Càng về đêm, tiết trời càng chuyển lạnh! Những hạt sương bé tí đã bắt đầu rơi lất phất trên những ngọn đèn đường soi rõ từng hạt rơi phủ
xuống những đôi vai mỏi mệt, những mái đầu lật lừ mong mỏi một tiếng
chuông nhà thờ đêm noel được vang lên.
Tôi tự nhận mình là người chịu lạnh giỏi nhưng cũng đã cảm thấy hơi tê người vì đã thắm sương hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Nửa tiếng đồng hồ cũng là ngần ấy thời gian Ngọc Lan đứng bán socola
trước cổng nhà thờ. Tôi biết Ngọc Lan có thể chịu được lạnh do quen với
khí hậu phương Tây nhưng điều mà tôi lo sợ nhất đó chính là những giọt
mồ hồi lấm tấm trên gương mặt thon gọn, thanh tú của nàng.
Từ nãy đến giờ nàng đã mời chào không biết bao nhiêu người, thế mà
chỉ được chừng có 10 người mua socola mà thôi. Ngồi trên bằng ghế đá
nhưng lòng tôi nóng như lửa đốt. Phần vì thấy tội cho nàng, phần vì thấy uổng công nàng đã bỏ ra làm những thanh socola ngon như thế mà không ai thèm đá động vào.
Nét mặt lạc quan, hồ hởi của Lan đã tan biến đi theo những hạt sương
rơi lả chả trên mặt đất. Thay vào đó là một điệu buồn pha lẫn một chút
thất vọng phảng phất trên nét mặt ưu tư mỗi khi nàng lau đi những giọt
mồ hôi đang hững hờ bám trên trán như thể đó là địa bàn riêng của bọn
chúng vậy, tội gì đâu!
Bỗg dưng Lan bước loạng choạng va phải một người đi đường khiến cho
giỏ socola rớt vương vãi trên mặt đất. Người đó sau khi va phải Lan liền bỏ đi một mạch để lại một mình nàng lọ mọ với đống socola đang bày biện lung tung trên đường. Thậm chí còn có vài người cố tình nhặt những
thanh socola đó đút vào túi quần rồi lưng lững bỏ đi chẳng nói câu nào,
đó chẳng phải là hôi của hay sao chứ?
Nhưng người làm tôi ngạc nhiên nhất đó là Ngọc Lan, Nhớ không nhầm
thì nàng không bị cận, viễn cũng không, mù thì càng không phải. Vậy tại
sao nàng lại dùng tay mò mẫm dưới đất để tìm những thanh socola y như
người khiếm thị thế kia?
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không thể ngồi yên nhìn Ngọc
Lan nhặt nhạnh từng thanh socola ngoài đường như thế được. Nàng đang mặc váy nên việc cuối xuống nhặt socola là điều bất tiện vô cùng. Chưa kể
những cặp mắt nham nhở từ những thằng mặt ngựa ăn chơi lêu lỏng đang
chiếu những tia nhìn thèm muốn vào Ngọc Lan mỗi khi nàng ngồi xuống nhặt socola.
Nhanh như cắt tôi liền chạy đến đỡ nàng đến băng ghế đá ngay:
-Lan bị sao vậy?
-Không biết nữa! Tự dưng mọi thứ mờ đi làm Lan không nhìn thấy đường nên va phải người khác!
-Sao giống như lúc diễn văn nghệ vậy?
-Lan không rõ! Vài tuần là nó lại tái phát 1 lần!
-Thế thì nghiêm trọng đấy! Lên bệnh viện khám đi!
-Không sao đâu! Dạo này Lan ăn hơi ít nên bị xuống máu ấy mà!
Nói rồi Lan lại đứng lên vẻ như muốn đến chỗ những thanh socola để
nhặt tiếp. Nhưng với hiện trạng bây giờ thì làm sao tôi có thể để nàng
làm những việc nặng nhọc đó như thế được.
Lúc nãy nàng chỉ mới ngồi xuống thôi thì đã có chục cặp mắt tâm tia,
dòm ngó. Nếu nàng còn tiếp tục nữa thì chuyện gì đã xảy ra đây? Có lần
trong lúc nàng bán socola đã có một số thằng đến tán tỉnh, gợi chuyện
làm nàng rất khó xử
Điều đó càng làm tôi muốn giúp Lan bán socola hơn và đó là lí do vì sao tôi níu tay nàng lại:
-Để Phong giúp một tay cho!
