Sau sự kiện đó, Hoàng Mai ngày một trở nên đổi khác.
Những món ăn của em nấu không còn ngon như trước nữa dù nó không thay đổi là bao nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi nhỏ đấy.
Rồi có những khi ngồi sau xe tôi, chẳng biết em làm gì mà gọi đến cả
chục tiếng em mới trả lời một cách gượng gạo rằng mình đang học bài.
Nhưng những sự việc trên tôi cũng chẳng quan tâm lắm vì con người mà. Phải có lúc này lúc khác chứ. Nhất là đối với một cô gái bí ẩn như
Hoàng Mai thì việc đó không còn là lạ đối với tôi nữa. Những chuỗi ngày
kì lạ khi ở chung với Hoàng Mai đã trở thành một phần trong cuộc sống
thường nhật của tôi rồi.
Chỉ có điều nó quá khác với những gì tôi đã thấy trước đây. Cảm giác
như Hoàng Mai đang cố lảng tránh tôi. Nhưng phải vì lí do gì đó mới được chứ. Tôi tin chắc rằng kể từ sau noel, tôi chẳng làm việc gì cho em
giận cả, ngày nào tôi cũng dành hầu hết thời gian của mình bên em. Vậy
mà vì sao em lại lảng tránh tôi, yêu thương em như thế chưa đủ sao?
Và sự việc cứ tiếp tục diễn ra một cách ảm đạm như thế cho đến khi chúng tôi được nghỉ tết Tây.
Đó là một buổi sáng đẹp trời vào ngày đầu tiên của năm mới. Tôi và
Hoàng Mai đang chuẩn bị đồ đạc để về thăm nhà mẹ em như đã bàn tính lúc
trước. Nói là chuẩn bị đồ đạc thôi chứ tôi cũng chẳng làm gì ngoài vận
vào trong người một bộ đồ cho lịch sự để đến nhà em thôi.
Nhưng Hoàng Mai, em đang chuẩn bị đồ với nghĩa đen thực sự.
Em đã thức dậy từ sáng sớm thu xếp tất cả đồ đạc trong phòng mình vào vali rồi để ra trước phòng trong sự ngỡ ngàng của tôi.
-Em làm gì vậy Mai, sao xếp đồ vào vali hết vậy?
Tôi lật đật chạy đến trố mắt.
-Em quên nói với anh! Em muốn qua nhà mẹ ở khoảng 1 tuần!
-Ở 1 tuần à?
-Ùm, bấy lâu nay sống xa mẹ em nhớ lắm!
Chừng thấy cái mặt phồng ra như cái bánh bao chiều của tôi, Hoàng Mai khẽ cười nói đôn:
-Em chỉ ở một tuần thôi không hề gì đâu! Nếu anh muốn thì qua rướt em đi học cũng được!
Nghe thế tôi cũng ấm lòng mà tạm chấp nhận những điều kiện mà Hoàng
Mai đưa ra. Tuy không ở cùng với em 1 tuần nhưng được chở em hằng ngày
cũng tốt rồi. Hoàng Mai vẫn chưa về nhà chồng mà, tôi đâu thể giữ em ở
nhà tôi mãi được, vậy nên tôi đành phụ em một tay dọn số đồ còn lại vào
vali rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.
Dọc đường đi, có lẽ vì phải ôm chiếc vali to tổ nái, cũng có lẽ vì
chẳng có gì để nói nên tôi và Hoàng Mai chẳng ai nói với ai một lời nào
hết. Riêng tôi mặc dù dùng sức đạp xe rất mệt nhưng lúc nào cũng hi vọng em sẽ nói với tôi một lời nào đó để phá vỡ bức tường im lặng mấy ngày
qua giữa hai chúng tôi.
Nhưng mong ước vẫn mãi là ước mong. Kể từ lúc đấy cho đến khi tôi đặt chân trước cửa nhà em tuyệt nhiên vẫn không có một lời nào được nói ra
cả.
