Cappuccino

Chương 117




Mùi thuốc sát trùng nồng nặc…

Đó là những cảm nhận đầu tiên khi tôi mơ màng tỉnh dậy, tiếp đó tôi lại cảm nhận được một màu trắng toát trước mặt và sau cùng là một bóng người đang ngồi cạnh chỗ tôi, người đó nhìn tôi tròn xoe mắt rồi vỗ nhè nhẹ lên má:

-Phong…tỉnh rồi đó à?

-…

-Chưa khỏe hẳn thì nghỉ đi, gắng sức làm gì?

-…

-Chụt…khép mắt lại và ngủ đi nào, chéri…!!

Nhưng lúc đó tôi mệt quá, toàn thân không thể cử động được, cả tay cả chân cả đầu nữa, nó cứ cứng đơ, ê ẩm, không lâu sau, tôi lại thiếp đi…

Lần thứ hai tôi tỉnh dậy, cơ thể đã cảm thấy khá khẫm hơn nhưng vẫn còn rất đau. Tôi cử đầu nhìn một lượt không gian trắng toát xung quanh cùng với những chiếc giường có người đang nằm kế bên mình có pha lẫn mùi thuốc sát trùng phảng phất, lần nay thì tôi mới chắc chắn 100 phần công lực mình đang nằm trong bệnh viện.

Ngó thấy toàn thân đầy bông băng, tôi tự cười thầm vì may ra mình còn chưa phải cưa bộ phận nào, tất cả vẫn còn đầy đủ, tôi cứ sợ trận đánh với thằng Tồ làm tôi phải chấn thương nặng lắm, cả hàm tôi bây giờ vẫn còn ê đây mà.

Tôi tiếp tục nhìn một lượt xung quanh, trời bây giờ có lẽ đang giữa trưa, những tia nắng vàng rực cứ chiếu xuống tán cây phượng ngoài cửa sổ làm những bông hoa càng thêm đỏ rực một màu chói mắt. Những bệnh nhân nằm cùng phòng với tôi giờ này đã ngủ cả, có người còn gáy o o làm tôi hơi phát cáu nhưng thôi, cùng là bệnh nhân cả mà. Rồi tôi lại lia mắt sang đầu giường bên phải nơi có một cô gái đang ngồi ngủ ở đó, cạnh tôi, đôi má mủm mỉm thi thoảng lại nhích lên do mím môi làm tôi muốn phì cười nhưng lại sợ thốn bụng vì nín nên phải rán bình tâm không nghĩ ngợi.

Hôm nay Lam Ngọc mặc áo nhìn xinh lắm, có lẽ vì nóng nên nàng khoác mình chiếc áo phong trắng mỏng xoắn tay cao, nhưng có một đặc điểm chẳng khi nào thấy ở Lam Ngọc là chiếc quần ngắn. Còn nhớ ở nhà nội dù có nóng cỡ nào nàng cũng vẫn mặc quần dài bất chấp mọi thời tiết, khi thì kaki, khi thì quần tây, khi thì quần jean ôi thôi đủ thứ. Nhưng quả thật là dù Lam Ngọc có mặc đồ thế nào cũng chẳng che lấp nổi gương mặt tinh tươm của nàng và nhất là đôi má phỗng phao đó.

Thật là…nằm nhìn Lam Ngọc ngủ thế này cũng thú vị lắm, trên tay nàng còn cằm nguyên cuốn sách mới đọc được vài ba trang chữ. Chắc là ngồi nơi đây chẳng biết lằm gì nên mượn sách của bé Phương nhà ta đọc rồi ngủ gục đây mà. Cũng chả trách, Lam Ngọc cũng đã vì tôi mà chịu nhiều thiệt thòi, nhất là trận chiến vừa rồi nàng bị thương không phải là nhẹ, nhìn 2 cánh tay đầy bông băng của nàng mà tôi thấy xót lắm, thấp thoáng trên gương mặt nàng còn có vài vết bằm mờ mờ nữa, thương gì đâu…

-Cộp…! – Cuốn sách trên tay nàng bỗng rớt xuống đất.

