Cappuccino

Chương 48




Từng sự việc, từng tình tiết được tôi lần lượt trình bày trước mặt Hoàng Mai làm em đi từ ngạc nhiên này đến ngỡ ngàng khác, từ sững sốt này đến bàng hoàng khác, có lúc em phải tựa người vào thành giường để khỏi bị choáng váng vì sốc. Nhìn chung là từ nãy đến giờ khi nghe tôi kể về chuyện của Ngọc Phương thì em chỉ toàn há hốc mồm kinh ngạc mà thôi, bởi lẽ Hoàng Mai không bao giờ ngờ được rằng Ngọc Phương lại có lúc táo bạo đến vậy, ngay cả tôi còn cảm thấy giật mình nữa mà.

Thế rồi sau khi tôi kể hết mọi chuyện cho Hoàng Mai biết thì em vội đứng dậy, hai tay chống hông mà cau mày khó chịu nhìn tôi:

-Anh hay quárồi nhỉ? Em đã bảo là đừng có qua lại với Lanna và Ngọc Phương mà anh có nghe đâu?

-Nhưng toàn là những tình huống bất đắc dĩ mà, khi thì diễn văn nghệ, khi thì học thêm làm sao anh có thể tránh được chứ

-Nhưng anh cũng phải biết giữ khoảng cách với họ chứ, bây giờ thì gây ra hậu quả rồi đó, tự mà xử lí đi! – Em quay mặt giận dỗi.

-Thôi mà, đừng giận nữa! Anh cũng hết cách rồi! – Tôi cúi mặt hối lỗi.

-Ùm, nhưng ít ra anh còn làm được một việc đúng đắn đấy! – Em mỉm cười bưng mặt tôi lên.

-Ơ việc gì?

-Thì anh đã từ chối lời ngỏ của Ngọc Phương rồi, tất cả những gì em cần chỉ bấy nhiêu đó thôi…chụt….

Vừa nói xong, em liền nhẹ nhàng đặt vào môi tôi một nụ hôn thật ầm áp, nụ hôn không quá táo bạo nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận được tình cảm của em dành cho mình lớn đến đâu, sự khoan dung của em rộng biết nhường nào và trái tim của em hiền hậu ra sao. Quả thật giờ đây tôi đã càng ngày càng yêu Hoàng Mai hơn so với lúc trước,yêu từ nét đẹp tinh khôi, giọng ca thánh thót cho đến cái tính hay ghen vô cớ của em…

-Nè, nơi lỏng ra một tý đi, người ta đau! – Em giãy nãy vì bị tôi ôm chặt

-À…ừ, xin lỗi! Tại không kiềm nén được cảm xúc!

-Ghê, lại còn cảm xúc nữa cơ! Từ đó đến giờ mới thấy anh chủ động đấy! – Em cười mỉm hồng ửng đôi má.

-Vậy chuyện của Ngọc Phương tính sao đây?

-Anh không cần lo gì hết, chỉ trách bạn ấy đã ngỏ lời với một người đã có bạn gái thôi, không đổ lỗi cho ai được!

-Nhưng Ngọc Phương đang bị bệnh mà!

-Đã có ba bạn ấy chăm sóc rồi, vả lại nếu anh đến thăm thì làm sao bạn ấy có thể quên anh được chứ, không khéo khơi lại chuyện cũ thì phiền lắm.

-Vậy giờ anh nên làm gì đây?

-Ở nhà hủ hỉ với vợ con, hi! – Em cười đua pha trò.

-Ẹc, chết dở…!– Tôi giật thót.

-Hì, giỡn thôi! Xuống rửa mặt rồi đi ăn sáng nhé!

-Ơ, bộ không ăn ở nhà sao?

-Hôm nay chủ nhật mà, phải đổi gió một tý chứ, bộ anh muốn em nấu ăn mãi luôn sao?

-Ừ hì, đâu có! Đi ăn cũng được!

-Vậy đi thôi, kẻo trễ! – Em tíu tít kéo tay tôi đi.

Địa điểm chúng tôi lựa chọn đó là quán bún riêu của bà tư mập cách công viên khoảng 400m, ở đây bán vừa rẻ lại vừa ngon rất phù hợp với túi tiền của dân lao động nói riêng và bình dân nói chung, vì vậy sáng nào ở đây cũng đông nít người đến ăn và nếu nhìn kĩ thì cũng không ít thành phần là học sinh trong đó.

