Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 51: Thay đổi




Dòng tinh d*ch trắng đục nhanh chóng chảy xuống bộ ngực căng tròn của cô gái. Chất lỏng sền sệt dán lên bộ ngực căng tròn của cô gái chảy xuống xẹt qua bề mặt da của cô để lại dấu vết chất lỏng cực kỳ nhạt.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ đang lúc sáng nhất trong ngày, trên bầu ngực vừa mềm mại vừa đầy đặn của cô gái trải một tầng phản chiếu d*m đãng như mạng nhện, yết hầu chàng trai lăn lên trượt xuống, nhìn Bạch Tiểu Đường ngay cả tinh d*ch cũng không để ý lau, trực tiếp kéo áo lót xuống, xấu hổ che đi hai vòng tròn tròn trước ngực.

Đúng là cô rất hoảng hốt không chịu nổi, kéo áo khoác miễn cưỡng nâng bầu ngực lên, hai tay đưa ra sau lưng cài nút áo lót, thế nhưng lại bởi vì tay run rẩy nhiều lần để cho hai cái kim loại kia lướt qua.

“Chân tay cậu vụng về thật đấy.”

Cuối cùng vẫn là Nguyên Lân cười nhạo một tiếng, kéo tay vụng về của cô đuổi tới một bên, rồi cởi áo lót của cô xuống.

Bạch Tiểu Đường gấp đến mức trán đổ mồ hôi, còn tưởng rằng Nguyên Lân lại muốn lật họng, nhưng nhìn anh từ bên cạnh rút ra hai tờ giấy ra lau tinh d*ch cho cô

“Lúc lau bàn thì rất nhanh nhưng cậu không tính lau ngực của cậu hả?” Đã đến lúc này còn nói những điều vô nghĩa!

Bạch Tiểu Đường há miệng trừng mắt nhìn anh một cái, rồi nghe ngoài cửa truyền đến giọng của bà: “Đường Đường, Tiểu Nguyên, có thể ra ngoài ăn cơm rồi! À Đường Đường, ăn xong dưa hấu nhớ bê đĩa ra đây, đừng để trong phòng ngủ nhé, vỏ dưa hấu mùa hè mau hư lắm.”

Bạch Tiểu Đường lần này tay run lên, vẫn là vội vàng mặc quần áo xong lại năm ba ngụm giải quyết hai miếng dưa hấu còn lại của Nguyên Lân, phồng hai má, miệng lưỡi không rõ đáp: “Vâng ạ, bà nội!”

Nguyên Lân vốn dĩ muốn dùng tay chọc vào má con thỏ để xem có nước dưa hấu phun ra không, kết quả vừa tưởng tượng muốn phun ra thì con

thỏ này lại giận anh, vậy anh đành phải kìm nén.

Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, con thỏ này bắt đầu dám trừng lại anh, còn dám mắng chửi anh, rõ ràng ngay từ đầu ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh cũng không dám.

Vẻ mặt như vậy mới gọi là sống động, lúc trước chỉ làm cho người ta nhìn thôi đã tức giận.

Trên bàn ăn, bà liên tục gắp thức ăn cho Nguyên Lân, mà Bạch Tiểu Đường chỉ nghĩ sau bữa ăn của anh, rốt cuộc anh có rời đi hay không.

Cũng may, Nguyên Lân ăn cơm trưa xong không ở lại lâu, bà thu dọn bát đũa xong, trước khi vào phòng bếp còn không quên dặn dò Bạch Tiểu Đường: “Đường Đường, cháu đưa Tiểu Nguyên đến trạm xe buýt gần đây đi, chúng ta ở chỗ này toàn là ngõ nhỏ, bà sợ cậu ấy không tìm được đường.”

Nguyên Lân làm sao có thể tìm không được đường chứ.

Nhưng Bạch Tiểu Đường cũng không muốn giải thích chuyện này với bà nội, chỉ ngoan ngoãn đưa Nguyên Lân đến cửa.

“Đến đây là được rồi… Dù sao cậu cũng biết đường mà. ”

“Ok.” Nguyên Lân tâm trạng rất thoải mái, tự nhiên cũng sảng khoái, “Vậy tôi đi đây.”

“Ừm.”

Bạch Tiểu Đường đang đứng tại chỗ chờ nhìn anh đi xa, nhìn Nguyên Lân đang nhìn trái nhìn phải.

Một buổi chiều như vậy là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong ngày ở khu dân cư cũ này. Nguyên Lân xác nhận xung quanh không có ai, sau đó mạnh mẽ kéo Bạch Tiểu Đường về phía mình hai bước, sau đó cúi đầu đặt lên má cô một nụ hôn vang dội.

“Đi đây.” “…”

Bạch Tiểu Đường che chỗ bị hôn rồi trở về nhà không nói nên lời, kết quả vừa mới vào cửa bèn nhìn ánh mắt bà nội ngơ ngác ngồi trên sô pha, trên găng tay cao su dùng để rửa bát đĩa còn đang nhỏ giọt nước.

Trong lòng cô đột nhiên có dự cảm không tốt vô cùng mãnh liệt: “Bà ơi, thân thể bà không thoải mái sao?”

Bà không hề phản ứng, Bạch Tiểu Đường đi tới trước mặt bà lắc lắc tay rồi nhìn mắt bà: “Bà ơi!?”

Một lát sau, bà mới mở miệng, nhưng giọng nói nhẹ nhàng như đang say trong giấc mộng: “Đầu bà, chóng mặt quá… Đường Đường…”

Lời còn chưa dứt, bà ngả người ra sau, hoàn toàn mất đi ý thức.