Đàm Tự về đến nhà, đem tài liệu trêи tay để sang một bên, lới lỏng cà vạt, gọi điện cho Đặng Văn Thuỵ.
Đối phương liền rất nhanh nhận điện thoại: “Thái tử gia, cậu có gì giao phó.”
“Đừng học cháu của cậu” Đàm Tự nói, “Đàm phán như thế nào?”
Đặng Văn Thuỵ tuần trước đi Nhật Bản bàn về việc hợp tác với Qs-7.
“Nói là ngày mai mới trả lời, cháu của tôi thế nào rồi, không bị người khác bắt nạt chứ?” Đặng Văn Thuỵ nói.
“Tất nhiên không có, công ty của chúng ta rất hoà đồng,” Đàm Tự mở máy tính, một quảng cáo phần mềm nào đó hiện lên, ở dưới bên phải màn hình nhấp nháy.
Hắn hơi nhíu mày, vừa di chuột đến nút đóng, quảng cáo đóng lại, thay bằng một bức vẽ truyện tranh. Nhân vật trong truyện đang quỳ dưới đất, mặc kimono, bày ra tư thế thuần phục nhưng lại cầm trêи tay một con dao, trêи mũi dao vẫn còn vết máu, nụ cười âm hiểm của nhân vật được xử lý rất tốt, khiến người ta cảm thấy rợn người.
Điểm chú ý của Đàm Tự là bộ trang phục kimono của nhân vật được vẽ rất cầu kỳ. Nhóm hoa đỏ tươi, hoa văn phức tạp, những chi tiết nhỏ ở đường viền cổ áo được xử lý rất tốt, ngay cả vết máu trêи người cũng được dùng màu tối mô tả chi tiết, khiến người xem phải sáng mắt.
“Cúp máy trước” Đàm Tự nói xong, trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó nhấp vào trang quảng cáo ở góc dưới bên phải.
Tác giả tên An An, mỗi phần đều rất ngắn, Đàm Tự lướt qua nhanh chap truyện đầu tiên, nhưng lại không xem kỹ cốt truyện.
Bối cảnh của bộ truyện là Nhật Bản, anh phát hiện, người hoạ sĩ này không chỉ vẽ phục trang đẹp mà còn vẽ hậu cảnh rất tốt.
Tắt trang truyện, anh ngay lập tức tìm diễn đàn của App truyện tranh. Thành công tìm được ID của tác giả, gửi tin nhắn riêng cho đối phương.
“Có ở đấy không? Muốn tìm bạn hợp tác, nhìn thấy hãy trả lời.”
Gửi xong, anh châm một điếu thuốc, lặng lẽ đợi hồi âm.
Anan: “Có đây”
X: “Có hứng thú đến công ty tôi làm hoạ sĩ không, được trả lương cao.”
Anan: “Xin lỗi, tôi có công việc rồi.”
Anan: “Cũng là hoạ sĩ?”
Anan gửi một icon một chú thỏ với bị bịt kín miệng.
X: “Có ý định nhảy việc không?”
Đối phương trầm mặc nửa ngày mới hồi đáp.
Anan: “Không có ah. (Chú lợn lắc đầu.ipg)
X: “Nếu bạn bị đồng nghiệp chèn ép, bị công ty ép lương hoặc bị đối xử bất công, bạn có thể nhảy việc. Lời mời này có hiệu lực trong vòng ba tháng.”
Sau khi gõ xong đoạn này, Đàm Tự Suy nghĩ một lúc liền gửi số điện thoại riêng.
Anan: “2333333~con khỉ”
Đàm Tự gạt tàn thuốc, chậc, con gái ngày nay thật biết thả thính.
Ở một bên, vừa trả lời xong, Túc Duy An tự tin nằm trêи giường lớn, tự hỏi sao mọi người trêи Internet ngày càng biết chém gió.
Nhắc đến công việc, cậu có chút chán nản, sau một tuần thử việc, đừng nói đến dự án của Os-7, thậm chí ngay cả công việc bình thường cậu đều không đụng được vào.
Trầm Thần nói những bản vẽ của cậu hiện tại, gần như giống một bài tập trong thời gian thử việc, vẽ tốt, kỳ thử việc căn bản sẽ thông qua.
Vì thế, cậu mới mỗi ngày vùi đầu vào tìm tài liệu, hiện tại tất cả đầu đều là hoa và thú vật, những hoạ tiết thường xuất hiện trêи người các cung tần ngày xưa.
Cậu nằm được mấy phút liền lập tức ngồi dậy, cầm balo bên cạnh, từ trong lấy ra một tờ giấy ghi chú.
Cầm nó trong tay và nhìn chằm chằm trong giây lát, cuối cùng dán nó trêи bàn máy tính.
Sự quan tâm của người thân…rất lâu rồi không gặp.
Ngày thứ hai Túc Duy An vẫn như cũ đảm nhận bữa ăn trưa và trà chiều của mọi người.
Người phục vụ không nhin được hỏi: “Cậu có phải hay không bị đồng nghiệp bắt nạt, tại sao mỗi ngày đều phải đi mua đồ?”