Đúng như tôi đã nói, nhập gia thì tùy tục, ăn ở quán bình dân, vệ đường thì không thể nào mặc đồ sang trong như đi dạ tiệc được, thế nên Hoàng Mai hôm nay lại mặc một bộ quần jean, áo pull trong rất giản dị nhưng không vì thế mà có thể che lắp vẻ đẹp vốn có của em được, bằng chứng là vừa bước vào quán thôi thì đã có hàng chục cặp mắt nhìn em sáng rực như đèn pha vậy.

-Uầy, thấychưa! Anh sợ đi ăn ở ngoài là thế đó!

-Có sao đâu,bạn gái anh đẹp phải thế thôi!

-Sặc, còn nói vậy nữa, ức chế qua đi! – Tôi ngửa cổ tru tréo.

-Cho anh biết cảm giác ghen của em là như thế nào nhé!

-Rồi rồi, uầy! Thiệt là…! – Tôi gãi đầu bế tắc.

-À mà Phong này!

-Chuyện gì nữa vậy?

-Từ nay về sau anh cũng không cần qua nhà Ngọc Phương học thêm nữa!

-Sao lại không chứ, cuộc thi hái hoa học tập cận kề rồi mà!

-Đã tránh xa Ngọc Phương rồi mà còn đến nhà bạn ấy làm gì

-Vậy còn học thêm thì sao?

-Em dạy cho, tuy không giỏi bằng bạn ấy nhưng cũng đủ để đi thi rồi, chịu hông?

-Ừ thì vậy…!

Và rồi hai đứa tôi cùng thường thức tô bún riêu buổi sáng ngon lành trong không khí tràn đầy niềm vui, tiếng cười và cũng không kém phần lãng mạn khi hai đứa gắp thịt qua lại cho nhau nhìn buồn cười chết đi được luôn.

Vậy mà quý đọc giả biết không, dù được Hoàng Mai trấn an như thế nhưng tôi vẫn không tài nào an tâm được, tất cả lỗi đều do tôi mà ra cả, nếu lúc trước tôi không đọc trộm nhật kí của bé Phương thì giờ mọi chuyện đã không rắc rối như ngày hôm nay rồi.Trách nhiệm toàn bộ sự việc này phải thuộc về tôi chứ không phải đổ hết cho bé Phương hiện đang nằm sốt trên giường được.

Nhưng tôi bây giờ có thể làm gì được đây, qua nhà bé Phương chắc, mà Hoàng Mai đã nói rằng nếu tôi đến thăm bây giờ sẽ làm nhỏ khơi lại nỗi đau nữa, chưa kể ba Phương đang tìm tôi tính sổ về việc để con gái của ông ấy lâm bệnh, tôi mà xuất hiện tại nhà của nhỏ giờ này thì chắc một đi không trở lại mất.

Thôi thì cứ để thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng cho nhỏ, rồi một ngày nào đó nhỏ sẽ trở lại một bé Phương bình thường ngây ngô như trước kia thôi, không khéo lúc đó đến tôi là ai thì nhỏ cũng chẳng nhận ra luôn ấy chứ, nên cứ ý theo cách đó mà làm vậy, xin lỗi bé Phương nhé…

—————————

Thông thường cứ vào chiều chủ nhật hàng tuần thì tôi sẽ đi đá banh với tụi thằng Huy cho giản gân giản cốt sau một tuần học mệt nhọc, nhiều khi cũng có rũ thêm thằng Toàn và Khanh nếu tụi nó rảnh, mà chúng tôi mới học tới lớp 10 à, ngoài học ra còn đi đâu nữa đâu nên cứ mỗi lần rũ là tụi nó đi ngay không cần suy nghĩ.

Và tuần này cũng thế, hôm nay được cái là có Hoàng Mai đi theo chung nữa, cảm giác như bữa nay tôi và Hoàng Mai không thể tách rời ra được vậy, đi đâu cũng có nhau hết nhìn rất ư là tình tứ, trong cứ như là vợ chồng son vậy.

Tạm gát qua chuyện ấy một tý đã, bởi vì giờ đây hai tụi tôi hết sức là ngạc nhiên khi thấy có mấy chiếc xe đạp lạ đậu trước sân nhà nó, có vẻ như nó đang tiếp khách thì phải, mà cũng không đúng, khách ai lại đi xe đạp, vậy chắc có thể là bạn cũ của nó cũng không chừng.

