“Jingle bells, jingle bells
Jingle all the way…”
Cứ mỗi năm khi đi ngoài đường hoặc nghe ai đó phát bài hát này thì
trong lòng tôi lại lâng lâng một cảm xúc gì đó khó tả lắm. Bởi lẽ khi
nghe được những bài hát như thế này thì chắc rằng không khí giáng sinh
đã tràn ngập khắp muôn nơi rồi.
Và ở Sài Gòn cũng vậy, khi mùa giáng sinh đang cận kề thì trên những
con đường lớn như Nguyễn Tất Thành chạy ngang qua Bến Nhà Rồng ở Quận 4, người ta đã làm những cây thông noel bằng đèn điện rải rác ở hai bên lề đường và trước cửa những tòa nhà lớn rồi.
Đến đêm khi người ta bật đèn lên thì trông nó lộng lẫy, lung linh vô
cùng. Có lẽ vì thế nên nơi này thu hút rất nhiều người nước ngoài đến
đây, đâu đâu cũng thấy, đâu đâu cũng gặp.
Nhưng cái mà tôi khoái nhất đó chính là những cô nàng teen nước ngoài khoác vào mình bộ váy noel trông xinh lắm cơ, nhìn đúng chất noel
phương Tây luôn. Quả là khu nước ngoài có khác, từ trang trí đến cảnh
quang đều toát lên không khí noel ngập tràn, nhìn là muốn nôn đến noel
rồi.
Nhưng đừng tưởng chỉ ở những nơi nhiều người nước ngoài mới tổ chức
linh đình thế nhé. Một số nơi ở Sài Gòn cũng tổ chức linh đình không
thua kém đâu. Và…lớp tôi cũng thế…
Ngay bữa 24 tây tôi với Hoàng Mai vừa vào lớp thôi thì đã thấy một
cảnh tưởng hết sức hùng vĩ rồi. Đó là hơn chục đứa con gái trong lớp vây kín chỗ ngồi của thằng Toàn, còn thằng cô hồn đó thì cứ gọi là thoăn
thoắc tay thu tiền, rồi thỉnh thoảng lại ghi cái gì đó vào cuốn sổ trước mặt trong y như là thư kí vậy.
Rồi đột nhiên nó lại ngửa mặt lên nói to:
-Tui nhắc lại một lần nữa nhe! Tối nay ai tham dự buổi đi chơi noel
của hội FA lớp 10A4 thì nhanh tay lại bàn của tui đăng kí ghi danh rồi
nộp phí đi chơi! Đặc biệt trong lúc đi chơi có hao hục ngân sách thì
Toàn đây xin chịu mọi phí phát sinh luôn!
Nó vừa dứt lời thì cả đám con gái trong lớp lại hô lên đồng tình với nó.
Xem ra thì các nữ FA trong lớp tôi cũng nhiều bộn, đến hơn chục đứa
chứ ít. Cũng một phần là do lớp tôi âm thịnh dương suy nên sỉ số nữ FA
trong lớp mới nhiều đến thế, còn nhỏ nào mà có bạn trai rồi thì chắc
chia ra làm hai trường hợp:
Một là nó đã có bạn trai từ trước đó rồi nên không tham gia.
Hai là tụi nó được mấy thằng con trai lớp khác đến tán tỉnh nên đồng ý luôn.
Nhưng lí do thứ hai thì không khả thi lắm vì Lam Ngọc lớp tôi nổi
tiếng là thiết diện sát thủ. Bất kì thằng con trai nào muốn vào lớp tôi
thì phải trải qua “vòng phỏng vấn” của Lam Ngọc mới được qua cửa. Nhưng
hiếm có thằng con trai nào có thể đối diện với Lam Ngọc quá 5 giây đâu,
thậm chí vừa mới gặp thôi thì đã chạy mất dép rồi. Bởi lẽ nhỏ là chỉ huy đội cờ đỏ của trường mà, đụng vào thì chỉ có đường chết. Vậy nên nhờ
vào hồng phúc của Lam Ngọc mà cả đám con gái lớp tôi FA hết 2/3 lớp rồi.
