Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 55: Uy hiếp




Bạch Tiểu Đường khóc ở cửa thang máy xong cũng không dám vào phòng bệnh, dứt khoát đi thang máy xuống tầng mua cháo cho bà nội, lúc về thì hỏi thăm y tá trực một chút bây giờ hai bà cháu nợ bao nhiêu tiền thuốc men.

Hơn một vạn tiền tiết kiệm của bà nội đã sớm được sử dụng hết trong hai ngày trước trong thủ tục cấp cứu và nhập viện, sáng nay bệnh viện gọi điện thoại tới thúc giục, Bạch Tiểu Đường sợ bà nội nghe thấy, vội vàng đánh qua loa nói hai ngày nay nhất định sẽ nộp, lúc này mới lừa gạt qua.

“Bây giờ ngược lại thiếu không nhiều lắm, hơn bốn ngàn thôi.”

Y tá trực nhìn một chút rồi đưa ra câu trả lời: “Nhưng em phải sắp xếp phẫu thuật càng sớm càng tốt, bà xuất huyết não càng kéo dài càng nguy hiểm… Bố mẹ em đâu rồi? Một cô bé vị thành niên như em đến lúc đó ngay cả giấy đồng ý trước khi phẫu thuật cũng không ký được, nhanh gọi bố mẹ em đến đây đi.”

Bạch Tiểu Đường cúi đầu, cổ họng vừa khô vừa đau rát. “Vâng, em biết rồi ạ, cảm ơn chị.”

Cô trở về phòng bệnh, thấy bà đã ngủ thiếp đi một lần nữa.

Cô đổ cháo từ hộp ở cửa tiệm một lần sang bộ đồ dùng của nhà mình để tiện mượn lò vi sóng của bệnh viện để làm nóng bất cứ lúc nào, sau đó ngồi ở trước giường bệnh cho đến khi hai bệnh nhân khác trong phòng bệnh đã tắt đèn nghỉ ngơi, cô mới bắt đầu không nhịn được mà rơi nước mắt.

Thật ra cô biết bố mình có tiền, cô luôn biết.

Nhưng tiền của bố sẽ không đưa cho cô, bởi vì cô là con gái.

Lúc Bạch Tiểu Đường còn bé mỗi ngày cô đều suy nghĩ, nếu cô không phải là con gái, có phải bố mẹ sẽ không ly hôn hay không, bố cũng sẽ rất yêu thương cô, giống như yêu em trai vậy.

Nhưng trên thế giới này, làm sao có chuyện đó chứ.

Ngay lúc Bạch Tiểu Đường gần như tuyệt vọng, trong bóng tối có một bàn tay già nua nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô.

“Đường Đường…”

Bạch Tiểu Đường vội vàng lau nước mắt, muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật sự nhịn không được tiếng mũi khóc lóc: “Bà ơi, có phải bà đói không, cháu có mua cháo ở đây ạ…’’

“Bà không đói, cháu nghe bà nói trước…” Bà nói chuyện chậm chạp yếu ớt, nghe có vẻ vô cùng vất vả: “Người bố kia của cháu… Cháu không cần trông cậy vào ông ta…”

Bạch Tiểu Đường vừa nghe đã biết bà nội muốn nói cái gì, nhất thời nước mắt không ngừng rơi xuống: “Vậy… Vậy không trông cậy vào bố, cháu có thể làm gì chứ? Bà ơi… Bà nhất định phải chữa khỏi bệnh nhé….”

“Trước khi ông nội cháu đi, ông ấy vẫn nói với bà đừng chữa bệnh của ông nữa, đừng lãng phí tiền đi học sau này của đứa cháu lên người ông ấy, lúc ấy bà không hiểu suy nghĩ của ông ấy, còn tưởng rằng ông ấy bệnh đến mức đầu óc cũng hỏng rồi, mấy năm nay bà có chịu khổ đến đâu cũng không có hối hận…’’

Nghĩ đến người bạn đời đã qua đời, cuối cùng bà không nhịn được nữa, giọng nói khẽ run rẩy.

“Nhưng bây giờ bà đã hiểu suy nghĩ của ông ấy rồi…”

Bà vừa dứt lời, nước mắt cô gái như giọt mưa ấm áp rơi xuống mu bàn tay bà.

“Bà ơi, bà đừng nói như vậy… Cháu sẽ tìm cách…”

Vừa rồi sau khi tắt đèn, Bạch Tiểu Đường suy nghĩ rất nhiều, tốt xấu, đủ mọi cách để kiếm tiền, cô đều suy nghĩ một lần:

“Bà yên tâm đi ạ….. Cháu nhất định kiếm tiền rồi sẽ chữa bệnh cho bà.’’

Bà không muốn nhìn thấy nhất chính là tình cảnh như vậy, bà nắm chặt tay cháu gái, chợt nghe tiếng chuông quen thuộc giống như một tia chớp từ trên trời rơi xuống, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh trong phòng bệnh.

“Cháu, cháu đi ra ngoài nhận điện thoại một chút, có thể có người tìm bà có việc.”

Mấy ngày nay Bạch Tiểu Đường vẫn mang theo điện thoại của bà bên người, chỉ sợ có chuyện gì cần liên lạc lại không liên lạc được.

Cô bước ra khỏi phòng bệnh, cúi đầu nhìn thoáng qua người gọi trên màn hình, nhất thời trong lòng lại dấy lên tia lửa hy vọng: “Bố?”

Bạch Nặc ở đầu dây bên kia ngồi trên giường bệnh, chung quanh bị một đám người đàn ông mặc vest cường tráng vây kín, hai mắt nhìn chằm chằm vào ông, khiến sau lưng ông ta bắt đầu đổ mồ hôi.

“Đường, Đường Đường à!” Bạch Nặc giơ điện thoại lên, liếm liếm đôi môi khô khốc của mình “Bố chỉ muốn nói với con… Cái đó, bệnh của bà nội bố nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, bố có tiền, con yên tâm đi, mặc kệ muốn bao nhiêu, bố có thể cho hết!”

“Thật không ạ!?”

Giọng nói kinh ngạc của Bạch Tiểu Đường ở đầu dây bên kia từ bên ngoài điện thoại phát ra, Bạch Nặc nhìn thấy nhị thiếu gia nhà họ Nguyên sắc mặt nhất thời hòa hoãn hai phần, lúc này mới thoáng buông trái tim của mình xuống một nửa.

“Tất nhiên là thật rồi, qua một thời gian bố sẽ…” Ông ta còn chưa dứt lời đã cuống quýt sửa lại: “Ngày mai bố, ngày mai bố sẽ tìm người đưa tiền cho con, con đừng lo lắng nữa, nghỉ ngơi sớm đi nhé! ”

“Được ạ, con cảm ơn bố, cảm ơn bố rất nhiều!”

Nghe thấy giọng nói vui mừng của thỏ con, Nguyên Lân trực tiếp đứng dậy

Đám người mặc áo vest đen vây quanh giường bệnh nhường chỗ cho anh một con đường, anh trực tiếp đi tới trước giường bệnh vươn tay về phía người đàn ông đang cúp điện thoại:

“Đưa tiền cho tôi.’’ Anh dừng lại:

“Thiếu một phần tôi lấy con trai ông băm sạch đấy.”