Cappuccino

Chương 57




Lại một buổi sáng nữa bắt đầu khi những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua những lỗ hổng trên trần nhà rọi thắng xuống mặt tôi đến lóa cả mắt. Tôi bực dọc xoay người để tránh những ánh nắng đó thì chợt phát hiện ra một điều động trời rằng mình không đơn thuần đang nằm trên nền đất.

Vậy tôi đang gối đầu trên vật gì mới được chứ? Theo tôi cảm nhận được nãy giờ thì nó mềm mềm, ấm ấm, lại còn rất mịn màng nữa, đây đích thị là da người rồi. Nhưng ở đây ngoài tôi ra thì còn có ai nữa nhỉ? Và rồi sau khi cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc mà hằng ngày tôi đều ngửi thấy thì chắc chắn một trăm phần công lực rằng đó chính là Hoàng Mai, em giờ đây đang tựa lưng vào tường mà ngủ ngon lành để mặc cho cặp đùi mềm mại của mình làm gối nằm cho tôi.

Ngó thấy hai cánh tay giờ đây đang tự do buông xuống của Hoàng Mai thì tôi mới sựt nhớ ra sự việc đêm hôm trước. Nhờ có sự động viên của Hoàng Mai và những nổ lực không biết mệt mỏi của tôi thì cuối cùng sợi dây đang trói em cũng đã bị cắn đứt qua đó giải phóng hai tay của em khỏi sự ràn buộc khó chịu từ hôm trước đến giờ.

Nhìn sợi dây bị cắn đứt ở dưới đất sát chỗ em ngồi thì tôi mới nhớ ra được đêm qua răng mình đã hoạt động hết công suất như thế nào, đã có lúc tôi tưởng nó sắp gãy mất khi tôi cố nghiến thật mạnh sợi dây. Giờ đây sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi rồi thì nó vẫn còn nhức lắm, cứ mỗi lần cử động miệng là nó lại nhói lên đau như bị ai đấm phải, kiểu này chắc hết ăn gì được mất.

Và rồi tôi cố gắng ngồi dậy để giảm áp lực lên chiếc đùi bé bỏng của em nhưng rủi sao lại làm em giật mình thức giấc:

-Anh dậy rồi đó à? – Em chu mỏ dụi mắt.

-Ừ, anh ngủ quên mất, em có bị tê chân không?

-Không có đâu, hôm qua anh ngủ dưới đất, thấy tội quá nên cho mượn đó, mai mốt nhớ trả phí! – Em nheo mắt tinh nghịch.

-Ẹc, trả thế nào đây?

-Phải quan tâm, chăm sóc em nhiều hơn!

-Ờ hề hề, cái này là điều dĩ nhiên rồi! Sau khi thoát khỏi đây anh dẫn em đi làm giấy đăng kí kết hôn luôn!

-Dám không? Hay chỉ nói suông?

-Anh là anh gan lắm nhé! Chỉ sợ không đủ tuổi người ta không cho thôi!

-Nếu không cho thì có thể đến trước mặt mẹ em mà đăng kí! Chỉ cần mẹ em biết là được rồi!

-Ớ, việc này cần phải suy nghĩ lại, hề hề!

-Hứ, chồng ngốc dám nói không dám làm! – Em xoay người giận dỗi

-Ẹc, cái gì cũng phải từ từ chớ! Chưa gì hết mà!

-Nhưng mà Phong này, hình như trời đã sáng rồi, chúng ta có thoát được khỏi đây không?

Nghe em nói tôi mới chợt phát hiện ra trời đã sáng từ lúc nào rồi, những tia nắng chiếu từ lỗ hổng trên trần nhà đã vàng rực cả lên, sáng chói. Đêm qua sau khi cắn đứt sợi dây cho Hoàng Mai xong thì tôi đã ngủ quên lúc nào không hay. Giờ đây khi mặt trời đã tỏa ánh nắng vàng chói đến như thế rồi thì làm sao thoát được nữa chứ. Không khéo nếu như họ phát hiện ra sợi dây trói của Hoàng Mai đã bị cắn đứt thì thế nào em cũng bị trói lại thôi.

