Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!

Chương 47




Nói thật ra, Đàm Tự ban đầu chỉ nghĩ muốn kiểm tra, tiểu tử kia thật ngốc nghếch, ai lại biết bản thân lại sờ ra chứ? Lại nói, hai đại nam nhân, sờ ngực nhau cũng chẳng có gì to tát.

Nhưng lúc sờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngược lại bản thân lại suy nghĩ lung tung.

Con người anh, đối với những thứ mình không thích vừa nhìn đã ghét bỏ, ngược lại, đối với những người và vật yêu thích sẽ bí mật quan tâm, Từ Từ chính là một ví dụ, mặc dù cuối cùng nó đã ra đi vì những yếu tố không thể kiểm soát được.

Vì vậy cho dù hôm qua Túc Duy An không trả lời tin nhắn, lúc anh đặt đồ ăn ngoài vẫn dành cho cậu một phần, cuối cùng còn đem đến tận cửa.

Không nghĩ đến Túc Duy An ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Túc Duy An vừa giả ngủ vừa nghĩ, hôm qua mới mắng Tự ca, làm sao đối phương một chút cũng không giận còn tự đem đồ ăn đến cho cậu?

Còn có, không phải là loại đồ ăn tốn hơn 1000 tệ đó chứ, mặc dù túi tiền nhỏ của cậu đã dày hơn, nhưng một bữa ăn vài trăm tệ cũng xót xa aaaa…

Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, các nhân viên khác cũng đơ luôn rồi.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Lưu Dân Nhiễm mở lời: “Được, Phó chủ tịch.”

“Cậu ấy ngủ bao lâu rồi?” Đàm Tự hỏi Trầm Thần ngồi bên cạnh.

Trầm Thần mắt cũng không chớp: “Vừa đến giờ nghỉ trưa liền ngủ.”

Đàm Tự gật đầu: “Vào làm gọi cậu ấy dậy.”

Sau khi Đàm Tự đi, văn phòng vẫn một mảng im lặng.

Đa số mọi người trong bộ phận thiết kế đều cho rằng người chống lưng cho Túc Duy An chỉ có Đặng Văn Thuỵ, mọi người đều là vất vả mới vào được công ty này, đương nhiên đều xem thường những người có quan hệ.

Nhưng sau khi người chống lưng biến thành Đàm Tự, thì lại có chút tế nhị rồi.

Đàm Tự là con trai duy nhất của sếp lớn, đương kim tổng giám đốc chẳng qua chỉ là cái bảng treo để ký tên.



Làm tròn xuống, ngay trong công ty tính cả Đàm Tự, người có thể để Đàm Tự đích thân đặt đồ ăn ngoài mang đến, quan hệ có thể đi đến đâu nữa???

Túc Duy An nằm một lúc rồi mới ngồi dậy.

Cậu nhìn lướt qua các món ăn, thật tốt, là hộp cơm phổ thông, xem ra cũng không quá hơn trăm tệ.

“An An, có cần một cốc cafe không?” Trầm Thần đứng lên hỏi, “Quần thâm của em cũng sắp hết rồi, buổi chiều còn có cuộc họp.”

“Vâng, cảm ơn.” Túc Duy An do dự một lúc, hiếm khi thấy cậu không từ chối, Trầm Thần nói đúng, cuộc họp chiều này không được ngủ gật.

Ngồi một lúc, vẫn chưa mở đồ ăn, cậu suy nghĩ, có nên gửi cho Đàm Tự một tin nhắn.

Túc Duy An: [Tặng ăn một bó hoa.jpg] Cảm ơn Tự ca.

Đàm Tự hút thuốc, sau khi nhìn icon dành cho người cao tuổi nhịn không được cười một tiếng.

Đàm Tự: Không giả vở ngủ nữa?

Túc Duy An:…không có giả vờ.

