Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 74: Chết trong tay em




Nguyên Lân còn nhớ rõ trong giấc mơ ấy giống như một cái giường nhỏ chật chội như vậy, anh đè trên người Bạch Tiểu Đường, q.uy đ/ầu thật vất vả mới đâm vào trong h/uyệt nhỏ của cô, bị tiểu h/uyệt của cô xoắn đến da đầu tê dại muốn chết, sau đó Bạch Tiểu Đường cũng giống như bây giờ, khuôn mặt đỏ bừng, một đôi mắt rưng rưng nước mắt, muốn khóc không khóc nhìn anh.

Gân xanh trên cánh tay chàng trai như sắp bạo phát, anh giống như con sói nếm được máu tanh trong cơn đói khát cực độ, não bộ gần như mất đi sự chi phối đối với toàn bộ thắt lưng cùng với cơ bắp nghiêng thắt lưng, chỉ còn lại suy nghĩ giống như điên rồi, trong đầu chỉ nghĩ phải đâm vào trong.

Nhưng Bạch Tiểu Đường nhỏ như vậy, tiểu h/uyệt càng nhỏ hơn, côn th*t mềm bên trong rõ ràng đã bị nước d*m thấm ướt trở nên trơn trượt, nhưng cả vách thịt dường như đang chống lại anh, không ngừng dùng sức ép anh lui ra ngoài.

“Thỏ con, thỏ con em thả lỏng chút, đừng đuổi anh ra ngoài.” Nguyên Lân thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi người cúi xuống hôn lên má và môi Bạch Tiểu Đường: “Em sắp kẹp chết anh rồi…”

Bạch Tiểu Đường cũng rất hoảng hốt, cô thậm chí cũng không biết phải khống chế thân thể mình như thế nào, khi đối mặt với ánh mắt Nguyên Lân bị nghẹn đến đỏ tươi, nước mắt cũng sắp rơi ra: “Em… Em không được… Nguyên Lân… Em sợ…”

Anh trông hung dữ hơn bình thường, mắt đỏ hoe giống như muốn nuốt sống cô vào. Q.uy đ/ầu to lớn của chàng trai không sâu cũng không nông bị mắc kẹt ở đó không thể nhúc nhích được, tiểu h/uyệt của cô gái nhỏ bị kéo căng đến khó chịu, gấp mức muốn khóc.

Nguyên Lân nghe thấy cô khóc lóc lại lui ra ngoài, cứng rắn nghẹn đầy dòng máu nóng đang thiêu đốt đi liếm hôn môi lưỡi cô.

“Đừng sợ, em xem anh đi ra rồi, đừng sợ nữa.”

Giọng nói của anh khàn khàn, từng chữ giống như những hạt cát thô trên bãi biển cọ xát vào dây thanh quản, sự dịu dàng trong giọng nói của anh giống như sóng bị ánh nắng mặt trời trong ngày nhiễm một chút độ ám của sóng biển, từ từ xông lên mu bàn chân trơn bóng của Bạch Tiểu Đường.

“Em sợ hãi thì thôi, trước chưa bao giờ làm, lần tới rồi nói sau…”

Trong hơn một năm qua tình huống như vậy đã xảy ra vô số lần, nếu thật sự nói là Bạch Tiểu Đường sợ hãi, chi bằng nói Nguyên Lân cũng đang sợ hãi.

Sợ cô đau thật, sợ cô ăn không tiêu, cơ hội đi vào có rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần đều cam tâm tình nguyện bỏ lỡ.

“Đừng…”

Nhưng cũng bởi vì hình ảnh như vậy đã lặp lại quá nhiều lần, lúc này chính Bạch Tiểu Đường nhát gan đã giữ Nguyên Lân.

Cô gái nhỏ vươn tay ôm lấy cổ Nguyên Lân, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng nhằm xóa đi mồ hôi của chàng trai.

“Anh…Chạm vào em nhiều hơn đi, rồi hôn em…Em sẽ cố…”

Nguyên Lân nghiêng đầu cắn đôi môi Bạch Tiểu Đường một lần nữa, hai người hôn nhau không rời trên giường, anh dần dần cảm giác được sực lực mâu thuẫn trong tiểu h/uyệt thiếu nữ bắt đầu giảm bớt, khiến tiểu

h/uyệt của cô trở nên mềm mại, cùng khe hở ở giữa giúp anh có thể đi vào.

