Cặp Vú Sữa Ngon Ngọt - Mã Tử

Chương 1: 1: Dẫn Dói Vào Nhà





Ngoài trời đang mưa lớn, từng hạt mưa rơi xuống, đập vào cánh cửa sổ lớp học làm vang lên âm thanh tí tách.Thật ra cô cũng rất bất ngờ, trên đường về nhà lại nhìn thấy bạn cùng lớp ngã xuống ở một con hẻm hẻo lánh như vậy, hơn nữa trên mặt còn có vết thương, giống như vừa mới đánh nhau.Mỹ lệ như cơn mộng xuân.“Đường Đường, sao hôm nay cháu về trễ thế?”

Bình thường mỗi ngày sẽ có hai người trực nhật, nhưng cộng sự của Bạch Tiểu Đường tan học liền chạy mất, bỏ lại một mình cô làm công việc của hai người, cho đến khi mọi người trong lớp khác tan học cô mới chậm chạp khóa cửa phòng học rồi rời khỏi trường.Editor: Chang + Beta: Linh, Tnhii + Proofreader: DâuNguyên Lân nằm trên giường lúc này cũng tỉnh, mở mắt ra.

Chiếc ô nhỏ màu trắng của Bạch Tiểu Đường đã dùng được mấy năm, dính một lớp màu vàng cũ kỹ càng khiến nó bất lực trong cơn mưa lớn.

Bạch Tiểu Đường nép mình dưới ô khó khăn đi, lúc đi qua con hẻm hẹp gần nhà cô không chút do dự lựa chọn đi đường tắt.Bạch Tiểu Đường.Bình thường mỗi ngày sẽ có hai người trực nhật, nhưng cộng sự của Bạch Tiểu Đường tan học liền chạy mất, bỏ lại một mình cô làm công việc của hai người, cho đến khi mọi người trong lớp khác tan học cô mới chậm chạp khóa cửa phòng học rồi rời khỏi trường.

Con hẻm này vừa hẹp vừa sâu, trước kia ngay cả đèn đường cũng không có, cũng may mấy năm gần đây quản lý thành phố để ý đến khu phố cổ này, cuối cùng cũng lắp đặt đèn đường.Đợi đến khi xử lý xong vết thương của chàng trai thì cô mới bắt đầu lo đến cả người đang ướt đẫm của mình.

Dáng người thiếu nữ nhỏ nhắn, ở trong ngõ hẹp giống như một con chuột bạch linh hoạt tránh khỏi những đồ vật linh tinh—— cô thường từ chỗ này đi đường tắt về nhà, sớm đã quen đường.Nhưng không đến mức té ngã, cô vội vàng vịn tường quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh đống rác có một người ngã xuống.

Nhưng mà hôm nay con hẻm nhỏ quen thuộc lại chất một đống đồ đạc, không biết bị ai làm cho lộn xộn, Bạch Tiểu Đường đang chạy bất ngờ không kịp đề phòng liền vấp một cái.Ngoài trời đang mưa lớn, từng hạt mưa rơi xuống, đập vào cánh cửa sổ lớp học làm vang lên âm thanh tí tách.


Nhưng không đến mức té ngã, cô vội vàng vịn tường quay đầu lại nhìn thấy bên cạnh đống rác có một người ngã xuống.Bạch Tiểu Đường đỡ chàng trai đã mất ý thức đến giường, hai chân mỏi nhừ gần như không đứng vững được.

Nhưng cũng không tạm nghỉ một chút mà vội vàng lau nước mưa trên đầu rồi lại bắt đầu tìm khăn mặt lau mặt và tóc cho thiếu niên đang nằm trên giường

Một người có chút quen mắt.Một người có chút quen mắt.Nhưng mà hôm nay con hẻm nhỏ quen thuộc lại chất một đống đồ đạc, không biết bị ai làm cho lộn xộn, Bạch Tiểu Đường đang chạy bất ngờ không kịp đề phòng liền vấp một cái.

“Đường Đường, sao hôm nay cháu về trễ thế?”Từ nhỏ bà nội đã dạy cô nhất định phải là một người lương thiện, không thể thấy chết không cứu.

Cho nên mặc dù cô và anh từ lúc khai giảng cũng không nói với nhau một câu nào thì Bạch Tiểu Đường vẫn liều cái mạng nhỏ này đưa anh về nhà.

Về đến nhà, bà cụ lớn tuổi đang ở trong bếp chuẩn bị đồ đạc cho sạp hàng sáng mai, nghe thấy tiếng mở cửa cả trái tim bà như rơi xuống đất: “Bà còn tưởng cháu không mang ô đến trường, bà định đến đón cháu đây.

”Con hẻm này vừa hẹp vừa sâu, trước kia ngay cả đèn đường cũng không có, cũng may mấy năm gần đây quản lý thành phố để ý đến khu phố cổ này, cuối cùng cũng lắp đặt đèn đường.