Đàm Tự không tiếp tục vạch trần cậu, sờ sờ hộp thuốc, lại lấy ra một điếu, sau đó gọi điện cho Đặng Văn Thuỵ.

Bên kia mãi lâu mới nghe điện: “Làm sao?”

“Ở đồn cảnh sát rồi?”

“Ân.” Đặng Văn Thuỵ đương nhiên không buông tha cho người hàng xóm đó, nhân ngày nghỉ cuối cùng, anh đến đồn cảnh sát với đủ cảm giác khó chịu.

Đàm Tự tay vẫn còn cầm thuốc, không có châm lửa: “Là tình huống gì?”



“Không có vấn đề gì lớn.” Đặng Văn Thuỵ ra khỏi đồn cảnh sát, “Người đàn ông đó là gay, gần đây bị vợ phát hiện, hai người cãi nhau trong ba ngày, vợ của hắn ta là người không dễ đối phó, mỗi lần nói là ném đồ, mấy ngày trước phát hiện hắn ta thuê tình nhân, bắt được, lần này đến máu gà cũng dùng luôn rồi.”

“Ân, “Tung chăn của hai người đàn ông, lão nương cũng sắp mù rồi.”” Đặng Văn Thuỵ nói, “Nguyên văn lời người vợ nói.”

“Thế cháu của cậu thì phải làm sao?” Đàm Tự nói.

Đặng Văn Thuỵ ngạc nhiên: “Chuyện của bọn họ, với An An có quan hệ gì?”

Đàm Tự: “Ánh mắt hắn ta nhìn An An không đúng.”

“Cậu là lão lưu manh, nhìn ra cái gì vậy?” Đặng Văn Thuỵ tuỳ ý cười nhạo: “Tôi cảm thấy ánh mắt cậu nhìn cháu tôi càng không đúng, còn chưa để cậu tránh xa cháu tôi. Được rồi, tôi lúc nào đó sẽ tìm An An nói chuyện.”

Bên cạnh còn truyền đến giọng nói không rõ ràng của Lăng Nguyên: “Lão Đặng, người khác là người 50 bước cười người chạy 100 bước, anh là 100 bước cười người chạy 50 bước?”

Đàm Tự cầm điếu thuốc trong lòng bàn tay, cẩn thận vuốt vuốt, lâu sau mới nói vào: “Lăng Nguyên, câu không đi tìm bạn trai cậu, cả ngày dán lấy Đặng Văn Thuỵ làm cái gì?”

Được rồi, không ai vui vẻ cả, cả ba người đều kết thúc cuộc gọi đầy khó chịu với những suy nghĩ khác nhau.

Cuộc họp buổi chiều chỉ có bộ phận thiết kế tham gia, chỉ là cuộc họp nhỏ, phòng họp sắp xếp không lớn, Túc Duy An ôm cuốn sổ ghi chép đi vào cuối nhóm người, nghĩ muốn ngồi cách xa chỗ chủ vị xa nhất.

Kết quả cậu vừa vào liền ngốc rồi.

Tất cả đồng nghiệp đều đã ngồi vào vị trí, chỗ chủ vị một bên Lưu Dân Nhiễm ngồi, một bên khác còn trống.

Cuộc họp bình thường đương nhiên không đến lượt nhân viên ngồi cạnh lãnh đạo, nhưng lần này khác, cuộc họp nội bộ, trừ giám đốc, những vị trị khác không quá yêu cầu.

Vừa hay số người không nhiều, phòng không ngồi đầy, cuối bàn còn thừa một số chỗ, Túc Duy An nghĩ cũng không nghĩ liền đi đến.

“Túc Duy An” Lưu Dân Nhiễm gọi cậu, “Bên này còn trống, cậu ngồi đây, nếu không trống một chỗ, Phó chủ tịch tý nữa nhìn sẽ không vui vẻ.”

“…tôi ngồi đây cũng được.” Túc Duy An khó khăn từ chối.