Đột nhiên tôi chợt thấy một chiếc xe đạp điện rất quen cũng đậu trong sân nhà nó, chiếc xe đạp này, từ kiểu dáng, cho đến màu sắc đều rất giống với chiếc xe đạp mà tôi đã từng thấy trước đây. Phải rồi, không sai vào đâu được, đó chính là chiếc đạp điện màu xám bạc của Lan, còn chiếc đạp điện kế bên thì nhìn rất giống chiếc của Lam Ngọc đang chạy, chẳng lẽ hai cô đó đang ở trong nhà thằng Toàn hay sao?

-Ơ Toàn ới!– Tôi đánh bạo cất tiếng gọi.

-Ai đấy! – Tiếng nó vọng ra từ trong nhà.

-Tao Phong nè, ra mở cửa tao vào nào!

-Ố, đợi tý!

Một lúc sau nó cũng đi dép lẹp xẹp từ trong nhà ra ngoài mở cổng cho chúng tôi. Hôm nay nhìn nó ăn mặc lịch sự gớm, quần tây áo sơ mi làm như đi xin việc làm ấy. Thấy vậy tôi tò mò hòi:

-Hôm nay nhà mày có khách hả?

-Ờ, nhỏ Ngọc với Lanna qua nhà tao bàn chuyện tý!

-Thế tụi tao tới có bất tiện gì không?

-Làm gì có, buổi họp chỉ còn thiếu hai tụi bây thôi đó!

-Gì nghe hình sự thế mày! – Tôi dè chừng.

-Cứ vào đi thì biết, có ăn thịt tụi bây đâu mà lo! – Nó đẩy chúng tôi vào trong rồi đóng cổng lại.

Lăm le bước vào trong nhà của thằng Toàn thì đã thấy nhỏ Ngọc và cả Lanna đang ngồi uống nướ cở đó, trông bộ dạng có vẻ căng thẳng lắm, nhất là Lam Ngọc khi thấy tôi bước vào thì cứ như đang gặp kẻ thù vậy, mặt mày cứ sừng sộ cả lên làm tôi nhất thời hú vía mà chững bước, đến khi Hoàng Mai lây vai, tôi mới hoàn hồn mà ngồi xuống ghế.

-Được rồi, nhóm mình cũng đã đầy đủ nên tôi đề nghị là bắt đầu đến thăm bệnh Ngọc Phương đi!

-Sặc, thăm bệnh hả? – Tôi sững sốt.

Gì thế mày, có thăm bệnh không cũng giãy đành đạch lên nữa!

-Nhưng…

-Xin lỗi, mình và Phong không thể đi thăm bệnh Ngọc Phương được! – Hoàng Mai lên tiếng đỡ hộ.

-Lí do gì mà không đi thăm, tất cả là lỗi của Phong, người nên đi thăm nhất cũng chính là cậu ta! – Lam Ngọc quả quyết.

-Phong không có lỗi gì trong này cả, bạn biết gì mà nói!

-Sao lại không? Lanna, nói cho bọn họ nghe đi!

-À, mình nghĩ hai bạn nên bàn tính lại vụ này đi! Ngọc Phương đã kể cho mình nghe hết rồi– Lan nhẹ nhàng nói khéo.

-Mình không cần biết các bạn đã biết sự thật đến đâu nhưng Phong trong vụ này hoàn toàn không có lỗi gì hết, tất cả chỉ do sự ngây ngô của Ngọc Phương thôi!

-Hoàng Mai, những lời như vậy mà bạn còn nói được sao, đừng có bênh vực Phong quá đáng! – Lam Ngọc điên tiết.

-Mình không có bênh vực gì cả, đó là sự thật! Nếu đổi ngược lại bạn trai của hai người lâm vào tình cảnh như thế thì sẽ giải quyết thế nào đây? Trách rằng “sao anh không đồng ý à?”

-Hoàng Mai này, bạn đừng có nói ngang như thế, sự việc dù đúng dù sai thì Phong cũng là người trong cuộc, dù bạn có là ai đi chẳng nữa cũng không được quyền xen vào một khi Phong chưa cho phép, đúng chứ! – Lan vẫn bình thản phân bua.

