Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 41: 41: Hôn Tôi Một Cái Đi Rồi Nói Cho Cậu Biết





Cửa tiệm bận rộn nhất vào giờ cao điểm buổi sáng, sau khi kết thúc giờ cao điểm buổi sáng chỉ thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người đến ăn, một mình bà cụ bận rộn mọi thứ, thúc giục Bạch Tiểu Đường mau về nhà đọc sách làm bài tập.

Lòng tốt rất khó từ chối, chủ yếu Nguyên Lân cũng không muốn từ chối.

Nguyên Lân lại một lần nữa tâm viên ý mã, anh nhìn chằm chằm đôi môi Bạch Tiểu Đường một lúc:

Nguyên Lân chậm rãi ăn bánh bao, ăn xong còn tiếp tục gọi một bát tào phớ, vừa nghịch điện thoại di động, không biết đang gửi tin nhắn cho ai, ngón tay nhanh như chớp.

Cũng đúng, anh giúp gia đình giải quyết chuyện lớn như vậy, đừng nói ở lại ăn một bữa cơm, cho dù tặng chút quà cũng là chuyện nên làm.

“Nguyên Lãng, anh có hứng thú làm giao dịch không?”Editor: TLinh + Beta: Linh, Amouriel

Nhìn thấy Bạch Tiểu Đường dọn dẹp xong tất cả bàn ăn, quét rác sạch sẽ mới buông tay áo xắn lên chuẩn bị về nhà, Nguyên Lân cũng không vội vàng, đặc biệt chậm rãi uống hết tào phớ trong bát, vốn là muốn kéo dài một chút thời gian, không để cho người ta nhìn ra anh đang ngồi đợi con thỏ kia, kết quả lúc trả tiền thì bị bà cụ giữ lại, nhiệt tình mời anh buổi trưa hôm nay nhất định phải đến nhà bà ăn cơm.

Nhưng anh chưa kịp nói thì đầu kia lại truyền đến âm giọng của Nguyên Lãng: “Hôm qua em ngủ ở đâu, bố rất lo lắng cho em đấy.



Lòng tốt rất khó từ chối, chủ yếu Nguyên Lân cũng không muốn từ chối.

‘’Nguyên Lân, bây giờ em đang ở đâu?’’Lúc này Nguyên Lân đến nhà Bạch Tiểu Đường là quang minh chính đại đi vào, nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Tiểu Đường mở cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân, sửng sốt một chút: “Sao cậu đến đây?”

Bà cụ nói địa chỉ nhà mình cho Nguyên Lân, còn sợ anh không tìm thấy nên muốn vẽ cho anh một bức tranh, bảo anh về nhà ngồi nghỉ một lát, trước buổi trưa bà mua đồ ăn rồi trở về nấu cơm.


Cô nghĩ rằng anh ăn sáng xong sẽ về nhà

Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Tiểu Đường ngược lại đi rất nhanh, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.

Nguyên Lân phải ăn sáng nhiều một chút để kéo dài thời gian, lười đi nhanh như vậy đi bắt cô, vừa vặn đến góc lại vừa lúc nhận được một cú điện thoại.


Nguyên Lân phải ăn sáng nhiều một chút để kéo dài thời gian, lười đi nhanh như vậy đi bắt cô, vừa vặn đến góc lại vừa lúc nhận được một cú điện thoại.

Nguyên Lân bị con thỏ ngốc này chọc cười, vươn tay nhéo mặt cô, Bạch Tiểu Đường né tránh không kịp bị bắt được, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hai tay anh kẹp ở giữa dùng sức xoa, cái miệng nhỏ nhắn kia lại ở dưới xoa nhắn, nước mềm mại, thỉnh thoảng sức lực tàn nhẫn còn có thể nhìn thấy hai cái răng cửa nhỏ trắng.


‘’Nguyên Lân, bây giờ em đang ở đâu?’’

Hơn tám giờ, giờ cao điểm buổi sáng của cửa tiệm đã qua, nhưng cũng là thời gian người nhà họ Nguyên đi vào nhà hàng bắt đầu ăn cơm.

Nguyên Lân chậm rãi ăn bánh bao, ăn xong còn tiếp tục gọi một bát tào phớ, vừa nghịch điện thoại di động, không biết đang gửi tin nhắn cho ai, ngón tay nhanh như chớp.


‘’Tại sao tối hôm qua em không về nhà?’’ ‘’Cậu hôn tôi một cái đi tôi sẽ nói cho cậu biết’’ Bà cụ nói địa chỉ nhà mình cho Nguyên Lân, còn sợ anh không tìm thấy nên muốn vẽ cho anh một bức tranh, bảo anh về nhà ngồi nghỉ một lát, trước buổi trưa bà mua đồ ăn rồi trở về nấu cơm.


Đối với những câu hỏi đầy đủ thông tin từ Nguyên Lãng, Nguyên Lân đã sớm quenNguyên Lân bĩu môi: “Hôm nay buổi trưa bà nội cậu mời tôi đến nhà ăn cơm.