Anh thử đi vào bên trong một lần nữa, đã là cảm giác khác với vừa rồi

Tiểu h/uyệt trơn trượt nóng bỏng bao bọc lại, gắt gao quấn lấy q.uy đ/ầu của anh hút vào, như một đôi tay vô hình nắm lấy dương v*t cương lên của anh, đưa anh không ngừng hướng sâu trong cô gái dẫn dắt.

“Thỏ con, thỏ con…”

Nguyên Lân cũng có chút ý loạn tình mê, anh ôm chặt người dưới thân, lúc tiến vào bên trong không ngừng gọi người dưới thân, từ trong câu đáp lại đứt quãng của cô phát ra một cảm giác thỏa mãn rất kỳ diệu nhưng lại rất mãnh liệt.

“Anh yêu em, con mẹ nó anh thật sự yêu em muốn chết, đời này anh đã nằm trong tay em rồi, thỏ con…”

Trong phòng càng ngày càng nóng, hai thân thể trẻ tuổi mồ hôi nhầy nhích rốt cục hoàn toàn hợp lại thành một, giống như hai gốc dây leo dựa vào quấn lấy nhau.

Nguyên Lân không ngừng nói, càng không ngừng xác nhận với Bạch Tiểu Đường sau này nhất định sẽ cưới cô, Bạch Tiểu Đường hai năm nay cũng chưa từng nghe Nguyên Lân một hơi nói nhiều như vậy, nửa người dưới của cô đau đến đầu óc đều mơ mơ màng màng cũng không biết anh đang nói cái gì, dù sao cô đã ưm ưm đồng ý.

Anh vừa nói vừa ôm Bạch Tiểu Đường không ngừng thọc vào rút ra trong thân thể cô, dương v*t và q.uy đ/ầu như một con trâu đực không bao giờ biết mệt mỏi va chạm qua lại, loạn chương vô pháp, chỉ dựa vào sức lực không ngừng ép ép nhụy hoa ở chỗ sâu nhất của cô.

Cảm giác bị xé rách đau đớn rất nhanh đã tan biến, Bạch Tiểu Đường nhanh chóng bị kéo vào trong biển dục vọng mà cô chưa từng nếm trải, cảm giác mỗi một lần Nguyên Lân đi ra rồi tiến vào như có một năng lượng không biết đẩy cô lên bầu trời, khiến cô hoàn toàn không có sức chống trả.

Lúc Nguyên Lân di chuyển dữ dội, Bạch Tiểu Đường gần như ngay cả kêu không ra tiếng, trong phòng chỉ còn lại tiếng hai viên tinh hoàn vỗ vào mông cô gái vừa thanh thúy vang dội vừa vô cùng có tiết tấu.

“Hức, ưm…”

Cô nói không nên lời, cho dù có nói cũng chỉ có thể phát ra những âm thanh ngắn ngủi như những mảnh vỡ, chính âm thanh này đã hấp dẫn Nguyên Lân, làm anh động càng siêng năng, càng dùng sức, thắt lưng không ngừng tăng thêm sức lực, đung đưa eo, không ngừng đẩy mạnh.

Anh hình như không cảm thấy mệt mỏi, động tác hoàn toàn không có ý chậm lại, chỉ có thở dốc càng ngày càng nặng nề, từ trong môi lưỡi tràn ra nhiệt khí phảng phất chính là toàn bộ một đêm hè oi bức như vậy.

Không biết là sức nóng của dục vọng hay là nhiệt độ thân thể của nhau, Bạch Tiểu Đường lúc này cũng không biết, cô chỉ biết đại não của mình gần như ngừng lại dưới tác động của khoái cảm, không cách nào suy nghĩ.

Mãi cho đến khi Nguyên Lân không kìm được mà xuất tinh, ôm cô nằm trên giường chậm lại nửa tiếng đồng hồ, vừa chuẩn bị đi ra ngoài tắm rửa, nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện vấn đề.

“Con bà nó…”

Anh cầm điều khiển từ xa điều hòa đùa nghịch hai lần, cúi đầu mắng một tiếng.

“Mất điện rồi.”

Quả nhiên, đối với mùa hè mà nói, cái nóng trực tiếp nhất vẫn là mất đi điều hoà.