-Phiền Phong quá, Lan tự bán được mà, không nặng nhọc gì!
-Nhìn thấy Lan bán socola một mình bị người ta dòm ngó thế này Phong lo lắm!
Từng câu nói được tôi thốt ra một cách tự nhiên không tự chủ khiến
cho hai gò má của Lan thoáng ửng hồng trong đêm đông se lạnh. Chẳng biết tôi có đang hoang tưởng hay không khi thấy Lan khẽ cười với tôi bằng nụ cười đã làm trái tim tôi loạn nhịp ngay lần đầu gặp nàng 4 tháng trước. Lúc đó tôi đã đá trái banh trúng đầu nàng và được nàng tặng lại một cú
đạp lộn cổ xuống ao dù rằng nàng đã mỉm cười với tôi vài phút trước.
Lúc đầu tôi cũng chẳng biết Lan đỏ mặt về việc gì nhưng khi nghiệm
lại câu nói của mình lúc nãy, tôi mới ngờ ngợ ra rằng ý nghĩa sâu hàm
của nó quá nhạy cảm. Đó cứ như một lời nhắc nhở của một cậu con trai đối với người con gái mình yêu thương, cái mà người ta gọi nôm na là ghen!
Thấy tôi có vẻ ngờ nghệch, Lan nheo mắt cười tùm tỉm:
-Thôi được rồi! Nếu vậy thì Lan phải đứng bán chung với Phong!
-Ơ, là sao!
-Thì Phong cứ chào hàng mọi người! Lan tình nguyện làm cục mồi dẫn khách cho!
Câu nói bông đùa của nàng làm cả hai bật cười khanh khách xóa tan đi
những ngượng ngùn, những bức tường vô hình ngăn cách chúng tôi bấy lâu
nay. Đã gần 1 tháng rồi chúng tôi mới nói chuyện với nhau lâu đến vậy.
Còn nhớ thời gian trước, nếu như không phải đi cùng với Hoàng Mai thì
bài vở chống chất khiến tôi không thể nào tiếp chuyện với Lan quá 5 phút được, hầu như khi vừa tiếp chuyện với nàng là sẽ có một việc gì đó lôi
kéo tôi rời khỏi nàng ngay.
Giờ đây mặc dù trong đầu tôi liên tục nhắc nhở mình không nên quá gần gũi với Ngọc Lan mà quên đi bạn gái của mình là Hoàng Mai nhưng ý nghĩ
đó nhanh chóng bị nhấc bổng lên rồi cho vào một góc trong tim tôi tựa
như những thanh socola tôi đang nhặt vào giỏ của Lan.
Đã nhiều lần lí trí cứ khiến tôi phải xa cách Ngọc Lan. Ngay lúc đó
trái tim lại kéo tôi lại gần nàng hơn, như thế chẳng phải trái tim đã
chiếc thắng lí trí rồi sao? Người ta thường nói hãy làm theo lời trái
tim mách bảo, vậy tôi đã làm đúng hay sai?
Nhưng dù là đúng hay sai thì tôi cũng đã hứa sẽ giúp nàng rồi, tôi
không thể nào thất hứa được. Trong cuộc đời tôi đã thất hứa rất nhiều
lần, tôi không muốn mình phải trở thành kẻ thất hứa một lần nào nữa. Một Lam Ngọc lạnh lùng đã quá đủ rồi! Tôi sẽ không bao giờ để Lam Ngọc thứ
hai xuất hiện đâu!
Sau khi nhặt nhạnh, lau chùi từng thanh socola bị đánh rớt, tổng cộng lại vẫn còn 30 thanh chưa được bán. Chắc chắn đấy sẽ là một đêm dài đối với tôi nhưng tôi cũng biết rằng mình không cô đơn, vẫn có một cô gái
mặc váy noel tình nguyện song hành cùng tôi. Đây ắc hẳn là cô gái mà ông già noel đã sai xuống trần giúp đỡ tôi rồi, hạnh phúc ghê!
