cán.
-Tao chấp nhận!
-Chấp nhận giề…!
Đồ rằng tôi mà không đang chịu sự giúp đỡ của nó thì chắc cái đầu của nó đã sưng vài cục rồi chứ ít. Nhìn mặt cứ muốn cốc cho mấy cái bỏ
ghét. Nhưng giờ chẳng biết làm gì khác ngoài để nó trêu đểu cho đã đời
thôi.
-Tao chấn nhận sự giúp đỡ của mày, làm ơn!
Nghe đến đây nó cười lớn rồi bỗng dưng bước đến chìa tay ra trước mặt tôi:
-Phong, dù không biết cái đầu rỗng tuếch của mày đang nghĩ gì nhưng một khi mày cần sự giúp đỡ thì tao sẵn sàng giúp!
-Mày…
-Cũng chả biết nói sao, mày vì Hoàng Mai mà phải xuống nước như thế
này thì tao cũng không ép buộc mày làm chi nữa! Lần này tao sẽ giúp mày!
-Thật sao? – Tôi kinh ngạc.
-Uầy, làm bạn với mày mệt thật đấy! Nhưng trót là bạn thân rồi nên đành vậy!
-Cảm ơn mày!!!
Tôi sướng rơn bóp tay nó cực mạnh làm nó ôm tay giãy đành đạch:
-Tía mày thằng cờ hó…grahhh…!
Vậy là nhờ có Ngọc Phương tôi và thằng Toàn đã bình thường lại với
nhau. Đúng là con trai thì chẳng thù dai được. Mới cãi nhau long trời lỡ đất đó trong phút chốc lại bắt tay làm hòa cứ như chưa hề có chuyện gì
xảy ra vậy.
Tính ra thì số tôi chưa phải là nhọ lắm. Mất đi bạn gái chứ chưa từng mất một thằng bạn thân nào cả. Cứ y như kế hoạch đã vạch ra kiểu này
thế nào tôi và thằng Toàn cũng làm cho thằng Vũ câm họng luôn cho xem,
hề hề.
Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, theo kế hoạch tôi hùng dũng bước về lớp của thằng Vũ hòng khiêu khích nó đánh nhau với tôi. Đương nhiên là hẹn
nó ở một nơi nào đó chứ không thể đánh trong trường được.
Thứ nhất, nếu đánh nhau trong trường thằng Vũ sẽ nhát mà không dám đánh với tôi.
Thứ hai, đánh nhau trong trường thì khó có thể kéo dài lâu đủ để quay clip được.
Kế hoạch là như thế đấy nhưng đến khi thực hiện thì thấy nó khó kinh khủng,
Việc tôi sợ nhất là vào lớp để khêu khích thằng cô hồn đó. Chẳng khác nào vào hang cọp cả, chưa kể bọn trong lớp nó cũng không phải loại vừa. Toàn con ông cháu cha trong đấy nếu lỡ có gì chắc tôi không trở về được mất.
Mà nghĩ lại kế hoạch đã vạch ra rồi, không làm thì uổng phí những gì
mình đã cố gắng sao. Thôi thì liều một lần cho nó đáng đời trai cái đã
rồi có gì tính tiếp vậy.
Đang lăm le ngay gần cửa lớp của nó, bỗng có tiếng người phát ra phía sau lưng tôi cộng với cái vỗ vai mạnh làm tôi suýt đứng tim xỉu tại chỗ vì giật thót.
Sau một lúc hoàn hồn, tôi mới nhận ra người đó chính là Lam Ngọc. Em giờ đây đang ôm một chồng giấy (chắc là về phát cho lớp).
Thấy bản mặt lắm léc của tôi, em liền gặn hỏi:
-Gì đây, tính đi ăn trộm à?
-Đâu, đang tính đi căn tin!
-Căn tin hướng kia! Hướng này đi nhà vệ sinh mà!
-À, thì đi vệ sinh xong thì đi căn tin!