-A, chị hai! Anh Phong!
Thằng Tuấn em trai của Hoàng Mai vừa thấy chúng tôi vào nhà đã reo lên inh ỏi làm mẹ em từ trong phòng cũng lật đật chạy ra:
-Con về thăm mẹ đấy à Mai?
-Hu, con đâu xa mẹ lâu được đâu!
Như để phụ họa cho câu nói đó, em liền chạy đến ôm chằm lấy mẹ mình âu yếm:
-Con nhớ mẹ lắm đó!
-Con bé này, mới không gặp có mấy tuần mà làm nũng với mẹ rồi!
Dù nói thế nhưng bà cũng cười xòa mà ôm lấy con gái cưng của mình thắm thiết, thiệt là cảm động!
Thấy tôi đứng lù lù ở đấy. Mẹ em liền chuyển mục tiêu sang tôi bông đùa nhưng đầy cắt cớ:
-Mấy tuần nay con đối với còn gái cô thế nào vậy?
-Hơ, vẫn bình thường mà cô, đ…đâu có gì đặc biệt!
-Sao con gái cô mập ra một chút thế này!
-M…mập thì chắc là ăn nhiều đấy cô!
Chẳng biết mô tê gì, cả hai người đều cười rũ rượi để mặt tôi tẽn tò
như thằng nhóc mới rớt cây cà lem xuống đất mà chưa kịp liếm phát nào,
sượng vô cùng!
Nhưng may sao mẹ em lại chủ động gỡ rối cho tôi:
-Hai con ăn trưa chưa! Nếu chưa thì hai đứa vào hâm nồi cá kho trong bếp dùm mẹ đi, mẹ mắc bận công việc trong phòng tý!
Nghe vậy tôi hí hửng trong lòng vì được mẹ em tạo điều kiện để được gần gũi Hoàng Mai.
Ấy thế mà khi vừa định quay sang em bông đùa vài câu thì nhận ngay câu nói lạnh băng:
-Anh ngồi sô pha chơi với bé Tuấn đi, để em đi hâm!
Cả người tôi lúc này như chết cóng theo hàn khí tỏa ra từ câu nói đó. Nếu như không có thằng Tuấn lây tôi rũ chơi cùng thì chắc tôi đã chết
đứng tại chỗ nhìn Hoàng Mai thẳng thừng quay gót vào bếp rồi.
Suốt buổi hôm đó mặc dù tâm trí tôi có đôi phần bị phân tán vào những trò chơi trẻ con của thằng Tuấn nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng suy
nghĩ về những biểu hiện của Hoàng Mai được. Nó quá khác thường, quá lạ
lẫm. Tôi chưa từng thấy Hoàng Mai cư xử như thế này với ai một lần nào
cả, thậm chí là với người lạ.
Vì sao chứ? Tôi có lỗi gì chăng, đã làm em giận chăng?
Không hề, suốt từ noel cho đến nay tôi vẫn chưa một lần nào làm em
buồn cả. Vậy thì nguyên nhân là do đâu chứ. Chẳng lẽ là do tôi quá quan
tâm em khiến em chán chường tôi sao.
Không thể nào, chính em đã nói tôi nên quan tâm em nhiều hơn mà. Vậy là vì lí do gì?
Cứ thế tôi lại suy nghĩ. Lúc nào cũng suy nghĩ. Suy nghĩ mọi lúc mọi nơi. Ngay cả lúc ăn cơm cùng mẹ nàng tôi cũng suy nghĩ.
Mỗi lần liếc sang nét mặt hàn băng, lạnh lùng của Hoàng Mai tôi lại thêm nặng lòng với những suy nghĩ trong đầu mình.
Vì vậy bữa đó tôi ăn cơm rất ít, ít đến nỗi mẹ Hoàng Mai còn phải
ngạc nhiên khi những món bà nấu mà tôi chẳng tỏ ra thèm thuồng ăn ngấu
nghiên như trước:
-Sao con ăn ít vậy, cô nấu không ngon hả?
