Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 61: Thỏ con nóng nảy




Đầu hẻm đảo mắt một cái đã thấy vây kín đầy người, Bạch Hiểu Cường được một đám người bảo vệ ở phía sau gần như ngay cả mặt cũng không nhìn thấy, chỉ lộ ra một đỉnh đầu, “Con mẹ nó mày có thể chạy…. Vừa rồi sợ mất mặt ở cổng trường, muốn chạy một nơi không ai biết đúng không?”

“Bạch Hiểu Cường, xem ra vừa rồi tao đánh chưa đủ nhỉ, còn muốn đến tìm một trận nữa?” Nguyên Lân vác chiếc nạn lên vai, sau khi anh mắt liếc về phía sau xác nhận một lần nữa Bạch Tiểu Đường đã chạy xa không thấy bóng dáng rồi bày ra một tư thế vô cùng nhàn nhã: “Không ngờ da mày ngứa như vậy, bình thường bố mày đánh mày không đủ sao? Còn muốn tìm bố nuôi là tao để giáo huấn nữa à——”

“Tao đ*t cả mẹ mày Nguyên Lân.”

Bạch Hiểu Cường tức giận đến mức vết tím trên mặt bắt đầu đau, cậu ta cắn răng hàm sau hung dữ trừng mắt nhìn chàng trai trước mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh: “Hôm nay nếu tao không giết chết mày ở đây, tao không phải là bố mày.”

“Mày đúng là thiếu thốn tình cảm của bố, không phải vừa mới lừa chó già kia đưa một khoản tiền lớn sao, giờ mày muốn gì hả—–” Nguyên Lân nghiêng đầu, khóe miệng ý cười ác liệt đến cực điểm: “Thuê đống người này nên tiêu hết rồi đúng không?”

Bạch Hiểu Cường tức giận muốn chết, giơ tay lên chỉ vào Nguyên Lân: “Nhào vô đi, đánh nó tàn phế cho tao, ai chặt được cánh tay nó tao cho 10 vạn, cắt đứt chân nó thì được 20 vạn!”

Nguyên Lân nghiêng đầu tránh nhanh chóng né thanh sắt quăng về phía anh,

giơ nạng lên hướng về phía trước nhanh chóng hạ gục được một người tiên phong đầu tiên lao về phía anh, sau đó một cước đá hai người đang lùi, trốn ở phía sau khiến họ ngã lăn quay.

Anh quả thật lợi hại, lấy một địch nhiều trong thời gian ngắn cũng không bị thất thế, nhưng trong lòng Nguyên Lân rõ ràng, dù sao mình vừa rồi chẳng qua chỉ là nghỉ ngơi được một chút nên mới có sức đánh, thật sự lấy một địch mười là không có khả năng, chỉ có thể một bên đánh một bên lui, mong cho Bạch Tiểu Đường tranh thủ một ít thời gian chạy trốn.

Mà đám người kia hiển nhiên cũng không phải là học sinh cấp 3 gì, chắc là nhóc con kia thuê đám côn đồ ở gần đây, mỗi ngày đánh tới đánh lui, bây giờ có thêm chút tiền thưởng của Bạch Hiểu Cường kích thích một hai người gần như đều dùng sát chiêu, sợ mình một cái thất thủ tiền kia chính là của người khác.

Nguyên Lân dưới sự cắn chặt không hề kẽ hở của nhóm linh cẩu dần dần trở lên kiệt sức, chiếc nạng trên tay cũng trong quá trình va chạm với thiết côn bị cứng rắn cắt đứt, chỉ còn lại một nửa nắm trong tay, bụng cùng đầu gối đều không kịp né tránh làm tăng thêm thương tích lúc trước, càng thêm cản trở hành động của anh

“Sao thế Nguyên Lân, như vầy là không được rồi, không phải vừa rồi mày rất mạnh sao?” Bạch Hiểu Cường lên tiếng, những đám côn đồ kia đều tự giác dừng động tác trên tay đứng dạt ra nhường cho cậu ta một con đường.