Chừng như vẫn còn nghi ngờ Lam Ngọc nhíu mày, chiếu tia nhìn bén như dao cạo sắc lẻm vào tôi:
-Thật chứ, có dối gạt gì không?
-Thật…thật mà! Dối làm gì đâu chớ! – Rồi tôi đảnh sang chuyện khác ngay lập tức – Mà Ngọc đang ôm chồng giấy gì đấy!
-À, đây là chồng giấy tuyên truyền Ngọc đem về phát cho lớp đấy! Phong có lấy không?
-Uầy, khỏi khỏi! Ngọc vào phát cho lớp đi, rồi để một tờ ở bàn Phong được rồi!
Tôi luyên thuyên đẩy vai Lam Ngọc vào lớp để tránh đêm dài lắm mộng.
Dù vẫn còn nghi ngờ lắm, thi thoảng khi đang đi em còn quay lại lườm
tôi nữa cơ nhưng rốt cuộc em cũng phải vào lớp làm nhiệm vụ của mình
thôi. Em cũng là con gái mà, đâu thể nhìn tôi mãi được chứ, gớm ăn chưa!
Và rồi sau một lúc lưỡng lự. tôi cũng quyết chí đi vào lớp của thằng Vũ.
Có thể nói lớp của nó là tập hợp những đứa con ông cháu cha, ăn không ngồi rồi suốt ngày ăn chơi lêu lõng chả lo học hành gì. Nhưng nếu nhìn
từ bên ngoài vào thì ít ai biết được bản chất thật của cái lớp này lắm.
Ngoài mặt lớp của tụi nó là một lớp chọn giống như lớp của tôi vậy,
thậm chí còn được ưu tiên cao hơn lớp A1 nữa. Nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy
mức độ sa đọa của đám học sinh này như thế nào.
Vừa bước vào lớp thôi tôi đã thấy cả chục thằng con trai đang giỡn
hớt, tung giấy vụng xả rác khắp cả lớp và ngoài hành lang. Còn đám con
gái có vài nhỏ thì lấy gương chải chuốc trang điểm, có một số thì ăn quà vặt bánh mứt rồi vứt ngay ra cửa sổ, thậm chí còn một vài đứa bấm điện
thoại đeo phone nghe nhạc nữa. Thiệt là chẳng ra thể thống gì.
Thấy tôi bước vào lớp, bọn chúng nhìn tôi kinh ngạc nửa miệt thị như
thể có một sinh vật lạ đang đứng trước mặt tụi nó vậy. Đồ rằng không vì
kế hoạch thì chắc tôi đã tọng cho mỗi đứa đấm bỏ tức rồi cũng nên. Nhưng nghĩ lại bây giờ mà bị mấy chục đứa trong lớp nó dí thì có mười cái
mạng cũng không đủ.
Cho nên tôi điềm nhiên thực hiện đúng kế hoạch đã định sẵn của mình, lớn tiếng gọi tên thằng Vũ để nó lộ mặt:
-Thằng Vũ đâu, ra đây!
Tức thì từ phía dãy dưới bàn học, thằng Vũ thản nhiên đút hai tay vào túi quần đi lên cùng với hai thằng đàn em của nó:
-À, hôm nay dám vào tận lớp kiếm tao cơ đấy!
-Tao kiếm mày để khiêu chiến đấy…!
Tôi trợn mắt chỉ thẳng vào mặt thằng Vũ làm cả nó và mấy đứa trong
lớp không khỏi kinh ngạc. Nhưng chỉ một thoáng sau thằng Vũ cũng lấy lại bình tĩnh cười nửa miệng với tôi:
-Mày nghĩ tao là trẻ con à Phong! Mày thừa biết tao không đánh lại mày mà!
-Ngày mai 8h sáng ở bãi cát quận 7! Tao đợi mày ở đó, muốn đem bao
nhiều thằng đến cũng được, tao chấp tất! Không đến là con chó cụp đuôi!
Tôi mạnh mồm khiêu khích làm mặt của Thằng Vũ khẽ nhăn lại nhưng một cách nhanh chóng nó lại trở về trạng thái cũ:
-Đánh với mày tao được lợi ích gì!