-Không đâu cô, tại con hơi bị đầy bụng nên ăn không được nhiều ạ!
Vì không muốn làm mẹ Hoàng Mai phiền lòng, tôi đành tự lừa dối bản
thân rằng món cá kho đó rất ngon mặc dù tôi chẳng nhớ nỗi nó có mùi vị
như thế nào khi ăn lúc nãy. Tất cả tâm trí của tôi đều dồn vào Hoàng Mai cả rồi. Bây giờ dù có ăn cao lương mĩ vị thế nào tôi cũng chẳng thấy
ngon.
Đến xế trưa, thằng Tuấn đã ngủ khò trên chiếc ghế sô pha sau khi chơi trò vật lộn với tôi lúc nãy. Còn tôi mắt vẫn mở trao tráo chẳng tài nào ngủ được. Trong đầu tôi lúc này chỉ toàn là những hình ảnh hàn băng giá lạnh của Hoàng Mai lúc sáng đang xoay vòng trên trần nhà theo những
cánh quạt trần đang xỏa từng ngọn gió mát lạnh xuống thân thể ỉu xìu của tôi.
Mãi đến một lúc lâu sau tôi mới dỗ mình vào giấc ngủ được. Nhưng chỉ
mới vừa thiu thiu đôi mắt mỏi mệt tôi lại bị một bóng người đến ngồi kế
bên đánh thức.
Cố gắng dụi mắt cho phai hết những cơn buồn ngủ còn đọng lại. Tôi chợt giật thót khi biết được, bóng người đó chính là Mai.
Bộ đầm hồng lợt ban sáng bây giờ đã được thay bởi một bộ đầm khác nhưng là màu kem sữa nhìn xinh vẫn như ngày nào.
Nhưng cái làm tôi giật thót là việc Hoàng Mai chủ động đánh thức tôi. Và trên hết là việc chủ động nói chuyện với tôi:
-Anh còn thức không Phong!
-À…anh đây!
-Đi chơi với em nhá!
Bị giật thót bởi lời đề nghị của em, tôi như tỉnh giấc hẳn.
Nhưng để chắc rằng mình không nghe lầm, tôi lại hỏi em một lần nữa:
-Em vừa nói đi đâu?
-Em nói là anh có đi chơi với em không, chồng ngốc!
Được nghe những lời nói oanh vàng của Hoàng Mai, tôi cảm giác như một dòng năng lượng nào đó bắn ra từ trong tim tôi chạy rần rần trong cơ
thể đến sảng khoái cả người.
Trong lòng tôi lúc này tràn ngập một cảm xúc lâng lâng, dạc dào khó
tả. Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc đó như thế nào nhưng quả thật nó rất rất là vui sướng. Vui đến nỗi tôi cứ như muôn bay vọt lên trời xanh trời nổ trung như những tràn pháo hoa sặc sỡ vậy, sướng gì đâu.
Và với lời đề nghị như thế tôi không thể nào không đồng ý được. Gật đầu răp rắp luôn là đằng khác ấy chứ, vui quá mà!
Vậy nên điểm đến đầu tiên của chúng tôi là bến Bạch Đằng, một địa điểm nằm gần Bến Nhà Rồng.
Tuy đây là nơi nổi tiếng với nhà hàng Cá nhưng tôi có tiền bạc gì đâu mà leo lên cái nhà hàng sang trọng ấy. Nên chỉ đi dạo dọc tuyến đường
đầy cây cỏ thôi. Vả lại tôi đã có Hoàng Mai cạnh bên rồi nên chẳng cần
đi đâu khác, chẳng cần làm gì khác. Chỉ cần đi sánh vai cùng em thôi thì tôi cũng đã mãn nguyện rồi.
-Nè, em xin lỗi nha!
