Cho dù không có gióng trống khua chiêng, hôn lễ vẫn như cũ rất náo nhiệt, đây đương nhiên là nhờ phúc của phụ thân Lâm Nhuệ.
Đã hơn nữa năm Kỳ Vĩnh Thanh mới gặp lạiTĩnh Dật, hắn phi thường kinh ngạc. Mặc dù đối phương mặc áo khoát lớn thâm sắc, lại còn đeo kính râm, không khiến cho người khác chú ý, nhưng lại dể dàng bị ánh mắt Kỳ Vĩnh Thanh nhìn thấy… hắn cư nhiên lại tới tham gia hôn lễ!
Tịch Dật đi về hướng tân nương cùng sóng vai nghênh đón khách nhân với Kỳ Vĩnh Thanh, cử chỉ khéo léo chúc mừng hàn huyên, đôi mắt bị kính râm che khuất, thấy không rõ tâm tình hiện tại của hắn như thế nào. Tân nương từ Nhuế Lâm trang phục mĩ lệ động lòng người, thấy đại ảnh đế đang cáo ốm cư nhiên xuất hiện tại hôn lễ, mừng rỡ, thân thiết trách cứ Kỳ Vĩnh Thanh không sớm nói rõ có một người bạn học như thế.. Nhìn thấy cảnh này, Tịch Dật đối hai người miễn cưỡng cười cười đi vào bên trong lễ đường, Kỳ Vĩnh Thanh dẫn đường, vì hắn tìm một vị trí hẻo lánh.
Tháng ba khí trời trong thành phố còn hơi lạnh, bất quá vào trong cũng không cần phải … Vẫn phủ áo khoát… Hai mắt Kỳ Vĩnh Thanh chăm chú nhìn Tịnh Dật đang đi bên cạnh, tiếp theo càng nghĩ có nhiều điểm kì quái, Tịch Dật luôn luôn tiêu sái giờ đi lại có điểm mất tự nhiên, nói không rõ ràng, so với trước đây đi lại chậm hơn, tựa hồ rất thận trọng. Hơn nữa, thân thể Tịch Dật cơ hồ xảy ra biến hóa, ngoại nhân có thể không hội chú ý, nhưng Kỳ Vĩnh Thanh thế nhung lại phát giác, thắt lưng Tịnh Dật có điểm phồng lên, tuy rằng bị áo khoát che phủ nhưng xác thực có điểm rất không thỏa đáng… Đang muốn hỏi, nhưng truyền đến âm thanh Nhuế Lâm gọi to, thì ra là thủ trưởng của mình đến, Kỳ Vĩnh Thanh chỉ có thể vội vội vàng vàng chạy ra tiếp đón.
Kéo một vị trí ngồi xuống, sắc mặt Tịch Dật có điểm tái nhợt, hắn âm thầm trấn an bụng, tiểu hài tử mấy hôm trước cơ hờ có điểm không an phận. Hắn là từ vùng ngoại thành trung tâm an dưỡng tư nhân trốn ra, thai nhi tám tháng yêu cầu cần phải tĩnh dưỡng, nhưng cảm giác tuyệt vọng khi vĩnh viễn mất đi Kỳ Vĩnh Thanh làm tâm can hắn dày vò không yên. Hắn không cam lòng a… Yêu, thì ra là như thế này, bất luận nghịch cảnh như thế nào, cũng có thể tìm ra một khe hở nhỏ để sinh trưởng, rồi nở hoa. Vào thời khắc cuối cùng, thời khắc cuối cùng cũng đến, hắn gần như điên cuồng giãy dụa, hắn không thể buông tay, hắn không cam lòng. Cho dù thất bại, hắn cũng muốn chứng kiến nó. Sở dĩ hắn tới đây, đi đến hơn hai tiếng, chịu đủ sự đau đớn quỷ dị do động thai khí, thậm chí đau đớn đến rút gân, tình trạng rất ư là nguy hiểm để đi được đến địa phương này… hôn nhân này đối với hắn mà nói chính là phần mộ ái tình.
Kỳ thực, Kỳ Vĩnh Thanh mấy ngày hôm nay phi thường khó chịu, ngày đó điện thoại vô tình tắt đi, gây cho hắn một sự ép buộc hồi tưởng, làm hắn không ngừng nằm mộng, mộng cảnh thời gian trước đây cùng một chỗ Tịch Dật, mộng thấy nước lửa giao hòa, mộng rất nhiều cảnh dâm loạn quái dị, thậm chí hắn nằm mộng Tịnh Dật hoài sinh một tiểu gia khỏa mập mạp. Mà cảm giác trong mộng, dĩ nhiên là… Rất khoái hoạt, rất hạnh phúc…
Mộng tỉnh, liền cảm thấy hổ thẹn, một bên trách cứ bản thân, một bên trở về chỗ cũ đợi Nhuế Lâm lần thứ hai, lần thứ hai hoan ái, trong đầu cũng là hiện lên thân hình cương nhu tinh tế của người kia. Kỳ Vĩnh Thanh tự suy xét lại những ý niệm kinh khủng trong đầu, cố ý không nghĩ đến nữa, không liên hệ với đối phương nữa. Đến khi lần thứ hai thấy Tịnh Dật thì, những nổ lực trước kia tựa như uổng phí, hắn tha thiết muốn cùng người kia tiếp cận, ánh mắt không tự chủ được truy tìm thân ảnh của người kia… Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ do ảnh hưởng của một đêm kia? Tại sao lại làm thay đổi toàn bộ đến như vậy?
Rốt cuộc tại sao như vậy?
Hôn lễ bắt đầu thẳng đến lúc kính rượu, một khắc kia bận rộn đến các bàn tiệc nhưng trong lúc đó Kỳ Vĩnh Thanh vẫn đang âm thầm tự hỏi các vấn đề này. Nếu như không phải do ánh mắt quá nóng rực, Kỳ Vĩnh Thanh hầu như hoàn không ý thức được đã đến bàn tiệc của Tịnh Dật. Ánh mắt hắn chằm chằm nhìn về phía đối phương, mới giật mình phát giác ánh mắt Tịch Dật có điểm không ổn, ở đây đều là những người lớn tuổi cho nên đối với Đại Minh tinh cũng không quan tâm đặc biệt, mà Kỳ Vĩnh Thanh lại nhạy cảm phát hiện trán Tịnh Dật xuất hiện những giọt mồ hôi… Hắn xảy ra chuyện gì? Bỏ mặc tân nương bị mọi người trêu đùa, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh hoàn toàn bị Tịch Dật chiếm lấy…
Sau khi kính rượu xong, Nhuế Lâm trở lại hậu thất thay đổi trang phục, lưu lại tân lang một mình ứng phó mọi người. Kỳ Vĩnh Thanh vốn nghĩ đến hỏi thăm Tịnh Dật xem hắn xảy ra chuyện gì… đương nhiên xuất phát từ hảo ý quan tâm của bằng hữu. Nhưng nhìn về phía bàn kia ngoài ý muốn không tìm được người, nhìn xem xung quanh, đột nhiên cánh tay bị bắt lấy, dùng hết sức mà nắm lấy.
“Đi theo ta…”
Kỳ Vĩnh Thanh chưa từng nghe qua thanh âm Tịnh Dật khàn đến như vậy, cái loại này hình như là áp lực trong người gây nên, nhượng hắn không tự chủ được nghe theo ly khai ghế ngồi. Đại sảnh náo nhiệt, tân lang ly khai có thể là muốn đến WC, có lẽ đến nhìn tân nương, vì vậy mọi người cũng không hội lưu ý.