Ngó thấy trên mặt đất vẫn còn xót lại một sợi dây rút chưa bị cắn, tôi liền bảo Hoàng Mai ngay:

-Mai ơi, em lấy sợi dây rút còn nguyên trên mặt đất đó tự trói mình lại đi!

-Sao vậy, mới thoát ra được mà?

-Trói hơi hơi cho có thôi, để tránh bị bọn chúng phát hiện ra đó mà! Anh có cách khác thoát khỏi đây rồi!

-Cách thế nào?

-Em lại gần đây anh nói nhỏ cho!

Khi em nhích lại gần thì tôi bắt đầu trình bày kế hoạch đào tẩu của mình. Đây cũng chỉ là kế hoạch tôi mới nghĩ ra tất thì thôi nhưng xem ra cũng hợp lí lắm, chỉ có điều là sau khi nghe tôi trình bày kế hoạch xong rồi thì em bỗng xụ mặt buồn thiu:

-Hửm, sao thế? Tự nhiên buồn ngang vậy?

-Phong này, hứa với em một việc nha?

-Việc gì nói đi vợ yêu!

-Khi thực hiện kế hoạch thì anh đừng đánh nặng tay ba em quá nha!

-Ừ, anh biết rồi mà! Em yên tâm! Còn bây giờ nới lỏng dây trói của anh ra một tý đi

Đúng thật là Hoàng Mai vẫn còn thương ba mình lắm, đến nỗi khi ba em nhẫn tâm bắt cóc em thì em vẫn còn lo cho ông ấy nữa cơ mà. Lão già này đúng là không biết tốt xấu gì cả, có con gái ngoan hiền như thế mà không biết trân trọng lại còn dụ lợi, kiếm tiền từ chính con mình nữa chứ. Cứ cho đó là con riêng của vợ mình đi, nhưng Hoàng Mai có làm gì nên tội đâu, tại sao ba em lại nhẫn tâm đến như vậy nhỉ? Trên đời này quả thật có quá nhiều loại người mà…

Một lúc lâu sau khi chúng tôi bàn kế hoạch xong thì đám đàn em của ông ta bước vào, dựng hai chúng tôi dậy rồi áp giải đi:

-Này, mấy người đưa chúng tôi đi đâu thế?

-Đi trao đổi hàng!

-Là sao?

-Có người chịu bỏ tiền ra chuộc chúng mày rồi, sướng nhé!

-Là ai mới được chứ?

-Tao không biết, tốt nhất là tụi bây không nên nói nhiều, kẻo hại thân thì bọn tao không chịu trách nhiệm đâu!

Thực ra thì tôi thừa biết là ai sẽ đến chuộc bọn tôi rồi, nhưng vì muốn đánh lạc hướng nên tôi mới cố ý hỏi để bọn chúng không chú ý đến sợi dây trói của Hoàng Mai thôi. Bị chúng phát hiện giờ này coi như bao công sức đổ sống đổ bễ hết.

Mà mọi người có nghĩ ra là ai sẽ đến chuộc bọn tôi không? Chắc chắn sẽ có một số người đoán được rồi đúng không nào. Đương nhiên người đến chuộc bọn tôi không ai khác là mẹ của Hoàng Mai rồi, vì mục đích bắt cóc Hoàng Mai của ba em chỉ có thế thôi mà.

Bởi vậy mục đích của tôi hiện giờ là ngăn chặn âm mưu bắt cóc tống tiền của ông ấy, lẽ dĩ nhiên tôi sẽ không bây giờ để ông ta có được một xu nào cả. Người xấu sẽ không bao giờ có kết cục tốt và ông ta cũng không là ngoại lệ.

Nhưng ngặc một nỗi tôi đã lỡ hứa với Hoàng Mai là sẽ không nặng tay với ba em rồi. Như thế thì kế hoạch của tôi sẽ tiến hành khó khăn hơn rất nhiều, chưa kể nguy cơ thất bại của nó sẽ rất cao. Vậy nên tôi chỉ gật đầu hứa tạm với Hoàng Mai cho em an tâm thôi còn khi thực hiện kế hoạch tôi sẽ sử dụng hết sức của mình, có thế cơ hội thành công mới cao được. Tôi muốn mọi hành động trong kế hoạch của tôi phải thật chuẩn xác đến từng milimét và không được có bất cứ sai sót chí mệnh nào trong này cả.