Hoàng Mai bỗng đứng sựng lại trĩu mắt nhìn tôi đầy cảm xúc.
-Ơ, xin lỗi về việc gì?
-Mấy ngày nay em đã lạnh nhạt với anh đó!
Nghe được những lời này, tậm trạng tôi như mở cờ nên liền đặt em xuống băng ghế đá nhẹ giọng:
-Không có gì đâu em! Anh chỉ lo em còn giận chuyện hồi noel thôi!
-hông có đâu, anh biết tính của em mà! Mấy ngày nay em thấy trong lòng hơi bức rức nên vậy thôi!
Hoàng Mai khẽ nắm lấy tay tôi như để sưởi ấm trái tim giá lạnh đã bị em làm đóng băng xuống mấy ngày qua.
Những cảm xúc thân thương trong lòng tôi lại 1 lần nữa được nàng khơi dậy dâng trào. Tôi cố không thể hiện tình cảm ở chốn đông người nhưng
khi nhìn vào nụ cười rạng thiên thần rạng ngời thế kia, những cảm xúc
thiết tha gần gũi cứ thôi thúc tôi cưỡng lại lí trí của mình.
Và hoàn toàn không tự chủ, tôi cúi xuống hôn lên má em.
Đó là một nụ hôn phớt rất khẽ nhưng cũng đủ để Hoàng Mai nhận biết
được chuyễn gì đã xảy ra mà tròn mắt nhìn tôi một cách đầy kinh ngạc.
Trong khi tôi còn đang tự nguyền rủa mình vì tội sớn sát thì Hoàng Mai bỗng buộc miệng mắng yêu:
-Lại lợi dụng, hư quá!
Mặt nóng ran, sượng ngắt. Tôi định bỏ tay em ra quay mặt đi chỗ khác
nhưng Hoàng Mai đã chộp lấy mặt của tôi, ghì lại với giọng dỗ dành:
-Em có nói không thích hồi nào đâu!
Đến gần tối, những ngọn gió lùa thổi từng đám mây đen sít lại gần
nhau tạo thành một dãy mây đen kín mịt cả bầu trời xanh thẳm. Khí trời
đã bắt đầu chuyển lạnh theo những cơn gió thổi táp vào chúng tôi mát
lạnh đến rung người.
Trời đang chuyển mưa…
Dù những cơn mưa trái mùa thế này đã không còn xa lạ với dân Sài Gòn
nữa nhưng mỗi lần xuất hiện nó lại tạo nên một cảm giác xao xuyến lòng
người đến vô vàng. Hơn thế nữa những rắc rối mà nó để lại chẳng dễ chịu
chút nào cả, bởi lẽ mưa xuống thì ướt. Mà ngộ lắm các bạn ạ, phàm khi ta thủ sẵn áo mưa thì trời hầu như khô ráo, còn khi ta quên mang thì lúc
nào cũng mưa lớn, nghịch lí là thế đấy!
Cho nên với thời tiết thế này, tôi chẳng thế nào tiếp tục chuyến đi chơi được nên vội đề nghị với Hoàng Mai:
-Trời sắp mưa rồi đó, về thôi em!!
-Vẫn chưa mà, hay mình nán lại một chút nhé!
Xét thấy những áng mấy kia vẫn chưa hội tụ đủ để có thể tạo thành
những cơn mưa lớn nên tôi chép miệng tiếp tục buổi đi chơi với đầy sự
hoan hỉ trong lòng.
Lần này chúng tôi đến cầu Ánh Sao ở Phú Mỹ Hưng, vì vào buổi tối chẳng nơi nào đẹp bằng nơi này cả.
Cầu Ánh Sao vào ban ngày cũng chỉ là một cây cầu bình thường thôi,
nhưng vào ban đêm, khi hàng trăm bóng đèn lắp dọc chiều dài của cầu được người ta bật sáng, nó liền trở thành một cây cầu sáng lung linh trong
màn đêm tối mịt.