Theo như đã sắp xếp với Ngọc Lan, tôi phụ trách phần cầm giỏ với đưa
hàng, còn nàng lo phần mời gọi với giao tiếp. Đó vốn là thế mạnh của con gái mà, cho nên phải phát huy tối đa, vả lại Ngọc Lan có ngoại hình rất ưa nhìn, cộng với đôi mắt xanh dương óng ánh của nàng thì ai có thể
cưỡng lại được chứ, tôi còn chết mê đây mà!
Kế hoạch cứ thế phát huy mặc cho ngoài trời sương đã rơi dày hơn tên
những ngọn đèn đường. Những dãi ruy băng được treo từ đỉnh tháp chuông
nhà thờ xuống cổng càng trở nên lấp lánh hơn khi những hạt sương phủ lên chúng tựa nhưng những lớp kim sa màu bạc sáng lên qua ánh đèn dây chớp
tắt liên hồi.
Mới lúc đầu tôi và Lan đứng bán, chẳng ai thèm để mắt đến chúng tôi
cả. Dần về sau khi người ta đã phát hiện ra cô gái noel đứng đằng sau
tôi có vẻ đẹp tuyệt vời thì ngay lập tức số lượng người mua tăng vọt
đáng kể. Lúc trước khi Lan đứng bán một mình, số lượng người ghé qua
cũng nhiều đấy nhưng chủ yếu là đi ngang để chiêm ngưỡng nhan sắc của
Ngọc Lan thôi.
Còn bây giờ khi tôi đã đứng án ngữ trước mặt nàng, ai muốn xem phải
lại gần mà muốn lại gần phải mua socola. Cứ thế từng thanh socola được
bán đi trong sự hồ hởi của tôi và Lan. Một thanh rồi hai thanh, số lượng socola cứ vơi dần đi theo từng phút. Cuốn sổ ghi chép tên người mua
cũng đã dày đặc chữ hơn. Tay Lan cứ phải gọi là thoăn thoắt ghi như cái
máy mới kịp được tốc độ người mua như thế.
Chẳng mấy chốc sau số socola ấy cũng đã được bán sạch sành sanh chẳng còn một thỏi. Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mà cũng vừa cảm thấy
buồn. Vui vì cuối cùng mình cũng đã giúp được Ngọc Lan bán hết socola.
Buồn vì đây là những thanh socola ban phúc, thế mà người ta chỉ mua vì
muốn ngắm nàng, như thể chẳng phải là sai mục đích rồi sao.
Có lẽ nàng cũng cùng tâm trạng với tôi nên sắc mặt đã lộ rõ vẻ thất vọng. Nàng cầm cuốn sổ tên trên tay mà thở dài:
-Mình có nên trao cuốn sổ này lại cho Cha không?
-Lan cứ trao đi! Dù gì họ cũng đã mua, coi như có một chút lòng thành rồi!
-Ừm, vậy Phong đợi ở đây chút nhé!
Nói rồi nàng quay bước chạy vào phía trong nhà thờ hệt như những bước chạy nàng thường dùng mỗi lần học võ trước đây. Chiếc nón noel cũng
đung đưa lên xuống theo nhịp chạy của nàng làm cho dáng chạy ấy khắc sâu vào trong tâm trí của tôi, sâu hơn bao giờ hết!
Bất giác tôi lại nhớ đến những kỉ niệm dạy võ cho nàng trước đây. Vì
muốn tăng cường thể lực cho Ngọc Lan nên tôi đã bắt nàng phải chạy vòng
công viên mỗi lần kết thúc buổi tập.
Lúc đó tôi đã nghe Ngọc Lan nói rằng nàng thường tập chạy bộ hồi còn ở Pháp nên tôi đã tự tin cho nàng chạy đến 2-3 vòng quanh công viên coi
như thử lực trước
Những buổi đầu Ngọc Lan tỏ ra rất xuất sắc, luôn luôn hoàn thành vòng chạy sớm hơn thời gian dự định khiến tôi rất hài lòng.
Nhưng những buổi sau, đặc biệt là từ lúc tôi hứa đến nhà nàng dạy võ
mỗi ngày thì những bước chạy của Lan dường như chậm dần theo từng buổi.
Thời gian hoàn thành vòng chạy không còn nhanh như lúc trước nữa, có vẻ
như nàng đang ỷ lại việc tôi đến nhà nàng dạy võ thường xuyên nên không
cần tập nhiều thì phải?