Vậy nên chúng tôi vẫn cứ giả vờ bị bọn chúng áp giải đến chỗ trao đổi mà không một chút kháng cự. Rồi thế nào bọn chúng cũng sẽ bất ngờ với đòn hồi mã thương của tôi thôi.

Và rồi sau khi đi được chừng 50m đến ngôi nhà cũ kĩ nơi mà tôi đã đánh nhau với tên đàn em của lão ngày hôm qua, bọn chúng mới đè chúng tôi quỳ xuống đất trước mặt lão giờ đây đang ngồi chiễm chệ trên chiếc ghế dựa bằng gỗ, chân gác lên đùi nhịp nhịp trông rất thứ thái và đểu cán.

Nhìn thấy chúng tôi, lão nhếch mép trêu đùa:

-Thế nào đêm qua ngủ ngon chứ hả, có bị quấy rầy gì không?

-Hừ, nhờ ông nên hôm qua bọn tôi ngủ ngon lắm, chả gặp trở ngại gì cả!

-Mày vẫn láo như ngày nào nhỉ? Nhìn mặt mày bây giờ tao muốn đấm cho một quả vào mặt lắm đấy!

-Ba à, suy nghĩ lại đi, đừng làm việc xấu nữa! – Hoàng Mai nhẹ giọng khuyên ngăn

-Mày im! Không có mày thì tao làm gì phải khổ như bây giờ chứ!

-Ba à!…

-Không được gọi tao là ba nghe rõ chưa! Còn kêu thêm một tiếng nào đừng trách tao ác!

-Hức,….! – Em cuối đầu kìm nén tiếng khóc.

-Hoàng Mai cũng không cần người cha tệ bạc như ông đâu mà làm cao! Chẳng qua là vì Mai muốn tốt cho ông thôi, ngây bây giờ ông rút lui thì còn kịp đấy!

-Nực cười chưa! Ở bên ngoài 2 thằng canh gác, ở đây 3 thằng áp giải tụi bây! Có tin gì là tụi tao biết ngay, chả sợ bố con thằng nào!

-Ông nhớ câu nói đấy nhé, đừng có hối hận đấy!

-Hề hề, con Mai theo một thằng hoang tưởng như mày quả thật là bất hạnh đấy nhóc con ạ!

-Ít ra Hoàng Mai vẫn sống vui vẻ, còn đỡ hơn phải sống với một người cha mất nhân tính như ông!

-Mày láo…chát… – Lão điên tiết giáng cho tôi một bạt tay cực mạnh.

-Phong, anh có sao không vậy? – Hoàng Mai toan vùng hai tay ra đỡ tôi nhưng tôi đã kịp ngăn cản.

-Đừng Mai, rán nhịn đi! Cơ hội sống còn đấy!

-Em sợ mình chịu không nổi mất!

-Đừng lo, vết thương này nhằm nhò gì!

-Hừm, bọn nhóc con này lắm lời thật, chả lẽ tao bịt mõm hay tụi bây lại nhỉ?

-Muốn thì cứ làm, đừng bày trò!

-Mịa nó, chọc tức tao chắc! Hôm nay mà không trao đổi hàng thì mày bị tao đánh ác rồi đấy!

Nói xong thì lão lò dò móc điện thoại trong túi quần ra, đi sang chỗ khác trả lời cuộc gọi trông có vẻ thần bí lắm. Rồi một lát sau quay lại, lão bắt đầu đốc thúc đàn em của mình dựng hai tụi tôi dậy phủi lại quần áo cho chỉnh tề rồi đặt xuống 2 chiếc ghế cạnh bên.

Như thế thì tôi cũng đủ hiểu nội dung cuộc gọi đó là gì rồi, chắc có lẽ người đến chuộc chúng tôi đã tới nơi nên lão mới chỉnh đốn chúng tôi lại cho đàng hoàng mới không bị mất giá đây mà. Cứ đợi đấy, rồi lão sẽ phải trả giá thôi.