-Mày muốn Hoàng Mai chứ gì! Nếu mày không đánh thắng tao vào ngày mai, thì đừng có hòng đụng vào một cọng tóc của em ấy!
-Vậy có nghĩa là nếu tao thắng mày, mày sẽ để tao tùy ý với Hoàng Mai phải không!
Thoáng lưỡng lự với câu hỏi của nó, tôi vẫn cam kết chắc nịt:
-Đúng, nếu thắng được tao, mày sẽ có tất cả! Nhưng nếu thua mày cũng
phải chấp nhận điều kiện không được trêu chọc Hoàng Mai nữa, chấp nhận
chứ!
Tôi nín thở chờ đợi câu trả lời của nó tưởng chừng như sắp tắt thở
tới nơi vậy. Còn về thằng Vũ sau khi nghe rõ hết những điều kiện nó khẽ
nhíu mày suy nghĩ, nhưng không lâu sau đó nó đã đưa ra câu trả lời cuối
cùng:
-Được, tao chấp nhận!
Phải nói là trong lòng tôi lúc này vui sướng như mở cờ nhưng vẫn phải kìm nén lại để làm mặt thanh niên nghiêm túc mà chốt câu:
-Được, vậy ngày mai 8h ở địa điểm đã nêu!
Ra khỏi lớp của thằng Vũ với bộ mặt hớn hở như nhặt được vàng, tôi
cười tít mắt đến nỗi chẳng thấy mối nguy hiểm đang sờ sờ trước mắt và
thế là:
-Oạch…au da!
Tôi đụng trúng ngay một thứ mềm thơm nức mũi làm tôi mất đà bật ngửa ra cả nền đất.
Lồm cồm ngồi dậy, tôi sững người như hồn tiêu phách tán khi nhận ra
được thứ mềm mềm đó chính là Lam Ngọc. Em đang đứng sừng sững trước mặt
tôi mà nhíu mày nhưng không kém phần đỏ mặt:
-Phong vui tít mắt luôn nhỉ?
-Ủa, Ngọc hả! Sao đứng ở đây chi vậy! Về lớp thôi!
Tuy nhiên khi định chuồn lẹ về lớp thì bị em thó ngay cổ áo giật phắt lại:
-Chạy đâu, giải thích ngay cho Ngọc nào!
-Ơ, giải thích chuyện gì?
-Còn giấu nữa hả? Lúc nãy Phong vào lớp của tên Vũ, Ngọc đã thấy hết rồi!
Tôi giật thót khi nghe Lam Ngọc nói. Chắc là lúc nãy do hiếu kì về
hành động của tôi nên em đã lén theo dõi tôi đây mà. Bây giờ thì chẳng
chối đi đâu được nữa, em đã chứng kiến từ đầu đến cuối cảnh tôi khêu
khích thằng Vũ rồi có giấu cũng chẳng đặng.
Vậy nên tôi và em cùng ngồi trên băng ghế đá trước lớp để bàn chuyện. Vì chẳng có gì để giấu nữa nên tôi kể cho em hết mọi chuyện kể từ lúc
Hoàng Mai chia tay tôi cho đến lúc vạch ra kế hoạch này.
Thoạt đầu, Lam Ngọc hơi ngạc nhiên khi nghe đến đoạn Hoàng Mai chia
tay tôi. Nhưng khi đến đoạn tôi đề ra kế hoạch hạ gục thằng Vũ thì em
mới thực sự kích động.
Em nhìn thẳng vào mắt tôi nghiêm nghị:
-Không được, như thế quá nguy hiểm!
-Không nguy hiểm đâu! Chỉ là đánh đấm thôi mà!
-Phong không biết Vũ là loại người thế nào sao! Không bao giờ có chuyện nó đơn thân độc mã đánh với Phong đâu!
-Nhưng lời khiêu chiến đã chốt hạ rồi, không thể rút lại được! Vả lại đây cũng là một phần của kế hoạch mà!