-Thế em có quyền xen vào không Phong? – Hoàng Mai lườm tôi khó chịu.

-Phong này, đàn ông con trai phải có chủ kiến riêng của mình, không phải lúc nào cũng núp sau bóng con gái đâu…! – Lam Ngọc xuất ngôn lạnh lùng.

-Hê, có chuyện gì đã xảy ra với bé Phương thế! – Toàn phởn ngây ngô.

-Không biết đừng xía vào! – Cả đám hét lớn vào nó làm nó ngồi xếp re ngay tức khắc.

-Thế nào Phong, em có quyền không? – Hoàng Mai vẫn hỏi dồn.

-Ơ, anh…

-Bạn là mẹ của Phong à Hoàng Mai, sao lúc nào cũng bắt cậu ấy phải nghe lời của bạn thế!

-Lam Ngọc, đừng có ỷ mình là lớp trưởng rồi muốn nói sao thì nói nhé! Như thế là lạm dụng chức quyền đấy! – Mai phản pháo.

-Nực cười chưa, việc này có liên quan gì đến lạm dụng chức quyền nhỉ! Tôi chỉ muốn Phong đến thăm bệnh Ngọc Phương thôi.

-Muốn thăm bệnh hay không là tùy thuộc vào chúng tôi, nếu chúng tôi không muốn thì không ai bắt ép được, hiểu rõ chưa!

-Bạn là Phong à Hoàng Mai, sao bạn có thể tự quyết định dùm Phong được? Đùa chắc!

-Mình không đùa, nhưng…

-Tất cả im hết điiiiiiiiiiiiiiiii…………! – Tôi bực dọc quát lớn

Căn phòng bỗng trở nên im phăng phắt, mọi tiếng cãi cọ, xỉa xói giờ không còn nữa mà thay vào đó là một sự im lặng đến rợn người. Hít một hơi thật sâu, tôi mới trầm giọng nói rõ:

-Phải, đây là lỗi của tôi, là trách nhiệm của tôi phải gánh lấy! Cám ơn em đã nói hộ cho anh Hoàng Mai, nhưng từ đầu anh đã nói là sẽ chịu trách nhiệm mọi việc do mình gây ra, vì thế em không phải tốn công nói hộ cho anh đâu, anh sẽ hổ thẹn rất nhiều nêu em vẫn làm như thế nữa – Rồi tôi nhìn sang Lam Ngọc – Tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc này, bà không cần nói nữa, tôi tự biết mình sẽ làm gì.

-Thế thì đi qua nhà Ngọc Phương đi! – Nhỏ vẫn lạnh lùng.

-Không, không ai được phép qua nhà Ngọc Phương hết!

-Tại sao thế Phong? – Hoàng Mai nói khẽ.

-Tôi sẽ qua nhà Ngọc Phương một mình!

-Sao, ông tính qua nhà Ngọc Phương một mình à?

-Phải, việc do tôi gây ra tôi sẽ tự giải quyết!

-Có khí khái đấy, nói thì phải làm nhé! – Nhỏ nhếch môi.

-Nhưng Phong…

-Anh đã quyết rồi Mai à, không cần dong dài nữa đâu! Bây giờ mọi người về hết đi, còn em hãy ở lại đây chờ anh về được chứ? – Tôi nhìn em nghiêm nghị.

-Nhưng…

-Mai à…

-Ùm, thôi được rồi, cứ làm theo ý anh đi, miễn là đừng có quá lố đấy!

-Vậy mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, mọi việc cứ để tôi giải quyết, khi nào có tin tôi sẽ báo!

-Nếu Phong đã nói thế thì bọn mình về đây, không làm phiền bạn nữa! – Lan lúi húi mặc áo khoác vào chuẩn bị ra về.

-Thôi được rồi,bọn này về, liệu hồn mà giải quyết khôn khéo vào! – Lam Ngọc quay đi không quên dọa tôi lần cuối.

Sau khi hai người đó ra về rồi, tôi mới ngồi bệch xuống ghế sofa nhà thằng Toàn mà thở phào nhẹ nhõm, chả biết lúc nãy tôi ăn gan hùm mật gấu gì mà dám phát ngôn như thế nữa, bây giờ thì hay rồi, phải qua nhà Ngọc Phương một mình giờ này chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết, thiệt là…uầy…!

-Nè, bây giờ tao nói được chưa thế? – Thằng Toàn giờ này mới lên tiếng.