Cho nên nhìn thấy cảnh tượng ngộ nghĩnh như thế thì tôi cười rệu rạ mà đùa với Hoàng Mai:
-Em đi không, mình đăng kí hai suất với thằng Toàn nha?
-Thui cái đó để anh đi thì hơn, em hông đi đâu! – Em nhăn mũi trêu tôi.
-Hề hề, để tối hai chúng mình đi riêng chứ gì?
-Em nói thật đó Phong ơi, anh đăng kí đi!
Nghe Hoàng Mai nói thế tôi bỗng giật thót mà đặt em xuống chỗ ngồi:
-Sao vậy? Lại tự dưng buồn ngang nữa rồi!
-Um, Phong à! Tối nay em không thể đi chơi với anh được rồi!
-Ơ, có chuyện gì vậy?
-Tối nay em phải đi lễ nhà thờ với mẹ và em của em!
-Uầy, không đi không được sao?
-Không được! Đây là truyền thống của gia đình em rồi! Cứ noel hằng năm thì phải vào nhà thờ làm lễ!
-Trời ơi, công bằng ở nơi đâu! – Tôi ngửa cổ tru tréo.
-Thôi mà chồng ngốc! Em cũng buồn lắm chứ bộ!
-Nhưng biết làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải ở nhà xem TV như mấy năm trước sao?
-Um, anh cứ đăng kí hội của Toàn cho vui! Em hứa cố gắng về sớm mà!
-Nhưng hội của nó là hội FA mà, vào thì kì lắm!
-Đi mà, nghe lời em đi, nha nha nha!
-Rồi rồi! Tham gia thì tham gia vậy! – Tôi lều bều ôm cặp về chỗ ngồi.
Phải nói là tậm trạng của tôi lúc này cực kì tôi tệ. Người ta có bạn
gái để những dịp lễ lộc có thể cùng nắm tay đi chơi, hâm nóng lại tình
cảm…bla bla bla. Còn tôi cũng có bạn gái như ai kia nhưng tại sao lại
phải chịu khổ thế này kia chứ. Mỗi một năm có dịp noel để đi chơi với
nhau mà đành đọa nào em lại đi lễ nhà thờ chớ. Ít ra cũng phải nói cho
tôi một tiếng để chuẩn bị tinh thần. Tự nhiên trong lúc tôi đang mơ về
khung cảnh noel băng ghế đá hai người thơ mộng như thế mà em lại cho tôi rớt thảm thế này thì chết rồi.
Thấy tôi nằm dài ườn trên bàn, bé Phương liền thắc mắc:
-Nè, tối nay được đi chơi mà trông anh ũ rũ vậy?
-Chính vì thế mới ũ rũ ấy chứ?
-Là sao?
-Thì tối nay Hoàng Mai đi lễ nhà thờ rồi, không đi chơi được, buồn!
-Ùm, kể ra cũng tội nhỉ? – Em gật gù.
Nhưng chỉ khoảng một vài giây sau đó thôi thì sắc mặt của bé Phương lại xoay chuyển 180 độ:
-Phải rồi, anh tham gia hội FA 10A4 tối nay đi!
-A sặc!
-Sao, có gì bất tiện à?
-Khi nãy Hoàng Mai cũng nói thế!
-Đúng rùi, lời khuyên đúng đắn mà! Đêm noel vui thế ở nhà làm gì! Em cũng tham gia nữa nè?
-Èo èo, để suy nghĩ lại đã!
-Không cần phải suy nghĩ gì hết! Đăng kí ngay và luôn, hi!
Thế là chả cần tôi phải mở miệng, Ngọc Phương đã quay xuống đăng kí
dùm tôi một suất với thằng Toàn phởn giờ này đang thống kê lại số người
sau khi tất cả đã đăng kí xong.
Nghe tôi đăng kí, nó ngạc nhiên:
-Đú! Mày mà cũng đăng kí hội nữa hả?
-Hoàng Mai tối nay phải đi lễ nhà thờ nên mình đăng kí dùm Phong đó!
-À, ra vậy! Nể tình mày bạn thân tao nên tao cho free một suất đấy!
-Thiệt hả mạy?
-Có bạn gái mà không được đi chơi thấy cũng tội nên tao đặc xá cho đấy!