Thực ra thì không phải đâu mọi người ạ! Lan không phải là tuýp người
lười biếng trong học tập và thể thao như tôi nghĩ lúc đó. Sở dĩ nàng
chạy chậm dần theo thời gian là vì trong những lần chạy trước đó nàng đã sở ý làm trật chân nên không thể chạy nhanh như mọi thường được.
Hơn thế nữa, nàng sợ rằng nếu như nói ra nguyên do này tôi sẽ cho
nàng tạm nghỉ một thời gian nên đã giấu nhẹm bất chấp đau đớn dồn dầp
trên mỗi bước chạy của mình.
Và nếu như tôi không sốt sắng đi tìm nàng vì thấy quá thời gian dự
định thì chắc còn lâu tôi mới phát hiện ra chuyện Ngọc Lan bị trật chân
và đang ngồi kìm nén cơn đau ở một băng ghế đá trong công viên.
Lần đó báo hại tôi ngày nào cũng phải mang chai thuốc trật đả của cha tôi sang nhà Ngọc Lan để nắn khớp cho nàng mau lành.
Những lần như thế nàng chỉ cười khì rồi nói giả lả:
-Biết có dịch vụ nắn khớp như vầy thì Lan khỏi nén đau rồi!
Câu nói bông đùa của nàng lúc đó thoáng làm trái tim tôi nghẹn ngào
trong hơi thở hổn hễn của những rung động đầu đời tuổi mới lớn, thật là
thơ mộng làm sao!
-Nè, làm gì mà mơ mộng ghê vậy! Lớn rồi ông già noel không cho quà đâu!
Đang suy nghĩ xa xăm thì Lan bỗng từ đằng sau vỗ vai tôi làm cho biết bao nhiêu nơ ron thần kinh giật bắn lên hệt như những cây pháo bông
được châm ngồi nổ đì đoàn trên trời. Chỉ khác một điều là sau khi bị Lan hù phát thì tôi suýt la toáng lên mà tẩu hỏa nhập ma tại chỗ. Nếu tôi
mà không có thần kinh thép thì chắc phải nhập viện lúc đó rồi.
-Lan nộp danh sách chưa?
Nàng ngồi xuống cạnh tôi, nhún vai trả lời:
-Nộp rồi, thôi thì cứ để cho chúa phán xét họ xem có được ban phúc
không đã. Đến lúc đó ai thật lòng, ai giả dối sẽ biết hết thôi!
-Ừ, có lý đấy! – Tôi bật ngón cái lên gật gù – Mà bây giờ Lan có đi đâu nữa không hay là về nhà?
Nghe tôi hỏi, nàng bỗng thở dài, nét mặt có vẻ chùn xuống một tý rồi
nhanh chóng trở về trạng thái vui vẻ như mọi khi để đáp lời tôi:
-Lan muốn ở ngoài một tý! Chốc về!
Lúc đầu tôi cũng chẳng nghi ngờ gì về nét mặt cũng Ngọc Lan nên khi
nghe nàng nói thế tôi cũng đinh ninh nàng vẫn còn ham chơi, chưa muốn về nha sớm. Vậy nên tôi cũng tạo điều kiện cho nàng biết thêm văn hóa Việt Nam một tý thông qua việc ăn khuya:
-Nè, Lan đói không, mình đi ăn khuya đi!
-Ăn khuya hả? Ở đâu?
-Ngay sát chỗ nhà thờ luôn nè!
-Ừa được đó! Lan đói nãy giờ rồi, đi liền đi!
Lan vẫn vậy, chẳng ngại ngùng những việc tôi cho là tế nhị của con
gái. Vì thế có đôi lúc tôi lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nang vì
lối sống tự do, phóng khoáng này của nàng. Nhưng chung quy lại thì tôi
vẫn thích kiểu con gái như vậy, không gò bó, không khuôn mẫu, luôn luôn
hướng ngoại, vui vẻ với mọi người.
Lại bàn về chuyện ăn khuya, ý định của tôi là muốn dẫn nàng đi ăn
những món thuần Việt Nam để cho nàng biết Việt Nam có những món ăn ngon
đến cỡ nào và cũng là cơ hội để tôi biết thêm về những món ăn vặt của
Sài Gòn nữa.