Tôi hoảng hồn xoay mặt lại nhắm mắt vờ như đang ngủ, nhưng mãi một lúc sau nàng vẫn ngồi đó, mắt vẫn nhắm ngiền thư thả chẳng có nét gì là bị kinh động cả. Lúc đó trong đầu tôi chợt nãy lên một ý định trêu chọc nàng. Tôi đưa tay với lấy cái muỗng nhựa đang đặt gần thành giường nhưng tay đau quá tôi chẳng với tới được, cuối cùng sau một lúc loay hoay vươn dài cổ, tôi cũng gấp được cái muỗng bằng miệng. Nhưng chưa kịp trêu chọc Lam Ngọc, một bóng người mở cửa bước vào làm tôi giật mình xoay mặt về chỗ cũ nhắm mắt.

-Này em ơi, bệnh nhân nãy sáng giờ có tiến triển gì không?

-A, xin lỗi ý tá em ngủ quên, um…sáng giờ bạn ấy vẫn ngủ ạ!

-Lạ nhỉ, đáng lẽ ra theo chuẩn đoán bạn này hôm nay đã tỉnh rồi chứ!

-Dạ, chắc là do còn mệt!

-Ơ, gì thế này? Tại sao lại có cái muỗng ở đây?

Vừa nghe tôi điếng hốn suýt nữa há hốc, vừa rồi do gấp quá tôi quên khoáy đi việc nhả cái muỗng ra khỏi miệng để giờ này nó chính lại là nguyên nhân làm tôi lâm vào tình cảnh khốn đốn.

-Em…không biết nữa chị ơi, lúc nãy đâu có thấy gì đâu sao tự nhiên cái muỗng lại ở đó ạ?

-Hừm, thiệt tình! Không biết bọn em nói chơi hay nói thiệt nữa, thôi em canh chừng bạn em tiếp nhé, có tiến triển gì báo ngay đấy!

-Dạ, em biết rồi!

Thoáng nghe tiếng đóng cửa, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nếu tôi không có thần kinh thép chắc đã bị lật tẩy rồi, đột nhiên giờ tôi chẳng muốn cho ai biết là tôi đã tỉnh dậy cả, cứ muốn nằm đấy ngắm nhìn Lam Ngọc mãi thôi. Nhắc đến Lam Ngọc, đột nhiên một bàn tay mềm mại nhưng không kém phần lạnh rung bỗng đặt lên má tôi:

-Này Phong, không biết Phong có đang hôn mê thật hay giả không nhưng đừng có mà chọc ghẹo Ngọc nghe chưa, hậu quả khôn lường đấy, đồ ngốc!

Nghe dứt câu, tóc gáy tôi muốn dựng đứng cả lên, lúc đó tôi muốn nuốt khan lắm nhưng cứ ứ nghẹn ở cổ làm tôi chẳng nuốt trong được đành cố nằm im khép chặt hai mắt cố thủ cho giông bão qua đi mà tim cứ đập thình thịch từng nhịp khiếp hãi.

Tôi cứ nhắm mắt, nhắm mắt cho đến khi cơn mệt mỏi lại đắm chìm tôi vào cơn mê mệt.

Lần tỉnh thứ 3 cũng là lần tỉnh cuối cùng của tôi…

Lần này tôi cảm thấy trong người sảng khoái hẳn ra, đôi tay đã cử động được tự nhiên hơn mặc dù cũng có chút hơi nhói ở ngay bả vai nhưng tôi không quan tâm lắm vì mọi chuyện đã qua rồi mà, bị một chút đau đớn này thì nhằm nhò gì chứ. Tôi bắt đầu lia mắt xung quanh dò xét, có lẽ đây là buổi sáng nên không khí tấp nập hẳn những người thăm kẻ ở, nó làm tôi cảm thấy không quen cho lắm khi nằm ở một chỗ đông người thế này nhưng lo thì lo vậy thôi ai cũng có việc để làm hết nên cũng chẳng để ý đến thằng nhóc như tôi làm gì, duy chỉ có một người:

-Này Phong tỉnh rồi à? – Lam Ngọc nhìn chằm tôi nhíu mày.