-Ok bạn hiền!
-Ê, tao cũng bạn thân mà sao không cho tao free mạy! – Khanh khờ lóc chóc.
-Mày hả, FA lâu năm tao không tính phí thêm thì may cho mày rồi!
-Ặc chơi gì kì! Thế còn Ngọc Phương sao mày cũng cho free đấy?
-Cái đó khác, bộ mày là con gái hả, hỏi nhiều!
-Nhưng…
-Nhưng nhưng cái mế! Học bài sử đi mày, hôm nay mày không trả bài được thì gạch tên mày khỏi danh sách luôn!
Nghe thằng Toàn đe dọa thế, thằng Khanh chẳng biết làm gì hơn ngoài
cắm đầu vào bài sử dày hơn 4 trang giấy trước mặt. Trông mặt nó thảm còn hơn là bị dựt hụi nữa, bị đích thân lớp phó học tập đe như thế mà không sợ sao được, thiệt là tội cho thằng nhỏ mà, hề hề!
Nhưng tôi cũng không hiểu một điều rằng vì sao thằng cô hồn Toàn này
lại không lấy phí của bé Phương nhỉ, ga lăng chăng? Không đúng, cả lớp
này toàn là con gái, nếu nó ga lăng thì phải ga lăng hết với đám con gái luôn mới đúng, đằng này chỉ có mỗi bé Phương được ưu ái thôi. Hay là…hề hề, phải rồi. Trông mặt thằng này gian lắm, hẳn là có tình ý gì với bé
Phương đây mà.
Trong gần 1 tháng qua thì tôi đã để ý kĩ thấy thằng cô hồn này hay
tán chuyện với bé Phương lắm. Đặc biệt là vào giờ ra chơi thì thỉnh
thoảng nó lại rũ bé Phương đi uống nước nữa, nhìn ứa gan không thể tả.
Mặc dù biết là không được xen vào chuyện tình cảm của người khác nhưng
trông nó với bé Phương chả hợp tý nào. Người thì quá ngoan hiền, người
thì quá phá phách. Thiệt là không thể nào tìm được mối liên hệ giữa hai
người này cả.
Mà thôi gát qua bên đi, suy nghĩ mệt óc lắm. Tôi chỉ khoái chuyện gì đó minh bạch rõ ràng mà thôi.
Như chuyện của thằng Khanh khờ với nhỏ Kiều ẹo nè, minh bạch quá trời quá đất luôn. Chả biết thằng Khanh khờ nó khờ thiệt hay khờ giả nữa.
Chỉ trong một thời gian ngắn thôi thì nó đã làm cho nhỏ Kiều ẹo không
còn đeo theo thằng Toàn nữa mà chuyển sang nói chuyện với nó rồi. Đúng
là bá đạo nhất chợ gạo luôn mà!
Đến khoảng 6h tối, tôi bắt đầu lọ mọ chuẩn bị quần áo để đi chơi cùng hội FA của thằng Toàn. Nhưng trước đó tôi cũng phải chở Hoàng Mai qua
nhà em trước để em đi lễ nhà thờ cùng mẹ và em của mình, việc này thì
tôi đã bàn với em hồi chiều lúc tan học rồi.
Nhưng nhìn Hoàng Mai trong bộ đầm trắng muốt khoác ngoài một chiếc áo lông màu đen thế này tôi lại cảm thấy tiếc hùi hụi như thằng bé làm rớt cây cà lem dưới đất vậy
Bởi lẽ mặc như thế này em trở nên quá đẹp đi. Cái lạnh của đêm noel
làm hai má em cứ ửng hồng lên như được đánh phấn vậy. Đã thế đôi môi của em lại được phủ lên một lớp son hồng mỏng trông tựa như những cánh hoa
anh đào vào mùa nở ở Nhật, nhìn xinh xắn lắm cơ. Không được nắm tay một
người đẹp như thế này đi chơi thì cuộc đời của tôi coi như chết một nửa
rồi, uổng gì đâu!
Thấy tôi lơ lơ như thằng mất hồn, Hoàng Mai liền che miệng cười khẽ:
-Nè, nhìn thì cũng nhìn vừa vừa thôi! Tính phí đó nhe!