Thú thật thì tuy tôi là dân Sài Gòn chính gốc Triều nhưng vẫn chưa
được thưởng thức hết những món ăn chơi ở đây đâu. Một phần là vì tôi
chẳng mấy khi ăn ở ngoài đường, phần vì tôi là con trai nên rất ít khi
ăn vặt nên suốt từ năm cấp 2 tới giờ tôi chỉ trung thành với món mì phá
lấu béo ngậy của mình mà thôi.
Cũng phải nói về nới bán những món ăn chơi này một chút đã. Nếu là dân Sài Gòn thì bạn không thể nào không biết Chợ 200 được.
Chợ 200 là một khu chợ sầm uất, nằm lọt thỏm trong đoạn đường Tôn
Thất Thuyết thuộc quận 4. Khu chợ này nổi tiếng là một nơi buôn bán đồ
ăn vặt lớn ở Sài Gòn. Chỉ trong một đoạn đường dài hơn 100m thôi đã có
hàng chục hàng ăn nằm dọc hai bên đường chỉ rộng khoảng 5m, cảm tưởng
như chỉ cần một chiếc xe máy xì lốp hoặc hết xăng là cả đoạn đường đấy
sẽ kẹt hàng giờ liền ngay.
Sở dĩ chợ 200 nổi tiếng như vậy không chỉ vì mặt hàng chuyên môn của
nó là đồ ăn vặt thôi đâu mà nó còn bán rất ngon và rẻ nữa. Nếu tôi không ngại xa, làm biếng đạp xe đến đây thì chắc ngày nào tôi cũng đến đây
xơi một tô phá lấu là ít.
Nhắc đến món phá lấu, tôi lại muốn giới thiệu nó ngay với Ngọc Lan vì đây là món tôi am hiểu tường tận nhất và có nghiên cứu sâu nhất từ
trước tới nay trong công trình nghiên cứu món ăn chơi của mình.
Thế nên tôi chẳng ngài ngần gì mà dẫn nàng sang chợ 200 ngay vì khu
chợ đó chỉ cách nhà thờ Xóm Chiếu khoảng vài chục mét rẽ phải mà thôi.
Chợ 200 hôm nay phải nói là đông nượp người, chỉ đi bộ thôi thì đã
không có đường đi rồi huống chi là những người đi xe máy đang nhích từng chút một trên đoạn đường ở khu chợ sầm uất này.
Dù đông người là thế nhưng nét đẹp của Ngọc Lan không thể nào bị lấn
át được. Đôi mắt lẫn khuôn mặt thon mịn của nàng cũng với bộ áo váy noel làm nàng nổi bật hơn tất cả những người xung quanh khiến họ phải ngoái
nhìn nàng ít nhất 1 lần mỗi khi đi ngang đến nỗi nàng phải lấy chiếc
kính đen đeo vào mắt cho đỡ bị chú ý, thiệt là khổ mà!
Cùng nàng ngồi trong một hàng ăn vặt ở giữa đoạn đường trong khu chợ
đường 200, tôi lớn giọng gọi ngay hai tô phá lấu cùng 2 ổ bánh mì một
cách hùng hổ. Bởi lẽ đông người thế này mà kêu bé tý thì tới ngày mai
cũng chưa đến lượt mình ăn được.
Thấy vẻ thích thú của Ngọc Lan, tôi liền nhướng đôi mày sành đời của mình lên mà dò hỏi nàng ngay:
-Sao, thấy khu chợ này thế nào?
-Hay thật đó! Từ đó giờ Lan mới thấy khu chợ như thế này!
Nàng hồ hởi nhìn ngắm cảnh người tấp nập chiên đồ, nướng thịt bừng
bừng lửa xung quanh mà tíu tít cả lên rồi lại cúi gần đến hỏi tôi:
-Mà Phong lúc nãy vừa gọi món gì vậy, nghe lạ quá!
-À, đó là món phá lấu! Món ăn của người Hoa khi xưa đấy! Nó du nhập vào Sài Gòn có lẽ hơn trăm năm rồi!
-Món đó có gì?
-Để xem, có thể là lòng heo, lòng bò có cả tim nữa! Tẩm ngũ vị hương
vào chiên vàng rồi luộc mềm với nước dừa, ngon lắm đấy! – Tôi gật gù.