-À, thì…ừ tỉnh rồi!

-Vậy ở đây đi, Ngọc đi báo cho bác sĩ đã!

-Khoang…!

Tôi hốt hoảng nắm tay nàng lại nhưng cũng đồng thời bị cứng họng không nói nên lời khi bàn tay của tôi đang bao lấy bàn tay nàng. Tôi ấp úng cười giả lả chẳng dám nhìn nàng, còn nàng thì hơi thẹn thùng nhìn về một khoảng nào đó trước mặt, cánh tay hoàn toàn buông lỏng không chút phản kháng.

Chừng đến một lúc sau nàng mới gượng gạo mở lời:

-Có…có chuyện gì đó?

-Ừ…Phong…muốn ở đây nói chuyện với Ngọc một tý nữa thôi, lát hẳn báo cho bác sĩ nha!

-Không được, họ dặn là phải báo cho họ ngay…

-Phong muốn được nói chuyện một tý, một tý thôi mà…

Nàng mím môi, trĩu mắt nhìn tôi rồi nhìn đi đâu đó như đang nghỉ ngợi điều gì khó xử lắm, hai má nàng cứ phồng lên phỗng phao. Tay tôi vẫn nắm chặt lấy tay nàng thậm chí còn phần xiết chặt khi Lam Ngọc nhìn ra cửa phòng đóng kín, nhưng cuối cùng nàng thở hắc một hơi thật dài rồi ngồi xuống chiếc ghế cạnh đầu giường:

-Thấy trong người thế nào rồi, khỏe chưa?

-Cũng khỏe, nhưng còn hơi ê ẩm! Phong bất tỉnh bao nhiều ngày rồi vậy?

-Mới gần 1 tuần thôi!

-Sặc, còn Ngọc thế nào rồi, mấy người kia nữa!

-Tạm ổn thôi, bên hông còn đau lắm! Còn mấy người kia thì khỏe hẳn rồi!

-Hời, kế hoạch này làm luyên lụy đến nhiều người quá!

Tôi thở dài gát tay dưới gáy nhìn lên trần nhà trắng phếu, nhưng chẳng nhìn được lâu lại bị Lam Ngọc cốc cho phát giật thót:

-Ngốc thật, họ cũng chiến đấu vì bảo vệ nơi họ ở, tất cả đều có mục đích cả, đừng nên tự trách!

-À, thằng Tồ lớn với thằng Nghĩa sao rồi?

-Tồ lớn thì sau trận đấu Ngọc không biết, chỉ biết thằng Nghĩa bị ba nó rướt đi hôm qua rồi, mong rằng sau này không gặp lại nó nữa, mỗi lần gặp là mỗi lần có chuyện!

Lam Ngọc thở dài ngao ngán, khoanh tay tựa lưng vào tường.

-Mà Ngọc đã ở đây gần một tuần à?

-Không, Ngọc chỉ mới ở từ hôm qua thôi!

-Thế trước đó ai đã ở đây với Phong?

-Là… – thoáng một chút ngập ngừng – Ngọc Lan đó!

-Vậy giờ Ngọc Lan đang ở đâu rồi, ở nhà nội sao?

-Không, Lanna có chuyện đã về trước rồi!

-Về Sài Gòn trước à, uầy đành vậy…!

-Về nước rồi…!