”Đọc sách và làm bài tập có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng những chuyện này nếu chờ bà nội về khẳng định sẽ không cho phép bà nhúng tay vào, cho nên cô phải tranh thủ làm trước khi bà cụ về nhà.


Nhưng anh chưa kịp nói thì đầu kia lại truyền đến âm giọng của Nguyên Lãng: “Hôm qua em ngủ ở đâu, bố rất lo lắng cho em đấy.

”Chuyện đầu tiên Bạch Tiểu Đường về đến nhà đương nhiên không phải là làm bài tập như bà nội nói, mà là thu dọn quần áo bẩn ở nhà chuẩn bị mang đi giặt sạch sẽ.


“Nguyên Lãng, anh có hứng thú làm giao dịch không?”Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Tiểu Đường ngược lại đi rất nhanh, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.


Góc ngoặt này sau đó là bên cạnh nhà Bạch Tiểu Đường, Nguyên Lân không muốn đưa cuộc trò chuyện với Nguyên Lãng mang vào thế giới của Bạch Tiểu Đường, dứt khoát trực tiếp đứng ở trong góc tường.


“Anh giúp tôi kiểm tra một người, tôi giúp anh làm một việc.




**

Chuyện đầu tiên Bạch Tiểu Đường về đến nhà đương nhiên không phải là làm bài tập như bà nội nói, mà là thu dọn quần áo bẩn ở nhà chuẩn bị mang đi giặt sạch sẽ.

Hơn tám giờ, giờ cao điểm buổi sáng của cửa tiệm đã qua, nhưng cũng là thời gian người nhà họ Nguyên đi vào nhà hàng bắt đầu ăn cơm.


Đọc sách và làm bài tập có thể làm bất cứ lúc nào, nhưng những chuyện này nếu chờ bà nội về khẳng định sẽ không cho phép bà nhúng tay vào, cho nên cô phải tranh thủ làm trước khi bà cụ về nhà.


Lúc này Nguyên Lân đến nhà Bạch Tiểu Đường là quang minh chính đại đi vào, nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Tiểu Đường mở cửa ra nhìn thấy Nguyên Lân, sửng sốt một chút: “Sao cậu đến đây?”Cửa tiệm bận rộn nhất vào giờ cao điểm buổi sáng, sau khi kết thúc giờ cao điểm buổi sáng chỉ thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người đến ăn, một mình bà cụ bận rộn mọi thứ, thúc giục Bạch Tiểu Đường mau về nhà đọc sách làm bài tập.


Cô nghĩ rằng anh ăn sáng xong sẽ về nhàĐối với những câu hỏi đầy đủ thông tin từ Nguyên Lãng, Nguyên Lân đã sớm quen

Nguyên Lân bĩu môi: “Hôm nay buổi trưa bà nội cậu mời tôi đến nhà ăn cơm.

”“Bọn họ đi vào trong kia.

” Vẻ mặt Nguyên Lân rất lạnh nhạt, “Có lẽ mười mấy năm không ra được.



Cũng đúng, anh giúp gia đình giải quyết chuyện lớn như vậy, đừng nói ở lại ăn một bữa cơm, cho dù tặng chút quà cũng là chuyện nên làm.


Bạch Tiểu Đường nghiêng người cho anh vào cửa, lúc này mới nhận ra được Nguyên Lân hình như là lần đầu tiên lấy thân phận khách vào nhà bọn họ, cô vội vàng đi vào phòng bếp rót cho anh một cốc nước.

Góc ngoặt này sau đó là bên cạnh nhà Bạch Tiểu Đường, Nguyên Lân không muốn đưa cuộc trò chuyện với Nguyên Lãng mang vào thế giới của Bạch Tiểu Đường, dứt khoát trực tiếp đứng ở trong góc tường.



“Cậu… Cậu còn chưa nói hôm qua cậu và anh Long thế nào.



Cốc nước được đưa đến bên tay Nguyên Lân, anh nhìn thấy ánh mắt cẩn thận tò mò của Bạch Tiểu Đường.

“Đi vào?” Bạch Tiểu Đường càng tò mò, “Vào đâu cơ? ”

“Bọn họ đi vào trong kia.

” Vẻ mặt Nguyên Lân rất lạnh nhạt, “Có lẽ mười mấy năm không ra được.

”‘’Tại sao tối hôm qua em không về nhà?’’

“Đi vào?” Bạch Tiểu Đường càng tò mò, “Vào đâu cơ? ”

Nguyên Lân bị con thỏ ngốc này chọc cười, vươn tay nhéo mặt cô, Bạch Tiểu Đường né tránh không kịp bị bắt được, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hai tay anh kẹp ở giữa dùng sức xoa, cái miệng nhỏ nhắn kia lại ở dưới xoa nhắn, nước mềm mại, thỉnh thoảng sức lực tàn nhẫn còn có thể nhìn thấy hai cái răng cửa nhỏ trắng.


Nguyên Lân lại một lần nữa tâm viên ý mã, anh nhìn chằm chằm đôi môi Bạch Tiểu Đường một lúc:

‘’Cậu hôn tôi một cái đi tôi sẽ nói cho cậu biết’’