Nhìn từ xa, cầu Ánh Sao giống như một dãy thiên hà lấp lánh nối 2 bờ
vũ trũ huyền ảo, đầy sắc màu lung linh trong ánh nhìn của những người
ngắm nhìn nó.
Vì đây là nơi dành riêng cho người đi bộ nên không một chiếc xe nào
được bén mảng vào đây cả. Đó là lí do vì sao đa số những người thích
chạy bộ, những gia đình yêu sự yên tĩnh, những người nước ngoài và trên
hết là những cặp tình nhân đều chọn nơi này làm điểm đến riêng tư cho
mình.
Tay trong tay cùng Hoàng Mai đi dạo trên cầu, cảm xúc lâng lâng bay
bổng ban sáng vẫn chưa thuyên giảm. Trái lại nó còn dâng trào, ngập tràn trong cơ thể tôi đến sướng tê người.
Lén nhìn gương mặt thanh tú, rạng ngời nắng mai của em. Cảm giác như
màn đêm xung quanh tôi đã tan biến đi hết. Cả đất trời này cứ như chỉ
dành riêng cho tôi và em vậy.
Có lẽ vì phát hiện tôi lén nhìn nãy giờ nên Hoàng Mai khẽ cuối mặt mắng yêu:
-Phong háo sắc, lại muốn hôn nữa phải hông?
-Ực, đâu có! Tại…
-Tại sao?
-Tại…đẹp…!
Những lúc tôi như thế em chỉ lắc đầu cười khì rồi tựa sát vào người
mà gục đầu lên vai. Và cũng trong những lúc thế này tôi mới có thể ngửi
được mùi thơm phảng phất trên mái tóc suông mượt của em.
Có lẽ vì tôi chưa biết hết mùi hương của từng loại dầu gội cũng không thể biết được loại dầu gội mà Hoàng Mai dùng. Chỉ biết rằng nó rất
thơm, rất dịu êm, tôi có thể ngửi mãi suốt cả ngày mà không chán đấy,
tin không?
Nghỉ chân trên ngọn đồi nhân tạo gần khu cầu Ánh Sao, tôi và Hoàng
Mai mở bịt bánh tráng trộn vừa mới mua ra mà thưởng thức coi như món lót dạ vì tôi chẳng mang theo tiền nhiều để ăn tối.
Dù cũng là 1 trong những món khoái khẩu của tôi nhưng tôi chẳng thể
nào để Hoàng Mai đói được. Vẫn phải buộc miệng thốt ra một tiếng no để
Hoàng Mai an tâm thưởng thức một cách trọn vẹn bịt bánh đó.
Nhưng dù cho tôi có cố kìm nén thế nào cũng không thể thắng nổi cơ
thể mình được. Đang nhập tâm nhịn đói thì bụng tôi đột nhiên réo vang
lên làm cho Hoàng Mai đang ăn cũng phải tròn mắt kinh ngạc để rồi giận
dỗi nhéo tôi một phát đau điếng:
-Chồng ngốc, ai bảo anh nhịn cho em hả?
-Thì anh không đói mà!
-Còn giấu nữa! Ăn hết cho em!
Hoàng Mai thẳng thừng chìa nửa bịt bánh tráng ra trước mặt tôi nhăn mũi.
-Em cứ ăn đi! Anh no mà!!
-Hông được! Anh phải ăn hết! Em sẽ ngồi coi anh ăn đó!
Chẳng thế nào làm khác, tôi đành nhận lấy bịt bánh tráng từ tay em mà ăn một cách miễn cưỡng mặc dù trong lòng đang rất vui sướng vì cuối
cùng chiếc bụng đói meo của mình cũng được an ủi bằng chút ít thức ăn
đấy, dễ chịu gì đâu!
Đến gần 9h, những hạt mưa đã bắt đầu rơi lất phất trên đỉnh đầu chúng tôi.