-Dù thế nào cũng không ổn đâu! Hay Ngọc giúp Phong nhé!
-Không được, như thế sẽ phá vỡ kế hoạch!
-Nhưng thấy Phong thế này Ngọc…
Đột nhiên em thoáng đỏ mặt không nói nữa làm tôi nhất thời tò mò mà hỏi tới:
-Ngọc sao…?
-Thì…thấy tức chứ sao! Chỉ được ngồi ngoài không được đánh!
-A sặc! Nhưng như Phong đã nói rồi đấy, không tham gia không được đâu!
Vẻ như Lam Ngọc còn chưa chấp nhận chuyện này, em khoanh tay trước
ngực, mặt hướng lên bầu trời xa xăm không một áng mây như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Thấy vậy tôi cũng không đành lòng để em lo, nhưng nghĩ lại
thì nếu Lam Ngọc tham dự vào chuyện này, người khó xử nhất chính là em.
Theo như tôi biết, em là em họ của thằng Vũ! Đánh anh họ của mình xem ra không được hay cho lắm. Đành rằng em đã giúp tôi đánh thằng Vũ một
lần lúc tôi bị hai tên song sát đe dọa. Chắc lúc đó Lam Ngọc cũng khó xử lắm.
Cho nên tôi đã quyết chí tự mình làm việc này, không thể luyên lụy ai nữa cả, một mình thằng Toàn giúp tôi đã quá đủ rồi.
Tôi nắm chặt hai vai của Lam Ngọc quay về phía mình khẽ nói:
-Ngọc à, Phong biết Ngọc đang lo lắng nhưng đây là việc cuối cùng mà
Phong có thể làm được cho Hoàng Mai! Hãy để Phong tự làm nó, như thế
Phong sẽ không áy náy với chính bản thân mình, Ngọc biết chứ!
-Nhưng…
-Được không, bé gấu?
Nghe đến hai từ cuối hai gò má em chợt ửng hồng. Đôi mắt em trở nên
long lanh tựa như hai giọt nước đang rung rinh giữa cơn gió êm dịu thổi
từng luồng mát lạnh vào người tôi.
Em cuối gằm mặt, màu gạch cua trên má em hiện rõ hơn bao giờ hết. Em
nói với tôi bằng một giọng lí nhí mà phải vận hết công lực dữ lắm tôi
mới có thể nghe được. Nhưng bởi vì lần đầu tiên thấy em như thế nên tôi
hứng chí trêu đùa:
-Vậy…Phong cố lên!
-Hả, sao?
-Ngọc nói…Phong cố lên.
-Sao, chẳng nghe!
-Phong…cố lên!
-Nói gì, nói lại coi!
Dường như tức điên, Lam Ngọc thét lớn thẳng vào mặt tôi muốn bay cả hồn phách:
-Ngọc nói Phong cố lên…ên…ên…ên, nghe rõ chưa!
Ngay lập tức những cặp mắt từ mấy đứa học sinh xung quanh chỉa thằng vào chúng tôi như bão đạn.
Ban đầu bọn nó chỉ muốn biết xem ai đã phát ra tiếng thét kinh hồn
đó. Nhưng khi biết được người đó chính là Lam Ngọc và ngồi kế bên là tôi thì bọn chúng bắt đầu chề cái mặt đểu cán ra mà xỉa móc:
-Úi chà, Lam Ngọc-Đại Phong A4! Tin hot à nha!
-Đù…ù…! Lại còn công khai cổ vũ nhau nữa cơ!
-Chết…chết…chết! Chỉ huy cờ đỏ say tình rồi!
Và nếu như tôi không kịp thời ngăn Lam Ngọc lại thì chắc có án mạng
xảy ra trong trường rồi. Ngó thấy cặp mắt long sòng sọc của Lam Ngọc mà
tôi phát rùng mình. Kiểu này mà thằng nào yếu yếu để em chặt phát chắc
one hit luôn chứ chẳng chơi.