Tôi liền giật thót người tỉnh mộng:
-Ơ, sặc! Tính gì!
-Chán anh ghê! 4 tháng rồi lần nào nhìn em cũng ngơ ngơ như mới gặp vậy!
-Thì lần nào mặc đồ mới vào trông em cứ như người khác như thế không ngơ sao được!
-Mà có đẹp hông!
Tôi cười khì trả lời:
-Xời! Hông đẹp sao làm mất hồn Phong này được!
Sau câu nói đó thì vẻ giận dỗi trên mặt Hoàng Mai đã biến mất hoàn
toàn. Ngay cả cảm giác tiếc nuối của tôi cũng tan biến theo vẻ đẹp thuần khiết, tinh khôi kia mất rồi.
Chắc chính nhờ thế tôi mới thẳng giò mà đèo Hoàng Mai đến nhà em
được. Chứ bình thường thì tôi đã đạp một cách uể oải tới đó rồi, không
khéo lại bị Hoàng Mai véo cho một cái vì tội lề mề luôn ấy chứ.
Ngoài đường, xe cộ đã bắt đầu đông dần. Trên nhhững tuyến đường lớn
bây giờ đã tràn ngập những xe và xe. Xe hơi có, xe máy có, đạp điện có
và xe đạp bình dân như tôi cũng có. Tất cả đã hòa vào làm một tạo nên
một khối lớn dòng dười đổ xô về những khu vui chơi giải trí, nhà thờ,
quán ăn các kiểu.
Noel cũng là dịp để các cặp tình nhân tặng quà cho nhau mà, thế nên
đi đến đâu tôi cũng bắt gặp được những cặp đôi đang nắm nắm tay nhau,
trao quà cho nhau và thậm chí là ôm hôn nhau nữa. Trông họ hạnh phúc
lắm!
Cũng phải thôi, giữa cái không khí se lạnh của mùa noel năm nay, được ôm người mình yêu vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của họ thì còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ.
Hoàng Mai dường như cũng nhận biết được điều đó nên đã chủ động vòng
tay ôm tôi thật chặt. Cái ôm đó chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được
từng hơi thở của em đang phả vào lưng tôi từng đợt từng đợt ấm nóng.
Do đang gồng lưng đạp xe nên tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài dùng tay mình đặt lên đôi bàn tay mềm mại, ấm ấp của em giờ đây đang khẽ siết
chặt lấy tôi mỗi khi có những cơn gió lạnh thổi ngang.
-Lưng của anh ấm ghê!
Hoàng Mai bỗng cất tiếng xua tan đi khoảng lặng giữa hai đứa.
-Mà em có giận anh hông?
-Giận gì cơ?
-Noel mà anh quên mua quà rồi!
-Tưởng chuyện gì chứ, quà thì em có rồi!
Nói đoạn em nhẹ siết chặt vòng tay rồi dụi đầu vào lưng tôi:
-Quà noel của em nè, ấm lắm!
-Ừ! Nếu em thích thì dùng cả đời cũng được!
-Điều đó là đương nhiên rồi chồng ngốc ạ!
Em khẽ cắn yêu vào lưng tôi làm tôi giật mình suýt lạc tay lái nhưng may mà vẫn còn kìm lại được.
Và rồi cổng nhà em cũng hiện ra trước mặt. Điều đó có nghĩa rằng đã
đến lúc tôi phải tạm xa em đêm này rồi. Mặc dù tiếc lắm nhưng tôi cũng
đành gượng một nụ cười tiễn chân em trở về ngôi nhà thân yêu của mình.
Còn nhớ cách đây không lâu, trước khi vào ngôi nhà này em phải rón
rén đến gần xem cổng nhà có khóa không và nó đang khoá trong hay khóa
ngoài. Nếu khóa trong, thế nào em cũng nấp sau lưng tôi mà từng bước một đi vào nhà.
Nhưng giờ đây khi mối nguy hiểm từ ba em không còn nữa, tôi có thể
cảm nhận được sự tự tin trong từng bước chân của em tiến vào nhà.