Bạch Hiểu Cường rũ mắt nhìn Nguyên Lân còn đang dùng gậy chống nạng kia khổ sở chống đỡ, cậu ta nhấc chân đạp vào bụng Nguyên Lân.

“Nguyên Lân, đcm mày đúng là phế vật.”

Nguyên Lân loạng choạng hai bước, tay dựa đỡ vào thùng rác ven đường miễn cưỡng đứng vững một chút, anh ôm bụng, ưới tình huống này thở dốc cũng đã có chút khó khăn nhưng vẫn nhìn về phía cậu ta giương lên nở một nụ cười chế giễu.

Bạch Hiểu Cường bị nụ cười này của anh chọc giận, từ trên tay người một bên cướp lấy một cây thiết côn giơ tay lên muốn đánh lên đầu Nguyên Lân, Nguyên Lân biết ý đồ của cậu ta, vẫn không nhúc nhích cũng không né không nhượng, thẳng đến phía sau truyền đến tiếng âm giọng lo lắng của cô gái: “Đừng đánh nữa! Tôi đã gọi cảnh sát rồi! ”

Anh ngoảnh đầu nhìn thấy cô gái nhỏ gầy điên cuồng từ đầu kia ngõ nhỏ chạy vào, rút ra một nửa nạng trong tay anh, hai tay cầm lấy, giống như một gốc cây non thẳng tắp lại yếu ớt chắn trước người anh.

“Tôi đã gọi cảnh sát rồi, báo từ 10 phút trước!”

Tay Bạch Tiểu Đường nắm chặt cây gậy gần như đã không có bất kỳ tác dụng uy hiếp nào, dùng giọng điệu cứng rắn mà Nguyên Lân chưa từng nghe thấy không ngừng lớn tiếng uy hiếp đám bóng đen cao hơn cô một cái đầu trước mắt: “Vừa rồi xe cảnh sát đã lái đến giao lộ rồi! ”

Lời này vừa nói ra, đám côn đồ ở phía sau Bạch Hiểu Cường đều theo bản năng nhìn nhau, Bạch Hiểu Cường cũng dừng một chút, lập tức giơ tay cướp lấy nửa cây gậy què từ trong tay Bạch Tiểu Đường.

“Tiếng còi báo động cũng không có, cô coi tôi như thằng ngu à?”

Trong con hẻm tối tăm, cậu ta hoàn toàn không nhận ra người trước mắt là ai, lấy cây chống nạng kia trực tiếp ném ra xa: “Thức thời một chút thì chạy đi, với thân hình nhỏ bé này của cô, ông đây một quyền có thể đánh cô bay ra xa mười mét đấy.”

Nói đến đây Nguyên Lân cảm thấy kỳ lạ, Bạch Tiểu Đường bình thường ngay cả lời cầu xin của bạn học cũng không dám từ chối, nhưng ở trước mặt mười mấy người đàn ông to lớn tự nhiên vẫn thẳng tắp thắt lưng, lấy một bộ tư thái nửa bước không nhường ngăn trước người anh

Cô không nói tiếp, nhưng sự trầm mặc bướng bỉnh này lại phá lệ làm cho người ta nổi giận, Bạch Hiểu Cường trực tiếp giơ tay về phía cô, cô sợ tới mức theo bản năng nhắm mắt lại, thân thể lại gắt gao khắc chế không có co rúm vào, như sợ mình vừa tránh ngăn không được Nguyên Lân phía sau.

Nhưng cơn đau không đến, lúc cô mở mắt ra nhìn thấy Nguyên Lân không biết từ khi nào lại đứng ở phía sau cô, lấy tay cứng rắn đỡ lấy một cước này của Bạch Hiểu Cường.

Có thể thấy rằng anh đã cố hết sức, gân xanh trên cánh tay gần như bạo phát, bởi vì thể lực đã cạn kiệt mà không ngừng run rẩy.

Nhưng mặc dù như vậy, anh cũng không để cho thanh sắt của Bạch Hiểu Cường di chuyển nửa phần.