May sao tụi nó biết điều nên chuồng lẹ trước cơn thịnh nộ bùng lên
rực lửa của Lam Ngọc. Nếu còn ở lại thì không biết tôi còn có thể giữ em được bao lâu nữa. Quả thật là Lam Ngọc mạnh kinh hồn, dù cố sức cỡ nào
cũng có vài lần suýt vụt tay khỏi người em. Đúng như người ta vẫn thường nói hoa hồng có gai, người đẹp khó gần mà.
Khi sự việc qua đi, Lam Ngọc dần bình tĩnh trở lại nhưng tôi vẫn
không dám buông em ra. Sợ rằng đây chỉ là động thái đánh lạc hướng của
em nhằm thoát khỏi tôi để đi xử mấy đứa lúc nãy.
Mà lạ một chỗ, thường thì người học võ cơ thể sẽ rất rắn chắc do bắp
thịt phát triển. Nhưng với Lam Ngọc lại khác, do hiện giờ đang ghi em
lại nên tôi có thể cảm nhận được cơ thể em rất mềm mại, giống y chang
bao người con gái khác, thậm chí là hơn luôn ấy chứ.
Nhưng phàm là cái gì đẹp đều có cái giá của nó và tôi đã phải trả giá đắt cho sự sỗ sàng này.
-Phong, nãy giờ ôm đã nhỉ?
Em bỗng dưng lên tiếng sau một lúc trấn tỉnh.
-Ặc, đâu! Tại muốn ghì Ngọc lại thôi mà!
-Ghì hay ôm?
-Gh…ghì!
Tôi giật điếng hồn bởi cặp mắt sắc lẽm như dao thái của Lam Ngọc lúc này.
-Mà sao lúc nãy Phong cản Ngọc làm gì, để Ngọc thanh toán hết cái đám nhiều chuyện ấy cho rồi!
-Ẹc, chỉ huy cờ đỏ mà, làm thế không phải cho lắm!
-Cũng tại Phong hết! Làm Ngọc phải thét lớn như thế! Giờ thì hay rồi đó!
Em thở phì, khoanh tay quay mặt đi chỗ khác làm vẻ giận dỗi.
Bất chợt một hình ảnh thân thương của Hoàng Mai ùa về làm tôi cảm thấy xao xuyến.
Trước đây những lần em giận dỗi, em cũng làm như thế. Cứ mỗi lần như
vậy tôi chỉ cần dỗ dành đôi ba câu là em lại cười tươi mà sà vào lòng
tôi như chú mèo con ngoan ngoãn ngay.
Bỗng dưng trong tiềm thức vô giác, tôi lại nói ra câu nói dùng để dỗ dành Hoàng Mai trước đây:
-Thôi, đừng giận nữa, anh thương!
Ngay tức khắc, Lam Ngọc liền quay đầu lại nhìn tôi với vẻ ngạc mặt
nhiên tột cùng. Cùng lúc đó tôi như cứng họng bởi câu nói do chính miệng mình phát ra.
Tay tôi rung cằm cặp, cổ họng tôi khô khốc như đất hạn thiếu mưa mấy năm liền.
Phải rất lâu sau đó cổ họng tôi mới được trơn tru qua những lần nuốt khan liên tục. Tôi cố gượng lời nói như gà mắc thun:
-À, ý Phong nói là…Ngọc đừng giận nữa! Không ai thương đâu!
-Ừm…thôi được rồi! Vào lớp đi, gần hết giờ ra chơi rồi đó!
Lam Ngọc nói, quay mặt về một phía cố tránh nhìn vào mắt tôi.
Tùng tùng…tùng…
Rồi tiếng trống trường quen thuộc cũng vang lên, vì là lớp trưởng nên em vội vã vào trước điều động lớp để lại cho tôi là những hình ảnh thơ
mộng, trữ tình của đời học sinh.
Tà áo dài phấp phới mỗi bước chạy Mái tóc thề tung xõa ngang bay Và cả hương hoa thơm dịu ấy nữa…
Liệu tôi có còn được gặp khung cảnh thế này nữa không?