Vừa nghe, tai tôi như có pháo nổ kề bên giật bắn cả thân người, tôi cố sức ngồi dậy hỏi lại Lam Ngọc như một lời xác minh rõ ràng:

-Sao Ngọc nói gì, Ngọc Lan…về nước rồi á?

-Ừ, về rồi, về hẳn!

Nàng cứ vô hồn buông ra những câu nói hững hờ làm tim tôi muốn nhũn ra, phải khó khăn lắm tôi mới trấn tĩnh mà tiếp tục gặn hỏi Lam Ngọc:

-Sao, kể tường tận cho Phong nghe đi, sao Ngọc Lan lại về nước chứ?

-Thôi được rồi, Ngọc sẽ kể cho Phong nghe, nhưng Phong phải bình tĩnh đấy, quá kích động là Ngọc sẽ không kể tiếp đâu!

-Ừa rồi, kể đi, Phong hứa sẽ bình tĩnh mà!

Khẽ hít một hơi thật đầy rồi thở mạnh, Lam Ngọc bắt đầu trầm giọng:

-Sau khi Phong bị ngất đi, cả bọn nhanh chóng đưa Phong vào bệnh viên. Lanna là người nhiệt tình hơn cả, chính cậu ta đã tình nguyện ở đây chăm lo cho Phong ngày đêm đấy!

-Ừm…vậy sao…

-Nhưng đến ngày thứ 5 Lanna bỗng đổ bệnh nhức đầu dữ dội, sẵn tiện đang ở bệnh viện nên cấu ấy mới đi khám và sau khi khám xong Lanna mới với mọi người phải về nước có việc gấp, nhưng không ai biết Lanna bị gì cả!

-Chỉ thế thôi sao…

-Ừm…chỉ thế, cậu ấy mới đi rạn sáng này…tạm biệt mọi người mà đi rồi!

Sau khi kể xong, cả tôi cả Lam Ngọc và cả không khí xung quanh chúng tôi, nó chùn xuống u ám lắm, thậm chí bây giờ tôi chằng còn tâm trạng để nhìn ngắm mọi vật nữa, nó cứ vang vọng, mập mờ quá người duy nhất tôi thấy rõ lúc này chỉ là Lam Ngọc mà thôi. Rốt cuộc Ngọc Lan đã bị gì chứ, đây không phải là lần đầu nàng bị như thế, ở những lần trước cũng đã xảy ra những trường hợp tương tự khiến tôi phải giật thót bao phen và tự thở phào vì may mắn mình có ngay ở đó để trợ giúp cho nàng. Nhưng rồi tôi lại quay sang Lam Ngọc, đôi má nàng xụ xuống, chốc chốc lại che miệng ngáp với gương mặt phờ phệt, cuốn sách hôm trước vẫn còn để trên bàn. Ắc hẳn đã ở đây từ hôm qua đến giờ. Ngay tức khắc trong đầu tôi xuất hiện một loạt các câu hỏi lo lắng rằng nàng có ăn gì chưa? Nàng có ngủ được không? Nàng có quen ở đây không? Nàng có buồn không? Cho đến khi nàng gọi giật:

-Nè, giờ Ngọc ra gọi bác sĩ vào nhé?

-Ừ…ừm…phiền Ngọc vậy!

Nàng quay đi do bất cẩn đã quẹt phải cuốn sách nằm chìa nữa khoảng ra mép bàn làm nó rơi cộp xuống đất, sẵn đang muốn xuống giường hoạt động cho khuây khỏa, tôi vội co chân toang ngồi dậy nhưng chẳng hiểu sao đôi chân vẫn nằm ỳ ở đó mặc cho tôi có cố sức cử động thế nào, trông nó bây giờ cứ ý như đống thịt gắn liền với thân mình tôi vậy, nằm trơ trơ, không chút cảm giác, tôi bắt đầu đâm hoảng tay chân lạnh toát lên rung rẩy.

Ấy thế Lam Ngọc vội chạy đến ngồi cạnh tôi:

-Gì vậy, Phong mới hồi phục mà đừng cử động nhiều.