Và quả thật, chừng mươi phút sau thì cái người đến chuộc chúng tôi cũng lấp ló bước vào nhà. Đó không ai khác chính là mẹ em đang kệ nệ ôm chặt chiếc vali vào người mình. Xem ra đây là chiếc vali đựng tiền rồi, mặc dù tôi không biết số tiền trong đó là bao nhiêu nhưng nhìn cái cách mà mẹ em ôm chiếc va li đi nặng trĩu là tôi biết số tiền đó không phải là nhỏ.

Chắc chắn để có được số tiền này có lẽ mẹ em đã gom hết tiền bạc trong nhà và thậm chí đi vay mượn từ bên ngoài nữa. Càng nghĩ lại càng tức cái lão già ác nhân đó, lão có biết là gia cảnh nhà Hoàng Mai đang khó khăn lắm rồi không mà còn làm như thế nữa. Nhất định tôi sẽ không tha cho ông ta đâu.

Và rồi theo sau mẹ của Hoàng Mai là một người mà tôi không bao giờ ngờ tới được. Người đó là một người con gái, cao cao, có đôi má mủm mỉm. Vâng! Đích thị đó chính là Lam Ngọc! Thật không ngờ rằng em cũng theo mẹ Hoàng Mai đến đây. Mặc dù tôi không biết lí do em đến đây làm gì và tại sao lại biết mẹ của Hoàng Mai nhưng tôi chắn chắc một điều rằng em có lẽ đang giận tôi lắm.

Phải! Tôi đã không nghe lời em mà cứ nhất quyết đến đây, tôi đã thất hứa với em rằng mình sẽ trở về. Tất cả những điều đó được thể hiện qua cái nhìn đầy dỗi hờn của em và cái thở dài đầy não nề theo sau đó khi em bắt gặp tôi.

“Nhưng Ngọc à em biết không? Nếu anh lúc đó không đến cứu Hoàng Mai thì bọn chúng sẽ còn làm những điều tồi tệ hơn nữa! Người cha của Mai đã mất hết bản tính rồi, ông ta có thể làm bất cứ thứ gì để đạt được mục đích của mình. Vì thế hãy hiểu cho anh Ngọc nhé…”

Và sau khi mẹ Hoàng Mai và Lam Ngọc đã bước vào nhà, lão ta mới kệ nệ đứng lên mà nhoẽn miệng dò hỏi:

-Đã đem đủ số tiền tao yêu cầu chưa?

-Đủ hết rồi, hãy trả 2 tụi nhỏ cho chúng tôi đi! – Mẹ em giở chiếc vali ra với đầy ấp tiền trong ấy.

-Khà khà! Được thôi! Đẩy chiếc vali qua đây đi!

-Không được, hãy giao 2 người ra trước đi!

-Thế bây giờ bà muốn lãnh người hay là lãnh xác? – Lão móc con dao trong túi quần ra kề cổ Hoàng Mai.

-Được rồi! Chúng tôi sẽ làm theo! – Mẹ em thận trọng đẩy chiếc vali sang phía lão.

-Có thế chứ! – Lão cúi người toang nhặt chiếc vali lên.

Đây rồi, cơ hội lật ngược thế cờ đã đến, không còn cơ hội nào tốt hơn nữa cả. Khi lão vừa cúi xuống nhặt chiếc vali thì tôi dùng hết sức đẩy Hoàng Mai qua phía bên kia rồi đá tung chiếc vali văng thẳng vào góc tường.

Chứng kiến chiếc vali đựng tiền vụt bay khỏi tầm tay của mình, lão điên tiết lao đến tấn công tôi một cách điên cuồng với con dao trên tay. Vì lão có vũ khí nên tôi dè chừng không thể xông vào được. Nhưng lão cứ theo đà đó tấn công tôi tới tấp gây khó khăn cho tôi trong việc đỡ đòn.

Và rồi…

-Sựt… – Trong lúc đỡ đòn, tôi bất cẩn đã bị lão chém trúng cánh tay trái.