Vội vã nắm tay Hoàng Mai về chỗ giữ xe, tôi và em cùng tung tăng chạy một cách hồn nhiên như trẻ thơ trên cầu Ánh Sao để cho kịp với cơn mưa
đang đến gần trước mắt.
Nhưng cuối cùng, chỉ vừa xuống đến chân cầu, cơn mưa đã tóm gọn chúng tôi trong làn nước rét rung, giá lạnh. Mặc dù cả hai chúng tôi đều ướt
sũng vì mưa bị tạt nhưng vẫn quyết định bước chậm rãi trên đường để gọi
là thưởng thức cảnh vật đêm mưa trong khi những người khác đang chạy bán sống bán chết tìm chỗ trú thân.
Hoàng Mai giờ đã nép gọn trong vòng tay che chở của tôi dù chính em là người đã khởi sướng ý kiến ngắm cảnh này.
Thấy em đang co ro như một chú mèo con nhiễm lạnh, tôi chợt mở miêng trêu đùa:
-Xem ai đang rung cằm cặp kìa!
-Hứ, hông che cho người ta còn nói!
-Ơ, ai đề ra ý kiến này vậy ta!
-Ghét…!
Em giậm chân huỳnh huỵch xuống đất mà bỏ đi một mạch làm tôi phải cuống cuồng chạy theo:
-Uầy, đừng giận mà vợ yêu!
-Hông thèm…!
-Thôi mà, lại đây kẻo lạnh đó!
-Hứ!
Hoàng Mai giận dỗi quay đi nhưng vẫn nhích sát vào người tôi khi tôi kéo nhẹ em vào lòng.
-Phong nè, em lại quên anh đã đi đâu vào đêm noel rồi!
-Đương nhiên là qua nhà thằng Toàn rồi!
Bị phân tâm bởi cái lạnh và mưa, tôi đáp gỏn lọn mà không kịp nghĩ.
Chỉ biết rằng sau khi nghe tôi trả lời, Hoàng Mai bỗng xụ mặt như cái
lần tôi trả lời em lúc trước, không biết em có khóc như đúng lần trước
hay không vì tôi không biết được những hạt nước trên mặt em là nước mắt
hay mưa…
Một cách nhanh chóng, Hoàng Mai lại trở về trạng thái bình thường mà tiếp tục hỏi tôi:
-Nếu vắng em rồi, anh có buồn không?
-Đương nhiên là buồn rồi, em là cuộc sống của anh mà.
-Phong ơi, xin anh đừng buồn khi không có em bên cạnh nha…
-Vì sa…
Chưa tròn câu, Hoàng Mai đã chòm lên hôn vào môi tôi một nụ hôn thắm thiết.
Nụ hồn đó rất chặt, rất sát, cảm tưởng như cả hai đứa tôi lâu rồi
không gặp vậy. Lần này tôi không còn bỡ ngỡ vì những nụ hôn đột ngột của em như lúc trước nữa.
Tôi đã vòng tay ôm em, hôn trả lại em nụ hôn đó. Một nụ hôn ngọt
ngào, cháy bỏng. Một nụ hôn mãnh liệt, sâu đậm. Nó lấn át đi cái lạnh mà những hạt mưa đem lại.
Một nụ hôn trong mưa…
Rất lâu sau đó chúng tôi mới trở về hiện tại trong màn mưa vẫn dày
đặc từ trên trời rơi xuống như trút nước. Hai đứa tôi giờ này đã ướt
mem, lạnh buốt nhưng vẫn không thể nào rời tay nhau được.
Nhưng rồi chuyện gì đến nó cũng sẽ đến.
Hoàng Mai bỗng nhìn tôi với đôi mắt ưu buồn, xa xăm như vô hồn khiến
tôi phải giật thót. Nhưng vẫn không thể nào bù với câu nói vẫn còn vang
vọng trong tâm trí tôi cho đến bây giờ được:
-Mình…chia tay nha anh!