-Sao chân Phong không cử động được?

-Đừng lo mà, chỉ là…um…vết thương chưa lành nên chưa đi được thôi!

-Ơ…chừng nào mới lành vậy?

-Bác sĩ bảo là…chịu khó khoảng…1-2 tuần sẽ khỏi ngay mà!

-Thật không, chỉ 1-2 tuần thôi à?

-Ừ…hẳn vậy!

Đáng lẽ Lam Ngọc là người biết rõ bệnh tình của tôi hơn cả nhưng tại sao nàng lại ấp úng trả lời như không thế kia, nhìn cứ như đang giấu tôi chuyện gì đó vậy. Tôi thắc mắc lắm, sau khi đã được Lam Ngọc giải thích, tôi vẫn còn nhìn nàng chằm chằm nghi vấn khiến nàng cứ lúng túng không dám nhìn thẳng mặt, điều đó càng làm tôi cảm thấy nàng đang giấu diếm tình hình sức khỏe của tôi.

Nhưng khi tôi định mở miệng truy vấn, nàng bỗng réo lên:

-À quên mất, trước khi đi Lanna có gửi cho Phong bức thư này, Phong đọc đi, Ngọc ra ngoài gọi bác sĩ vào nhá!

Không để tôi kịp gọi, Lam Ngọc chạy nhanh ngay ra khỏi phòng để lại tôi một mình với bức thư được đặt ngay trước mặt, đó là một mảnh giấy màu vàng tươi tắn được gấp ngay ngắn, đính kèm một chiếc kẹp tóc để cố định, nhìn sơ là biết ngày đây chính là chiếc kẹp tóc của Ngọc Lan thường dùng,

“Liệu có còn mùi tóc của Ngọc Lan không nhỉ?” – Tôi cười khẽ rồi gỡ chiếc kẹp tóc ra để ở một nơi an toàn trên bàn.

Chữ của nàng vẫn vậy, tuy có hơi nguệch ngoặc nhưng chung quy đã đỡ hơn kì noel rất nhiều và chữ được viết có nét hơn song vẫn chẳng thể làm tôi không khỏi cười mỉm được.

Chẳng chờ đợi lâu, hít một hơi lấy tinh thần, tôi bắt đầu dõi mắt theo từng con chữ:

“Phong à, xin lỗi vì đã ra đi không lời từ biệt, lúc đó thật là Lan muốn đánh thức Phong dậy lắm nhưng nghĩ lại Phong đang bị bệnh mà, nhưng đừng buồn chéri, Lan có để món quà tạm biệt ở trên người Phong đó, cởi áo ra là thấy, hì hì…”

Đoạn rồi tôi tò mò cởi chiếc áo bệnh nhân màu xanh nhạt trên người ra xem xét nhưng phải đóng nó lại ngay sau đó bởi bị trên ngực tôi lúc này có nguyên một dấu son đỏ hỏn, nhỏ nhắn. Nếu như theo Ngọc Lan nói thì đây chính làm món quà nàng tặng cho tôi hay sao? Càng nghĩ mặt tôi lại càng nóng, khắp người tôi máu cứ chạy rần rần như bơm nước. Chính Ngọc Lan đã đặt đôi môi của nàng lên đây, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã thấy chộn rộn rồi, huống chi là tình cờ thức dậy ngay khoảnh khắc đó, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…

Đóng chặt cúc áo đến tận cổ, tôi bắt đầu đọc tiếp:

“…nhưng cho Lan xin lỗi thêm một lần nữa nhé, xin lỗi về tất cả những gì mà Lan đã gây ra cho Phong, nhất là những chuyện liên quan đến tên Nghĩa, thấy Phong thế này Lan đau lắm, đau nhất ở trong tim…còn nhớ cái lúc Phong bị tên Nghĩa đánh vào lưng Lan đã ôm Phong khóc nhiều lắm, cứ tưởng sẽ không còn gặp lại Phong thôi, chéri ngốc ạ…”

“Haizz, thiệt tình, chẳng biết nói gì luôn” – Tôi cười phì lắc đầu với nét trẻ con có đôi chút của Ngọc Lan.