-Sao hả thằng nhóc…!

-Chưa xong đâu! – Tôi trợn mắt rít qua từng kẻ răng.

Lợi dụng lúc lão sơ hở, tôi thó lấy cánh tay của lão bẻ quặp rồi mỗ một đòn khớp ngón tay vào cổ tay của lão làm con dao rơi xuống sàn nhà. Liền đó tôi dấn thẳng ba đấm vào ngày giữa chấn thủy của lão rồi dùng song kích quyền tống lão bật ngược ra sau vài mét.

-Khốn nạn, bắt thằng đó lại cho tao! – Lão ôm bụng thét lớn.

Vừa dứt câu, cả 3 tên đàn em liền xông đến chỗ tôi nhanh như cắt. Nhưng giờ đây một tay tôi đã bị thương và đang rướm máu rồi không thể làm gì hơn ngoài né đòn và chống đỡ yếu ớt cả.

Và rồi đột nhiên một tên đàn em trong đó liền bay lên tung cước về phía tôi với tốc độ kinh hồn. Như mọi thường thì tôi có thể đưa hai tay lên đỡ đòn rồi nhưng hiện giờ một tay của tôi đang bị thương thì làm sao có thể thực hiện được điều đó chứ.

Vậy nên, tôi chỉ đành đưa một tay còn lại lên đỡ đòn vô vọng mà thôi, thế nào nó cũng sẽ bị gãy hoặc là trật khớp gì đó. Nhưng may sao trong tình cảnh nghiệt ngã đó thì một bóng đen đã lao đến từ sau lưng tôi tung cước đá triệt đi đòn chân của tên kia làm nó mất đà lui về sau mấy bước.

Cái bóng đen đó chính là Lam Ngọc, cuối cùng thì em cũng đã xuất chiêu rồi…

-Cánh tay của Phong có sao không? Để Ngọc xem nào!

-Không sao cả đâu, vết thương ngoài da ấy mà!

-Trời sâu như thế mà bảo vết thương ngoài da! – Rồi em quay sang Hoàng Mai – Mai, bạn có bông băng hoặc mảnh vải dài không?

-Mình không có!

-Đành vậy…xoẹt…! – Nhỏ lượm con dao dưới đất lên cắt đi 2 ống tay áo sơ mi của mình rồi bảo Hoàng Mai – bạn, lại đây băng vết thương cho Phong đi, tôi đi đối phó với bọn chúng.

Y theo lời Lam Ngọc, Hoàng Mai tức tốc chạy đến đón lấy hai ống tay áo của em rồi tỉ mỉ băng bó vết thương cho tôi. Nhìn hai ống tay áo giờ đây đã thắm đẫm màu máu, tôi càng quyết tâm phải kết thúc chuyện này cho bằng được để những chuyện không hay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Thế nên khi Hoàng Mai vừa băng xong thì tôi đã vùng dậy ngay:

-Phong, vết thương mới băng đó, không thể động mạnh được! – Hoàng Mai gọi với theo.

-Không có gì đâu! Thà đổ một chút máu mà mọi chuyện kết thúc! Cứ tin ở anh đi! – Tôi mỉm cười tự tin lao đến chỗ của Lam Ngọc.

Do bị áp chế số đông 3 đánh 1 nên em chỉ đỡ đòn rồi lùi ra xa chứ không thể nào áp sát tấn công tụi nó được. Hiểu được tình cảnh đó tôi liền sấn tới dùng liền hoàn tam quyền làm bất ngờ một tên trong số đó rồi nhanh tay thó chặt lấy hai tay của nó:

-Ngọc, lên đi! – Tôi thét lớn ra hiệu.

-Cúi xuống…! – Em lao đến thét lớn.

Khi tôi vừa hụp đầu xuống thì Lam Ngọc cũng vừa xoay hông tung một cú đá bằng gót chân vào ngay mặt của tên đó làm nó choáng váng đổ gục ngay tại chỗ.