Chẳng để bọn tôi phải đợi lâu, bà chủ quán bưng ra ngay 2 tô phá lấu
hừng hựt khói cùng với 2 ổ bánh mì làm tôi phải gọi là thèm nhỏ dãi vì
độ quyến rũ của nó, đồ rằng có cho cả núi vàng tôi cũng không đổi nữa,
nhìn thèm quá, đang đói nữa chứ!
-Món này ăn thế nào!
Ngọc Lan tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.
-À, Lan cứ thưởng thức nó như thưởng thức bánh mì với trứng ốp la
vậy! Xé ra chấm nước dùng rồi gắp vài miếng phá lấu bỏ vào mồm, ngon bá
cháy con bọ chó luôn!
Làm theo lời tôi, nàng tỉ mỉ xé một miếng bánh mì nhỏ chấm vào nước dùng rồi nhẹ nhàng đưa lên miệng:
-Wow, ngon! – Nàng nhắm tịt mắt réo lên.
-Thấy chưa đã bảo mà! Phong này mà giới thiệu thì chỉ có món ngon thôi!
-Chà, Phong có vẻ sành ăn ghê ta!
-Kinh nghiệm ăn vặt ở Sài gòn đấy mà! – Tôi vuốt căm gật gù.
Rồi nàng cầm ổ bánh mì đưa lên đưa xuống ngắm như chưa từng gặp bao giờ:
-Bánh mì ở Việt Nam cũng ngộ ghê!
-Hửm, ngộ thế nào? – Tôi ngạc nhiên.
-Ở Pháp cũng có bánh mì nữa đấy, nhưng dài hơn rất nhiều, nó gọi là Baguette!
-À, hình như Phong cũng có thấy qua trên TV! Chưa gặp ở ngoài bao giờ!
Nghe tôi nói, Ngọc Lan cười tươi rồi vỗ vai tôi bồm bộp:
-Hề, để mai mốt Lan cho Phong biết mùi vị của nó thế nào!
Sau món bánh mì phá lấu, bọn tôi còn ăn được thêm món bánh trán trộn
nữa. Tất nhiên tôi cũng phục cái bụng vô hạn của nàng rồi, tuy ăn nhìu
nhưng chả thấy mập bao giờ cả. Dường như phàm là con gái thì mỗi người
lại có một bí quyết riêng để làm đẹp, giữ dáng vậy, xinh đáo để!
Nhưng có một điều từ lúc bán socola xong đến giờ tôi vẫn còn thắc mắc. Đó là vì sao nàng không về nhà?
Lúc nãy vì còn sớm nên tôi cứ cho rằng nàng muốn đi đó đây khám phá
Sài Gòn nhưng khi ăn khuya xong đồng hồ cũng đã chỉ đến phút thứ 45 của
11h rồi, tức bây giờ đã 11h45. Tôi biết ở Phương Tây người ta thường đón noel cùng gia đình, và tôi càng biết rằng gia đình của nàng cũng không
là ngoại lệ. Vậy vì cớ nào chứ?
Tranh thủ lúc nàng gỡ bỏ cặp kính khỏi mặt cho vào túi xách, tôi lân la hỏi ngay:
-Lan này, bây giờ còn chưa về nhà nữa à?
-Ừm, Lan muốn đi chơi chút nữa, còn sớm mà!
-Nói cho Phong biết đi, nhà Lan đã xảy ra chuyện gì à?
-Đâu có gì đâu! Thì noel nên đi chơi thôi!
Thế nhưng trái lại với những lời nói vô tư đó là vẻ buồn bã pha lẫn
một chút thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt thon nhỏ, xinh xắn của nàng.
Giờ thì tôi chắc chắn một điều rằng nàng đang giấu tôi chuyện gì đó và
có thể đó chính là lí do nàng không muốn về nhà.
Vậy nên tôi càng hỏi dồn:
-Lan nói thật cho Phong biết đi! Tại sao giờ này Lan vẫn ở lại đây
chứ! Phong tuy mù về văn hóa phương Tây nhưng ít nhất cũng biết được
rằng đêm noel là đêm tụ họp gia đình, không thể nào vắng mặt được!
Nghe tôi nói, nàng chỉ thở dài. Hai tay khoanh trước ngực nhìn lên
bầu trời như thể đang suy tư chuyện gì đó rồi nhẹ nhàng quay sang tôi
trầm giọng:
-Họ bây giờ có ở nhà đâu mà về…