Bà lão nói xong phân loại hành lá, gừng tỏi đã rửa sạch và băm nhỏ chúng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp liền thấy Bạch Tiểu Đường đang đóng cửa phòng.Ánh đèn đường màu vàng ấm áp ngoài cửa sổ tôn lên vòng eo mềm mại của thiếu nữ, mờ ảo như một bộ phim cổ trang.

“Bà nội, hôm nay cháu phải trực nhật nên mới về muộn, không có việc gì cả.

Bà đừng lo lắng mau đi nghỉ ngơi đi ạ.”Về đến nhà, bà cụ lớn tuổi đang ở trong bếp chuẩn bị đồ đạc cho sạp hàng sáng mai, nghe thấy tiếng mở cửa cả trái tim bà như rơi xuống đất: “Bà còn tưởng cháu không mang ô đến trường, bà định đến đón cháu đây.



Bạch Tiểu Đường đỡ chàng trai đã mất ý thức đến giường, hai chân mỏi nhừ gần như không đứng vững được.

Nhưng cũng không tạm nghỉ một chút mà vội vàng lau nước mưa trên đầu rồi lại bắt đầu tìm khăn mặt lau mặt và tóc cho thiếu niên đang nằm trên giường


Thật ra cô cũng rất bất ngờ, trên đường về nhà lại nhìn thấy bạn cùng lớp ngã xuống ở một con hẻm hẻo lánh như vậy, hơn nữa trên mặt còn có vết thương, giống như vừa mới đánh nhau.Chiếc ô nhỏ màu trắng của Bạch Tiểu Đường đã dùng được mấy năm, dính một lớp màu vàng cũ kỹ càng khiến nó bất lực trong cơn mưa lớn.

Bạch Tiểu Đường nép mình dưới ô khó khăn đi, lúc đi qua con hẻm hẹp gần nhà cô không chút do dự lựa chọn đi đường tắt.

Từ nhỏ bà nội đã dạy cô nhất định phải là một người lương thiện, không thể thấy chết không cứu.

Cho nên mặc dù cô và anh từ lúc khai giảng cũng không nói với nhau một câu nào thì Bạch Tiểu Đường vẫn liều cái mạng nhỏ này đưa anh về nhà.

Bạch Tiểu Đường tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng lau khô tóc cho anh, sau đó quấn khăn khô bên ngoài quần áo ướt đẫm của anh, lại lấy chai cồn i-ốt đổ vào tăm bông rồi bôi thuốc lên vết thương trên khuôn mặt anh.Bà lão nói xong phân loại hành lá, gừng tỏi đã rửa sạch và băm nhỏ chúng rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng bếp liền thấy Bạch Tiểu Đường đang đóng cửa phòng.

Đợi đến khi xử lý xong vết thương của chàng trai thì cô mới bắt đầu lo đến cả người đang ướt đẫm của mình.Bạch Tiểu Đường tay chân nhanh nhẹn, nhanh chóng lau khô tóc cho anh, sau đó quấn khăn khô bên ngoài quần áo ướt đẫm của anh, lại lấy chai cồn i-ốt đổ vào tăm bông rồi bôi thuốc lên vết thương trên khuôn mặt anh.

Cô tìm thấy bộ đồ ngủ rồi tắt đèn trần, sau đó kéo chéo vạt áo lên trên

Nguyên Lân nằm trên giường lúc này cũng tỉnh, mở mắt ra.

Ý thức của anh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại theo bản năng chiến đấu của một con thú hướng mắt về nơi phát ra âm thanh sột soạt.


Ánh đèn đường màu vàng ấm áp ngoài cửa sổ tôn lên vòng eo mềm mại của thiếu nữ, mờ ảo như một bộ phim cổ trang.

Nhất cử nhất động của cô trong mắt Nguyên Lân dường như đang tua chậm lại.

Hai cánh tay mảnh mai cởi áo đồng phục học sinh, rồi đưa ra sau lưng cởi đồ lót ra, khóa nội y trong bóng tối không tiếng động buông lỏng, bộ ngực đầy đặn của thiếu nữ lộ ra giống như một gốc hoa hồng trong bóng tối lặng lẽ nở rộCửa phòng khép lại, con sói đói bụng lắc lư nương theo một tia sáng trước khi khép lại nhìn thấy tên ở giải thưởng treo trên tường.

Mỹ lệ như cơn mộng xuân.

Nguyên Lân ẩn mình trong bóng tối, yết hầu giống như con trăn chậm rãi nhúc nhích, anh vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, đưa mắt nhìn thiếu nữ cầm váy ngủ khô ráo bước ra khỏi cửa phòng.

Cửa phòng khép lại, con sói đói bụng lắc lư nương theo một tia sáng trước khi khép lại nhìn thấy tên ở giải thưởng treo trên tường.

Bạch Tiểu Đường.