Hai tên còn lại thấy nguy liền xông vào tôi một lượt nhằm lấy số đông uy hiếp đối phương. Nhưng khi vừa xông đến thì Lam Ngọc cũng đã kịp có mặt tại đó và giáng ngay một đòn tay mở vào ngực một tên làm nó bật lùi mấy bước. Tên còn lại vì bất ngờ nên chỉ kịp đánh trả Lam Ngọc một đòn rồi bị em dùng đòn uchi uke gạt tay qua một bên mà đấm một đòn mạnh vào ngay chấn thủy làm nó gục không kịp ngáp.

Bất ngờ từ đằng sau, tên bị đánh úp vào ngực lúc nãy toang vung tay đánh lén em. Thấy thế, tôi liền lao đến đánh bật tay của nó ra rồi sử “tứ chỉ” vào 4 vùng trọng yếu phía trước làm nó ôm bụng phòng ngự. Liền đó tôi nắm lấy hai vai của nó mà xuất sát chiêu xuyên phá cước đạp xoắn thẳng vào bụng khiến nó văng xa hết mấy mét rồi gục luôn tại chỗ.

Xong xuôi rồi, tất cả kẻ địch đã bị hạ gục, mặc dù gặp một chút ít khó khăn nhưng chung quy lại thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi. Cả Hoàng Mai lẫn chiếc vali tiền đều được an toàn mà không bị mất mát gì, duy chỉ có cánh tay của tôi là bị thương chút đỉnh thôi. Quả thật là lúc bàn tính kế hoạch tôi không hề lường trước được lão lại có vũ khí nên mới gặp khó khăn đây mà.

Nhưng nhắc đến lão thì cả tôi lẫn Lam Ngọc đều giật mình vì lão đã không còn ở chỗ lúc nãy nữa. Bất giác xoay người ra sau theo linh tính mách bảo, thì đúng thật là lão bây giờ đang kề dao uy hiếp Hoàng Mai, còn mẹ em bây giờ đang nằm sõng soài dưới đất, trên mặt vẫn còn vết tích do bị đánh.

-Sao mà… – Tôi thất thần.

-Hề hề, nhất đẳng huyền đai không bằng dao phay chém lén đâu! Tụi bây làm sao mà qua mặt được tao chứ?

-Vậy bây giờ ông muốn gì đây?

-Đơn giản thôi, mày trói con nhỏ đó lại cho tao! – Lão chỉ ngay mặt Lam Ngọc.

-Nhưng dây trói chỗ nào chứ?

-Mày lấy miếng vải đang băng vết thương của mày kìa!

-Này, ông đừng có quá đáng! – Lam Ngọc gằn giọng.

-Giờ tụi bây có làm không, nếu không làm thì đổi mạng với con Mai đi!

-Được, tôi làm!

Thế nên tôi đành cắn răn đưa cánh tay cho Lam Ngọc cởi từng lớp băng vết thương ra. Do chỉ mới băng bó thủ công nên bây giờ cởi đến đâu, vết thương ứa máu đến đấy, đau không thể tả. Lam Ngọc vì mở băng quấn cho tôi nên bàn tay em cũng đã dính bê bết máu. Nhưng dù cho có dính máu đến đâu thì tôi vẫn nhận ra rằng, cánh tay của Lam Ngọc đang đổ mồ hôi rất nhiều, nói đúng hơn là khắp người của em đang đổ mồ hôi đầm đìa. Từng giọt từng giọt mồ hôi cứ lăn dài trên má em ướt đẫm như tắm, có phải em đang rung?

Đúng, em đang rung, em đang rất hoảng loạn khi thấy máu cứ ứa ra khỏi cánh tay của tôi. Có đôi lúc một thắt rút nhỏ của dải băng mà mọi thường chỉ cần kéo ra một tý là đã tháo được rồi ấy thế mà em với đôi bàn tay rung rẩy của mình phải chậc vậc lắm mới tháo ra được.

Thấy vẻ bối rối của Lam Ngọc như thế, tôi cũng cố gượng một nụ cười trấn an:

-Không sao đâu, Ngọc cứ nhanh tay đại đi!

-Phong có đau không, máu nhìu quá!

-Không hề đâu, con nhà võ mà!

-Này, chúng mày có nhanh lên không hả? – Lão sốt sắng gắt lớn.