Đây ắc hẳn là lần đầu tiên Hoàng Mai bước vào nhà một cách thoải mái
như thế. Nhìn cung cách đi tung tăng của em thôi thì tôi cũng đủ biết
được em đang vui sướng cỡ nào rồi.
Thôi thì em vui thì tôi cũng vui, chỉ là không được gặp em đêm nay thôi mà chắc sẽ không buồn lắm đâu, vui lên nào!
Khi tôi chuẩn bị đạp xe đi thì Hoàng Mai đột nhiên gọi với, hối hả chạy đến chỗ tôi:
-Anh Phong, chờ tý đã!
Tội vội gạt chống xe rồi chạy đến đón em:
-Sao vậy, còn quền đồ hả?
-Em chưa tặng quà giáng sinh cho anh mà!
-Ui, không cần đâu!
-Sao hông! Lúc nãy anh tặng em tấm lưng ấm áp rồi còn gì, bây giờ đến em tặng lại nè.
Nói rồi em kiểng gót quàng tay lên cổ tôi nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật thắm thiết.
Lúc đầu tôi còn bỡ ngỡ toang đẩy vai em ra nhưng sau đó khi tôi bắt
đầu cảm nhận được những luồng điện từ đôi môi mềm mại của Hoàng Mai lan
truyền khắp cơ thể của mình thì theo bản năng tôi đã ôm đáp trả em, trao lại cho em nụ hôn bằng chính tình cảm thật của mình.
Cái siết tay ấm áp cộng với nụ hôn ngọt ngào của Hoàng Mai làm cơ thể tôi như đang tan chảy ra giống cục nước đá đặt trên lò điện vậy.
Những cơn gió lạnh mùa đông giờ đây không còn làm tôi cảm thấy lạnh
nữa mà trái lại nó càng khiến tôi khắn khít với Hoàng Mai hơn bao giờ
hết. Gió càng lạnh tôi càng ôm em chặt hơn và em cũng siết chặt vòng tay sát vào tôi hơn.
Ngoài đường, những ánh đèn màu chóp tắt trên nhưng cây thông noen đã
được bật lên, những chú người tuyết bằng nhựa có cánh tay làm bằng vải
dù phất phơ mỗi khi có gió như đang tô điểm thêm màu sắc cho nụ hôn ngọt ngào, say đắm giữa tôi và Hoàng Mai.
Đến một lúc lâu sau em mới khẽ khàng đẩy vai tôi ra, kết thúc nụ hôn ngọt ngào nhất từ đó đến giờ tôi có được.
-Quà đã tặng rồi đó, hông được buồn nữa nha! Em sẽ cố gắng về sớm nấu thật nhiều món ngon cho anh được chưa?
Em bâu lấy vai tôi, khẽ mỉm cười hứa hẹn.
Được tiếp sức bởi món quà noel của Hoàng Mai, những buồn bực, lo âu
trong lòng tôi bỗng dưng tan biến đi hết. Giờ đây tôi hoàn toàn có thể
vững tâm xa em tối nay rồi. Chắc chắn tôi sẽ chơi tẹt ga với tụi thằng
Toàn mà không phải vướng bận một điều gì cả. Sướng!
Tạm biệt Hoàng Mai xong, tôi dong thẳng xe đến chỗ tập trung mà thằng Toàn đã định trước ở lớp. Đó là siêu thị LotteMart nằm trên đường
Nguyễn Hữu Thọ.
Khi đến nơi, bọn nó có vẻ như đã tập trung đầy đủ cả rồi, Khanh khờ
vẫn rù rì với Kiều ẹo như mọi khi, một số thì lót dép ngồi trên thành
bồn hoa tán chuyện với nhau, một số thì ngồi bấm điện thoại giải trí còn một số bá đạo hơn khi rượt đuổi nhau trên thềm siêu thị nhìn cứ y như
lũ tinh tinh vậy.
Thấy tôi lỉnh kỉnh đạp xe đạp đi đến, bọn nó chỉ thực hiện một cử chỉ duy nhất đó là há hốc mồm kinh ngạc, số khác thì ngạc nhiên đến đỗi
thốt lên một tiếng “hả” không tự chủ rồi quay sang bàn tán xôn xao um cả lên.