Nhưng nghĩ lại, nếu như Ngọc Lan không có tình cảm với tôi thì tại sao nàng lại có biểu hiện như thế, ắc hẳn cũng phải có gì đó chứ nhỉ? Càng nghĩ, nó lại càng làm trái tim tôi ấm đi rất nhiều, không còn cảm tháy hụt hẫn khi biết tin nàng đã đi nữa, cứ như nàng luôn bên cạnh tôi vậy.

Nhưng đọc đến những dòng cuối cùng, tôi như muốn rụng rời…

“Nhưng Phong à, Lan sợ sẽ chẳng gặp Phong được nữa…”

Đến đây chữ bị nhòe đi, chắc là do nàng đã khóc, nhưng với quyết tâm tột độ, tôi cố gắng đọc từng chữ một:

“…Lan về nước một phần là vì những biểu hiện nhức đầu, mờ mắt của mình đó, chắc Phong cũng đã thấy rồi phải không, Lan sợ lắm chính Lan còn không biết mình đã bị gì, Lan rất sợ mình sẽ không được gặp Phong nữa…nên Phong à, hãy tự chăm sóc và cố gắng luyện tập đôi chân đừng tuyệt vọng khi không có Lan nha, không được lười biếng đó, từ đây cho đến lúc Lan có thể quay về sẽ có người giám sát Phong, nếu lười biếng Lan sẽ không về nữa đâu…

Thôi, sắp đến giờ phải lên xe rồi, Lan ngừng bút ở đây nha, Lan sẽ cố gắng nhất có thể để trở lại đây…Chéri ạ!

P/s: cho phép Phong dùng từ điển tra “chéri” rồi đó!”

Hết bức thư, trong lòng tôi cảm thấy ngỗn ngang vô cùng, cứ như có ai đó xả mấy cuộn len vào đó vậy, rối nùi cả lên một đống.

Đến giờ khi đã cầm lá thư trong tay rồi, tôi vẫn chẳng thể nào tin được Ngọc Lan đã về nước, rời xa quê hương này, rời xa nơi đây và rời xa cả tôi…Đúng thật là nàng đang có vấn đề gì đó với những triệu chứng như thế,còn quá nhiều điều về Lanna mà tôi không biết hết được, nhưng hơn bất cứ điều gì, tôi chỉ cần ai đó trả lời cho tôi 1 câu hỏi duy nhất thôi, “khi nào Ngọc Lan mới quay về đây?

Đến chiều, khi những tia nắng vàng rực ban trưa đã ngã hẳn sang màu vàng phấn, những cơn gió thổi nhẹ lùa vào những tán cây phương làm cho những bông hoa rơi hững hờ đỏ cả một góc sân. Tôi kềnh càng trên chiếc xe lăn mà Lam Ngọc phải thuyết phục lắm tôi mới chịu ngồi lên đó, cảm giác mình cứ như là người liệt thật vậy, đã thế được nàng đẩy đi, tôi cảm thấy ngượng ngịu vô cùng, cứ thoáng chốc nàng lại khom xuống hỏi tôi muốn đi đâu trông thật là thê thảm. Nhưng may sao, có vẻ nàng biết ý tôi ngại nên vội đẩy tôi vào gần một băng ghế đá rồi chạy ra ngoài mất hút mãi đến một lúc sao mới chạy vào với một ổ bánh mì trên tay:

-Nè, ăn đi!

-Hả, gì đó!

-Ăn đi rồi biết!

