CẤP TRÊN MUỐN CƯỚI

Chương 80: Kết Cục




Kết thúc đám cưới, Hoa Đan Di và Tiêu Tranh giành khoảng 1 tháng để nghỉ ngơi và hưởng thụ tuần trăng mật của mình. Hai người đều hòa hợp và thích ứng rất nhanh với cuộc sống hôn nhân này, hoàn toàn không xảy ra xung đột gì cả. Đại thần rất biết giữ lời hứa. Đối với Hoa Đan Di lúc này cũng nhường nhịn, nâng niu.

Hai người ngồi trên bãi cát, hướng mặt ra biển. Gió chiều thổi khiến cho mái tóc đen dài của Hoa Đan Di rối loạn nhưng lại vô cùng hấp dẫn. Cô tựa đầu vào vai Tiêu Tranh, cảm thán:

“Cứ như là mơ vậy.”

Đúng thế. Mới ngày nào bọn họ còn ở trước cửa lớp đôi co, thậm chí cô còn nghĩ kế để trả thù Tiêu Tranh vì làm khó mình. Vậy mà bây giờ hai người đã thành vợ chồng một nhà rồi. Còn có chuyện trong game nữa. Hôm qua Hoa Đan Di đột nhiên nhớ ra đã rất lâu rồi chưa vào “Giang sơn tu đế” nên mới lên xem một chút,

Cô không ngờ mọi người vẫn đều còn ở đó. Rất nhiều người lo lắng hỏi Hoa Đan Di thời gian qua tại sao không online, nhất là Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc. Hai người có liên tục nhắn tin hỏi thăm cô khiến cho Hoa Đan Di không khỏi cảm động.

Vương Lạc Lạc: Di Di, thời gian qua cậu vẫn ổn chứ?

Sa Mỵ Ảnh: Phải đó, bọn mình thấy cậu đột nhiên biến mất còn tưởng có chuyện gì xảy ra nữa.

An Di Lạc Di: Mình vẫn ổn. Chỉ là đi làm rồi nên không có nhiều thời gian chơi game nữa thôi. Mọi người đều tốt cả phải không?

Ba người bọn họ nói chuyện vẫn thoải mái như vậy, hoàn toàn không hề có khoảng cách gì cả. Đột nhiên Hoa Đan Di nhớ tới chuyện bản thân đã kết hôn, vì vậy liền đem ra nói cho Sa Mỵ Ảnh và Vương Lạc Lạc biết. Hai người khi nghe Hoa Đan Di kể đã cùng đại thần Nhất Thế Vô Song kia thành đôi ở ngoài đời thì trợn tròn cả mắt.

Trước đây hai cô nàng cứ nghĩ Hoa Đan Di vì Nhất Thế Vô Song đột nhiên bỏ game nên đã mất liên lạc. Thật không nghĩ tới bọn họ không những không chia tay mà còn đi tới hôn nhân luôn rồi.

“Thật ngưỡng mộ chết đi được.” - Vương Lạc Lạc khoa trương nói.

Sa Mỵ Ảnh cũng không kém cạnh:

“Trời ạ, khi nào tình yêu của mình mới tới đây hả? Di Di, cậu cũng thật kì quá, kết hôn mà không nói lời nào với chúng mình.”

Kỳ thực ban đầu Hoa Đan Di cũng định mời một vài người bạn trên game tới dự đám cưới của mình. Nhưng nghĩ lại cô cảm thấy có những thứ có thể chuyển hóa từ ảo ra thật, có những thứ, nếu cứ để là bí mật thì sẽ tốt đẹp hơn. Nói chuyện một hồi rồi Hoa Đan Di cũng thoát trò chơi. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô quyết định xóa “Giang sơn tu đế” ra khỏi máy tính của mình.

Hoa Đan Di cảm thấy kỉ niệm, cứ như vậy là được rồi. Người đàn ông của cô hiện tại đã ở bên cạnh, những hồi ức tốt đẹp kia nên cất đi thôi. Tất nhiên, Tiêu Tranh không biết tới việc này, dù sao đã rất lâu rồi anh cũng không còn thời gian để chơi game nữa.

Tiêu Tranh ôm lấy vai Hoa Đan Di, anh cũng cảm thấy như cô vậy. Mọi thứ đúng là rất giống một giấc mơ, nhưng anh nguyện trầm luân trong đó. Tình yêu của hai người không quá khắc nghiệt, cũng không hề có quá nhiều phiền phức xảy ra. Nhưng Tiêu Tranh cảm thấy lúc nào cũng có một ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng mình, càng lúc càng nhiệt huyết muốn yêu thương cô.

“Anh sẽ cố gắng để em cảm thấy chúng ta là chân thực.” - Tiêu Tranh chậm rãi lên tiếng.