Chỉ đến khi thằng Toàn đứng lên giải thích nguyên nhân thì bọn nó mới trở lại với công việc hiện tại của mình đó là…tám.
Nhưng chẳng im lặng được bao lâu thì bọn nó lại phải tiếp tục trố mắt ngạc nhiên khi một người nữa lù lù chiếc đạp điện chạy đến. Phải dụi
mặt ít nất 3 lần thì tôi mới dám khẳng định rằng người đó là Lam Ngọc.
Nhỏ đã đăng kí hội FA của thằng Toàn ư?
Như để trả lời dùm cho câu hỏi của tôi, thằng Toàn liền đứng dậy nêu
ra lí do mà Lam Ngọc tham gia vào hội này y như tôi lúc nãy:
-À, xin mọi người đừng quá ngạt nhiên! Vì lớp trưởng rất quan tâm đến lớp nên đã đăng kí tham gia hội của mình để hòa đồng cũng với mợi người ấy mà!
Nghe thằng Toàn giải thích, một số nhỏ bụm miệng cười, một số ít khác lại xì xầm với nhau về lí do của Lam Ngọc:
-Úi xời, lớp trưởng cũng đang ế thôi chứ có hơn gì tụi mình đâu!
-Ờ, còn bày đặt lí do thương lớp nữa, cứ nhận đại đi có chết ai đâu
Có vẻ như Lam Ngọc đã nghe được những lời bàn tán đó nên em liền nhoẽn miệng đe một câu tóe lửa:
-Tôi còn nắm danh sách những ai không đeo huy hiệu đoàn tuần qua! Chắc phải nộp lại cho cô Thanh thôi!
-Hả, chuyện gì kì vậy?
-Hùm, mấy người đến để vui chơi hay đến để bàn tàn chuyện người khác?
-Ơ hi! Đương nhiên là đến để vui chơi rồi, bà Ngọc này nóng tính ghê!
Được một số nhỏ ngọt giọng năn nỉ, Lam Ngọc chẳng biết làm gì hơn
ngoài thở hắc ra một tiếng rồi đi về chỗ của thằng Toàn đang cầm cuốn sổ điểm danh những ai có mặt.
Thoáng thấy có sự xuất hiện của tôi cạnh thằng Toàn, ánh mắt của Lam
Ngọc chợt lóe lên ánh nhìn kinh ngạc rồi nhanh chóng trở lại bình thường chỉ trong 1 tíc tắc.
Hôm nay Lam Ngọc không mặc kiểu quần jean áo sơ mi tay dài như thường ngày nữa, thay vào đó là một chiếc quần kaki màu cà phê sữa phối với
chiếc áo bull mỏng màu vàng nhạt và đặc biệt là đôi giày bốt vải trẻ
trung, cá tính làm Lam Ngọc đã duyên dáng nay lại duyên dáng gấp bội
phần.
Sau khi xem qua danh sách thành viên của thằng Toàn xong, Lam Ngọc liền nhíu mày đến ngồi gần tôi:
-Phong sao lại ở đây?
-Ờ thì đi chơi ké!
-Hoàng Mai đâu?
-Đi lễ nhà thờ với mẹ rồi!
-Hùm ra vậy! Chứ Phong đời nào mà tham gia hội FA này nhỉ?
Em rung rinh đôi má mủm mỉm của mình trêu đùa tôi.
Trong làn gió lạnh của tiết trời noel, mái tóc suông dài của Lam Ngọc cứ phất phơ nhẹ nhàng tựa như những chiếc đuôi dài thòn của những con
điều bay thẳng tấp trong gió.
Mùi hương hoa lily quen thuộc được những cơn gió cuốn vào mũi tôi
từng dòng từng dòng đến mát lạnh cả người. Chằng biết mùi hương đó có
sức cuốn hút gì không nhưng đã khiến tôi phải nhoài người đón lấy từng
dòng hương thơm thanh dịu tỏa ra từ mái tóc xõa dài buông hững hờ của
em.
Bất giác Lam Ngọc quay mặt về phía tôi làm cho bao nhiêu hình ảnh thơ mộng lơ lững trên đầu tôi vỡ tan thành từng mảnh, cuốn tôi trở về thực
tại đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng, đầy nghi hoặc của em.