“…không phải, tôi hiện tại rảnh.”
Đây không phải là nói dối, trong phòng thực sự chỉ có cậu tương đối rảnh rỗi, đi làm mỗi ngày, cậu phát hiện đồng nghiệp thật ra rất ôn hoà, không xấu tính như Hà Khoan nói, bắt nạt chỉ có là phải chạy vặt, tiền ăn đồng nghiệp đều đưa đủ, như vậy cậu đã đủ thoả mãn rồi.
Đến lúc tan làm, mọi người lần lượt thu dọn đồ đạc về nhà, bộ phận của bọn họ có ưu điểm, không bắt buộc tăng ca, nói cho cùng về đến nhà vẫn có thể tiếp tục vẽ, chỉ cần đến hạn nộp bản thảo là được.
Trầm Thần nghiêng đầu sang, nhìn cậu trai bên cạnh vẫn còn cắm đầu vào vẽ vẽ: “Duy An, cậu không về nhà sao?”
“Tôi vẽ xong liền về, chị Thần Thần ngày mai lại gặp.” Túc Duy An hướng tới cô ấy khách khí chào tạm biệt.
“Tại sao không để về nhà vẽ tiếp, chỗ lớn như thế này, tí nữa chỉ còn một mình cậu, rất đáng sợ đó.”
Túc Duy An: “…không sao”
Hôm nay dưới lầu nhà cậu dán thông báo sẽ cắt điện, cắt đến 9 giờ tối, cậu sợ sẽ trễ hạn nộp bản vẽ, vì vậy quyết định tăng ca.
Đồng nghiệp đều đi hết, xung quanh vắng lặng hơn bình thường, cũng may gần đây cậu làm bài tập đầy đủ, vẽ tranh ngày càng trôi chảy, rất nhanh sẽ có thể hoàn thành rồi về nhà.
Đúng lúc đang vẽ hoa văn trêи tay áo, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, xung quanh đột nhiên im lặng, công tắc điện ở tầng 10 bị tắt.
Túc Duy An nhìn màn hình máy tính đen kịt trước mắt, thầm biết ơn bản thân luôn có thói quen lưu lại mỗi lần vẽ xong một chi tiết.
Cậu mở laptop mang theo, dùng 4G để đăng nhập tài khoản trêи phần mềm, bản vẽ xuất hiện trước màn hình, cậu kết nối với bản vẽ tay, chuẩn bị vẽ xong chi tiết hoa văn trêи tay áo mới về nhà, xung quanh quá yên tĩnh, cậu dứt khoát mở đèn pin của điện thoại, chiếu vào bản vẽ tay.
Vừa rồi cậu đã nghĩ xong hoa văn, tranh thủ thời gian nghiêm túc vẽ, sợ không cẩn thận mất cảm hứng.
…
Vẽ gần nửa tiếng, sửa sửa chữa chữa mới hoàn thành một bên cổ tay, cậu dừng bút, chuẩn bị tìm xem có sai sót gì không.
“Chăm chỉ vậy sao, cuối tháng tôi sẽ thêm trợ cấp thử việc cho cậu.”
Sau lưng đột ngột xuất hiện một giọng nói, khiến Túc Duy An bị doạ giật mình.
Cậu khó khăn quay đầu, người đằng sau có ngũ quan lập thể, dưới ánh sáng của đèn và màn hình điện thoại, trông rất…đáng sợ.
Thấy cậu không nói, Đàm Tự tiếp tục: “Cậu là đang giúp công ty tiết kiệm tiền điện?”
Đạm Tự bản thân là một người không thích tăng ca, hôm nay hiếm khi tan ca, lại cảm thấy ngồi suốt một ngày có chút mệt mỏi, đặc biệt đi xuống bằng lối thoát an toàn, xuống tầng 10, nhìn thấy ánh sáng trắng mờ ảo từ cửa sổ.
Nhân viên phòng thiết kế của công ty căn bản không làm thêm giờ, nghĩ đến chuyện trước đó công ty bị trộm máy tính, anh liền qua xem, không ngờ bắt gặp Túc Duy An đang vẽ tranh.
Đã 10 phút kể từ khi anh bước vào phòng, anh đứng sau lưng Túc Duy An cũng đã 10 phút rồi.
Kết quả Túc Duy An chậm chạp như vậy, qua 10 phút vẫn không phát hiện ra sau lưng mình có người.
“Xin lỗi…tôi đi ngay.” Túc Duy An lưu lại bản vẽ, lúng ta lúng túng đem laptop thu vào balo.
“Ân,” Đàm Tự đáy mắt xuất hiện tia vui vẻ, lấy ra điện thoại, nhanh chóng đặt một chỗ ngồi, “Anh trai đưa cậu đi ăn tối.”
Túc Duy An sửng sốt trước lời mời đột ngột, cậu căn bản không dám ở một mình với ông chú này, nói dối: “Tôi ăn rồi.”
Đàm Tự dễ dàng cướp balo trêи người cậu, đi lên phía trước, ung dung nói: “Vậy thì ăn bữa khuya.”