Tôi nhìn nàng nghi hoặc một lúc rồi từ từ cắn một mẫu cỡ vừa, trái lại với suy nghĩ của tôi là nàng sẽ tìm cách trêu chọc tôi bằng ổ bánh mì này nhưng không phải, đây chỉ là một ổ bánh mì bình thường, nhưng nó đặc biệt ở chỗ lại là bánh mì phá lấu, món tôi cực kì ưa thích.

-Ngọc mua à, ở đâu hay thế?

-Hàng dạo ngoài cổng bệnh viện đó, cứ mỗi chiều lại đẩy xe ngang đây, ngon lắm cứ ăn đi!

Tuy nhiên nhìn ổ bánh mì duy nhất này và gương mặt có phần phờ phệch của Lam Ngọc, trong lòng tôi lại nãy sinh nhiều câu hỏi mâu thuẫn và chỉ khi tôi cắn miếng bánh mì mọi việc mới được phơi bày:

-Ngọc, chưa ăn tối à? Sao tay chân rung lên thế kia?

-Ăn rồi, mới mua một ổ bánh cho Phong đấy!

-Đừng giấu Phong, rõ nghe cả tiếng rột rột!

-Ăn đi, nói nhiều quá!

-Sao Ngọc không thêm một ổ nữa!

-Thì bảo ăn đi mà! – nàng bắt đầu lúng túng.

-Sao Ngọc không ăn?

-Thì…còn tiền đâu mà ăn!

Vừa nghe, cổ họng tôi cứ khô khốc đi. Tôi cứ nhìn nàng trân trân chẳng biết nói gì, còn Lam Ngọc chỉ biết thở dài, mím môi làm cho hai gò má cứ phồng lên vô tội vạ. Phải đến một lúc sau tôi mới đạp đổ được bức tường ngăn cách giữa hai đứa:

-Ngọc…không có tiền trong người sao?

-Có nhưng để quên trong balô hết rồi, mấy ngày nay toàn dùng đồ của bọn Toàn gửi lên! Nay họ nghe tin Phong ngày mai xuất viện nên ở nhà chuẩn bị gì ấy, không gửi lên nữa!

-Nè, cùng ăn nhe! – Tôi xé đôi ổ bánh mì đưa cho nàng.

Lúc đó Lam Ngọc phải nói là tròn xòe mắt nhìn nửa ổ bánh mì đó mà không nói nên lời, phải mất một lúc nàng ở đẩy nửa ổ đó về phía tôi:

-Không ăn đâu, ưu tiên người bệnh!

-Cứ cầm lấy, ưu tiên người chăm sóc người bệnh! Có đưa lại Phong không lấy đâu!

Tôi lại dúi ở bánh mình vào tay nàng và dứt khoát không nhận lại. Lúc đầu nàng có hơi tung lúng khi cầm nửa ổ bánh mì đó mà không biết phải xử lí thế nào cả, đôi mắt nàng cứ rung lên lóng lánh tựa như đang muốn tuông trào một thứ gì đó, nhưng rồi một lúc sau nàng lại thở hắc ra, cười mỉm với những vệt hồng ngang má.

-Bốp…! – Nàng đột ngột vỗ vai phát mạnh làm tôi muốn phun ra một họng bánh mì!

-Gì thế Ngọc, đang ăn mà!

-À…không có gì, muốn thử xem Phong khỏe chưa thôi!

-Lạy hồn, thôi ăn đi còn về phòng nghỉ ngơi nữa!

-Rồi, ngay đây, cứ càm ràm mãi!

Buổi chiều hôm đó trôi qua thật thật yên bình, yên bình như những gì nó mang đến, yên bình như những gì nó mang đi. Những cành phượng còn vương vãi trên sân, những cơn gió lùa cứ làm chúng bay phấp phới, nó tựa như mái tóc thề xõa tự nhiên của Lam Ngọc được vén lên ngang tai mỗi khi có gió táp.

“Bé gấu hôm nào đã lớn thật rồi nhỉ?”