-Cẩn thận khoảng cách đấy!
Lam Ngọc trầm giọng khi giờ đây mặt của tôi và mặt em chỉ cách nhau chừng 1 gang tay.
Do lúc nãy quá say đắm trong mùi hương lily nên tôi đã nhích gần đến
Lam Ngọc lúc nào không hay, đến khi phát hiện ra thì tôi đã sít sát vào
em quá rồi. Sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được từng hơi ấm tỏa ra từ
cơ thể Lam Ngọc.
Thấy mình quá càn rỡ tôi vội nhích ra ngay, chờ đợi sự giận dữ của Lam Ngọc trút lên mình.
Nhưng chờ mãi chẳng thấy một dấu hiệu gì chứng tỏ Lam Ngọc đang chuẩn bị “làm thịt” tôi cả. Em vẫn bình thường như chưa hề xảy ra chuyện gì,
có vẻ như Lam Ngọc chẳng để tâm đến sự đụng chạm của tôi lúc nãy.
Thi thoảng em lại khẽ vén những lọn tóc mai bị những cơn gió lạnh
hững hờ cuốn bay phấp phới lên vành tai rồi đung đưa đôi chân theo giai
điệu bài hát Jingle bell được phát từ siêu thị LotteMart ngay sau lưng.
-Nhìn nãy giờ đủ chưa?
Lam Ngọc bỗng dưng mở lời nhưng mắt vẫn hướng về phía đám con gái trước mặt như thể có mắt ở hai bên trán vậy.
-À ơ…x…xin lỗi! Tại hôm nay nhìn Ngọc lạ quá!
-Lạ ở chỗ nào? – Em quay mặt lại nhìn tôi, lấy tay vò vò trên hai gò má mủm mỉm của mình – Mặt Ngọc bị dính gì à?
-Đâu có!
-Vậy sao lạ?
Trước ánh mắt lạnh băng và thái độ cương quyết của Lam Ngọc, tôi
không thể nào trụ vững quá 5 giây được. Khi bị em hỏi dồn, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nói huỵt tẹt ra những suy nghĩ trong đầu mình:
-Thì hôm nay Ngọc ăn mặc thế này…
-Thế này là thế nào?
-Đẹp…quá, nhìn khác mọi thường!
Tôi lí nhí trong cổ họng rồi cúi mặt đi chỗ khác. Đồ rằng mặt tôi giờ này còn nóng hơn cái lò sưởi nữa.
Biết sao được, trước mặt những cô gái sắc xảo, xinh đẹp thế kia thì
tôi ít khi nào có thể dấu được chuyện gì lắm. Một là tôi tự khai ra hai
là bị họ nhìn thấu tim, kiểu nào cũng chẳng thoát được, khổ gì đâu!
Lam Ngọc sao khi nghe tôi nói những lời đó trên mặt em bỗng hiện lên
một màu gạch cua đặc trưng. Đôi bàn tay em bắt đầu đan vào nhau lộ rõ vẻ bối rối. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lam Ngọc như vậy. Và
tôi cũng đã phát hiện ra một điều rằng, con gái dù có lạnh lùng, cương
quyết đến đâu thì cũng là con gái, họ vẫn biết mắc cỡ đấy chứ!
Nhưng sau câu nói đó thì tôi và em chẳng biết nói gì với nhau cả. Đôi bên cứ ấp úng, ngượng ngùng làm cho không khí trở nên căng thẳng lạ.
Mãi đến một lúc sau đó khi tôi trở nên bình tĩnh hơn thì mới dám mở lời trò chuyện với em:
-Mà Ngọc cũng tham gia hội của thằng Toàn hả?
Chắc có lẽ tôi hỏi thừa nhưng em cũng khẽ cười trả lời:
-Buổi tối không có gì làm đi chơi cho vui thôi!
Và đó cũng là câu nói cuối cùng trong cuộc trò chuyện giữa tôi và Lam Ngọc bởi vì thằng Toàn đã bắt đầu hô hào tập trung tất cả các thành
viên lại khi thấy mọi người đã có mặt đầy đủ.