-Ờ, mày muốn nói gì nói đi!

-Nãy giờ tao nghe tụi bây nói cũng hiểu được chút chút rồi, việc tao muốn biết bây giờ là mày đã làm gì bé Phương mà khiến nhỏ phát sốt lên như thế!

-Chuyện này…- Tôi liếc nhìn Hoàng Mai.

-Anh bảo toàn quyền quyết định mà! – Em nhún vai gỏn lỏn.

-Uầy, được rồi! Tao kể thì mày đừng có sốc nha!

-Ớ xời, chuyện gì mà tao chưa từng gặp chớ, kể bố mày nghe xem!

Thế là tôi lại kể hết mọi sự việc cho thằng Toàn biết, dù gì thì nó cũng là bạn thân của tôi mà, chắc là không sao đâu, nhưng nếu là thằng Khanh thì còn lâu tôi mới kể. Và rồi khi nghe từng tình tiết một thì nó bắt đầu khẩn trương lên, đến khi tôi kể tình tiết cuối cùng thì nó đột nhiên nắm lấy cổ áo tôi mà giật lia lịa:

-Trời ơi thằng khờ, mày đồng ý là ngon rồi!

-Tao làm sao mà đồng ý được?

-Sao lại không, gật đầu cái rụp là ok rồi!

-Ok Toàn nhỉ?– Hoàng Mai Ngồi phia bên kia nhắc khéo.

-Á à, tao quên, hề hề! Xem ra cũng tội nghiệp cho mày nhễ, tao đã bảo từ hồi đầu năm rồi mà mày đâu có chịu nghe!

-Mày thấy tao đa số là bất khả kháng mà!

-Đến nước này rồi thì phải qua nhà em nó thôi!

-Bộ qua thiệt hả mạy!

-Cốp…chính mày nói với tụi tao giờ lại hỏi hả mạy! – Nó cốc đầu tôi cật lực.

-Rồi qua thì qua, thôi tao đi đây, kẻo lại trễ!

-Ờ đi thì đi, nhờ khóa cổng lại đấy, tao làm cốc nước đã, lúc nãy bị tụi bây làm sợ đổ mồ hôi hột.

Thế rồi tôi lều bều dắt xe ra khỏi cổng, Hoàng Mai cũng tò tò đi theo một đoạn coi như tiễn chân tôi lên đường, nhưng sắc mặt của em xem ra vẫn còn khó chịu lắm, hệt như thái độ lúc nãy khi cãi nhau với Lam Ngọc ấy, vậy nên khi thấy sắc mặt đó tôi cũng ngại bắt chuyện với em lắm, không khéo lại bị sạc cho một trận nhớ đời luôn ấy chứ!

-Anh đi nhé!

-Đi đâu thì đi, anh toàn quyền quyết định mà! – Em chu mỏ giận dỗi

-Em đừng nói vậy, mọi chuyện anh làm đều vì em đó!

-Nếu là vì em thì mau chóng giải quyết việc này đi, em không kiên nhẫn được đâu!

-Ừ, biết rồi! Thế anh đi nhé!

-Mà khoang, đưa tai đây em nói cái này!

-Gì thế…chụt…

Vừa đưa tai xuống thì em đã chồm lên hôn vào má vào tôi một nụ hôn nhẹ nhưng cũng đủ làm tim tôi tê tái muốn đột quỵ rồi.

-Hi, đây coi như quà động viên tinh thần đó, cố lên!

-À, rồi rồi! Cố thì cố!

Được sự động viên của Hoàng Mai, tôi tự tin hơn bao giờ hết, liền bắt đầu những guồng quay xe đạp của mình hướng đến nhà Ngọc Phương với khi thế hừng hựt ngất trời, có thế nói sức mạnh của tình yêu là không giới hạn, nó có thể khiến một con người từ yếu đuối, nhỏ bé thành một dũng sĩ gan dạ, có thể vượt qua mọi thử thách, và chính tôi đây cũng cảm nhận được như thế, nào dũng sĩ gan dạ tiến lên…

-Con còn qua đây làm gì?

-Ơ dạ, con qua thăm bạn Phương ạ? – Vừa đến nhà Phương đã bị ba em làm cho tắt lửa ngay tức khắc.

-Hôm qua con đã dắt bé Phương của bác đi đâu mà giờ nó lại sốt liệt giường thế kia?