Hoa Đan Di mỉm cười, anh cũng dịu dàng xoa nhẹ vai cô. Hai người cứ như vậy ngồi ngắm hoàng hôn đang dần buông xuống, cuộc sống đơn giản và nhẹ nhàng như vậy tốt.

Kỳ nghỉ 1 tháng cũng trôi qua rất nhanh. Khi Hoa Đan Di và Tiêu Tranh trở về thì nghe tin Vu Phương đã biến mất. Lục Tử gần như phát điên lên tìm chị ấy khắp nơi không có bất cứ một thông tin gì liên quan tới Vu Phương xuất hiện cả. Vu Phương cũng đã sắp tới tháng sinh nên mọi người đều lo lắng, không biết liệu một mình chị ấy như vậy phải làm thế nào.

Hơn nữa, cũng không ai đoán được tại sao Vu Phương lại rời đi. Bỗng nhiên Hoa Đan Di nhớ tới ánh mắt và lời chúc của Vu Phương trước ngày cô cùng Tiêu Tranh tổ chức đám cưới. Có lẽ Vu Phương đã sớm chuẩn bị cho kế hoạch rời đi của mình rồi. Gối đầu lên chân Tiêu Tranh, Hoa Đan Di không khỏi buồn bã lên tiếng:

“Có phải là chị ấy không muốn khiến cho Lục Tử phải khó xử với gia đình nên mới làm vậy không nhỉ?”

Tiêu Tranh giúp cô vuốt lại tóc, anh không có quá nhiều biểu cảm, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Cũng có thể. Vu Phương trước nay luôn thiếu cảm giác an toàn. Cô ấy mạnh mẽ cũng chỉ là để bảo vệ bản thân thôi. Vu Phương sợ nhất là bản thân trở thành gánh nặng của người khác. Nếu gia đình của Lục Tử có ác cảm với cô ấy như vậy, việc Vu Phương rời đi cũng là chuyện thường tình thôi.”

Hoa Đan Di cảm thấy lời của Tiêu Tranh kỳ thực rất có lí, nhưng vẫn không khỏi nghi ngờ mà hỏi lại:

“Nhưng mà em thấy chị ấy rất yêu Lục Tử.”

“Phải, cô ấy vì yêu nên mới rời đi.” - Tiêu Tranh dịu dàng nhìn Hoa Đan Di - “Yêu không hẳn là lúc nào cũng phải ở bên cạnh nhau. Đôi khi tình yêu chính là hi sinh, mong muốn người mình yêu được hạnh phúc. Mặc dù sẽ hơi bất công, nhưng bù lại, bản thân thanh thản hơn rất nhiều.”

Lời nói của Tiêu Tranh khiến cho Hoa Đan Di suy nghĩ rất nhiều. Cũng phải, nếu như Lục Tử vì Vu Phương mà phải chịu áp lực từ gia đình, như vậy bọn họ ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc là bao. Lục Tử cũng còn quá trẻ, sự nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu, mọi thứ đều chưa có gì để đảm bảo cả. Có điều, Vu Phương rời đi như vậy, sẽ khiến cho Lục Tử rất tổn thương. Vả lại, biết đâu mối quan hệ của bọn họ vẫn có thể còn chút ít hi vọng thì sao?

Tiêu Tranh thấy cô đăm chiêu như vậy liền nói tiếp:

“Thực ra đâu phải câu chuyện tình yêu nào cũng có một cái kết có hậu, phải không? Có người hạnh phúc, thì cũng sẽ có những người trải qua buồn đau, day dứt. Mỗi người sẽ có một hoàn cảnh, không ai giống ai cả. Chúng ta cứ trân trọng hiện tại trước đã, chuyện của tương lai, cứ để thời gian trả lời đi.”

Cuộc sống là vậy mà, đâu phải ai cũng có thể tìm được cho mình một bến đỗ bình yên hay một tình yêu khiến cho người khác phải ghen tị. Nhưng niềm tin và hi vọng thì vẫn còn đó, Hoa Đan Di mong rằng rồi Lục Tử và Vu Phương có thể giống như cô và Tiêu Tranh, hạnh phúc trở về.

Tình yêu của Tiêu Tranh và Hoa Đan Di đơm hoa kết quả, cặp đôi oan gia ngõ hẹp cứ như vậy mà bình yên ở bên cạnh nhau. Cho dù sóng gió tương lai có ra sao, Hoa Đan Di vẫn sẽ luôn có Tiêu Tranh bên cạnh. Còn Tiêu Tranh, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy người con gái mình yêu vẫn luôn chờ đợi, ủng hộ ở phía sau. Hạnh phúc, có lẽ chỉ đơn giản như vậy mà thôi...