-Con…

-Có phải hai đứa đã xảy ra chuyện gì rồi không?

-Ơ, chuyện gì là chuyện gì ạ?

-Bác là người lớn, đừng có giấu bác nhé! Chắc là chuyện tình cảm rồi phải không?

-Dạ…

-Thừa nhận đi, nếu không do con thì tại sao bé Phương của bác cứ mê sảng gọi tên con thế?

-Dạ, con thừa nhận là chuyện tình cảm nhưng phức tạp lắm ạ, không như bác nghĩ đâu!

-Thế con định giải quyết thế nào đây?

-Dạ vào thăm Phương, rồi tính tiếp ạ! – Tôi bẽn lẽn.

-Thôi được rồi,nó ở trong phòng đấy, bệnh tình đã thuyên giảm so với lúc sáng, con tự mà giải quyết. Đúng thật là con nít không nên yêu sớm mà, hùm…! – Ông thở dài lắc đầu.

Bước vào căn phòng quen thuộc nơi tôi đã có những buổi học thêm đầy niềm vui tại đây, hình bóng của bé Phương hiện lên trước mắt tôi lúc này là một cô bé xanh xao, hốc hác, mặt mày trắng bệch vì vừa trãi qua một cơn sốt nặng, vẻ ngây ngô, tinh nghịch như mọi ngày của em không còn nữa mà thay vào đó là nét mặt thiếu sức sống đến xót cả lòng.

Khẽ khàng lấy khăn lau đi những giọt mồ hôi còn lắm tắm trên mặt em, tôi chắc rằng hôm qua em đã khóc rất nhiều, thậm chí là khóc tức tưởi, bởi lẽ không gì đau bằng việc bị người mình yêu từ chối một cách thẳng thừng như thế, đối với người thường còn chịu không thấu thì làm sao một cô bé mít ướt như Ngọc Phương có thể chịu được chứ.

Sau khi lau đi những giọt mồ hôi trên mặt của em xong, tôi lại tiếp tục lau dùng khăn lau đôi bàn tay bé nhỏ, xinh xắn của em, chính đôi bàn tay này hôm qua đã gạt đi bao nhiều là nước mặt, cũng chính đôi bàn tay này đã cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm khó phai, từ những lần vỗ vai tinh nghịch cho đến những cái ôm ấm áp trong thời tiết se lạnh mùa đông đầy mưa gió.

Tôi vẫn ngồi đó, ngồi lì một chỗ, công việc duy nhất của tôi hiện giờ chỉ là ngắm nhìn em mà thôi, em vẫn nằm im, có vẻ ngủ rất ngon, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của em rất đều đặng. Ngoài Hoàng Mai ra, chưa bao giờ tôi lại đặc biệt quan tâm chăm sóc một cô gái ân cần đến vậy.

Thực sự thì tình cảm của tôi đối với Ngọc Phương không phải là tình yêu, nhưng nó có một cái gì đó khiến tôi lúc nào cũng muốn bảo vệ em hết mình, những gì tôi cần ở em chỉ là được thấy em cười đùa vui vẻ mà thôi, ngoài ra tôi chẳng muốn gì nữa cả…

Bất chợt tôi lại nhìn thấy cuốn nhật kí của em đang để ở đầu giường cạnh gối nằm, chính cuốn nhật kí này là tác nhân khiến Ngọc Phương phải ra nông nổi như thế.

Không, không phải! Chính tôi mà là người trực tiếp làm Ngọc Phương tổn thương mới đúng chứ,nếu như tôi không đọc trộm nhật kí của em thì đâu đến nông nỗi như ngày hôm nay. Tất cả chỉ tại tính tò mò khốn kiếp của tôi mà thôi, nó đã làm tôi lâm vào biết bao nhiêu chuyện rắc rối mà đến giờ tôi vẫn chưa thể kiểm soát nó được,thiệt đúng là cái nghiệt mà.

-Phương à, Phong xin lỗi! tất cả cũng chỉ tại Phong mà ra, nếu như Phong không đọc nhật kí thì Phương bây giờ vẫn còn cười đùa vui vẻ rồi nhỉ? Phong thiệt là một tên đê tiện, hạ lưu lắm phải không?

-Hông, Phong hông phải là một tên đê tiện, hạ lưu đâu, mà Phong là một tên đáng ghét…