Túc Duy An nhìn qua, đang phát bóng là người hàng xóm của cậu.
“An An,” Đặng Văn Thuỵ đem nước để sang một bên, “Chú ngày mai phải ra khỏi thành phố một chuyến, nửa tháng sau mới quay về, cháu làm việc cho tốt, nếu xảy ra chuyện gì hãy gọi cho chú.”
Nói xong, anh thêm một câu: “Phương diện cuộc sống hay công việc đều được.”
Túc Duy An gật đầu: “Dạ”
“Đặc biệt là…công việc gấp chuyện gì khó khăn, lập tức gọi cho chú.” Đặng Vặn Thuỵ nhấn mạnh.
“Dạ,” Túc Duy An nói, “Quan hệ giữa cháu và đồng nghiệp rất tốt, chú không cần lo lắng.”
Đặng Văn Thuỵ nhìn cậu một cái, định nói cái gì đó liền dừng lại, một lúc sau thu lại lời nói, quay đầu hỏi: “Ăn tối không?”
“Không ăn,” Đàm Tự đứng lên, “Đánh một trận nữa rồi về, hôm nay trong nhà có tiệc.”
“Không chơi nữa, mệt rồi.” Đặng Văn Thuỵ phủi tay.
“Không có ý định rủ cậu.” Đàm Tự để lại một câu: “Chăm sóc bản thân đi.”
Lúc đầu cho rằng nam nhân tiếp tục đánh bóng chuyền, ai lại biết anh trực tiếp đi đến sân bóng rổ đầu bên kia, bắt quả bóng do người trong sân ném qua, nhanh nhẹn nhảy lên ném bóng vào rổ.
Cách quá xa, Túc Duy An không nhìn rõ bóng vao hay không vào, nhưng động tác của Đàm Tự quá soái đi, có thể cho điểm cao.
Cậu ôm tập tài liệu, đang do dự có hay không mở miệng xin phép rời đi, thì nghe Đặng Văn Thuỵ hỏi: “An An thích môn thể thao nào?”
Túc Duy An lắc lắc đầu, cậu không vận động nhiều.
“Thế không được, vận động mới khoẻ mạnh,” Đặng Văn Thuỵ đi đến ghế ngồi, vỗ vỗ bên cạnh biểu thị cậu ngồi xuống: “Đợi dự án này kết thúc, chú làm cho cháu một thẻ tập thể ɖu͙ƈ, luyện tập nhiều, cần phải mạnh mẽ một chút thì các cô gái mới thích.”
Túc Duy An nghĩ, nhưng mà cháu không cần cô gái nào thích cả.
“Được rồi, cháu rảnh sẽ qua đây.” Cậu đi qua ngồi, ngữ khí ngoan ngoãn, không nghe ra một chút nào của sự đối phó.
Đặng Văn Thuỵ hỏi: “Gần đây vẫn còn tiền tiêu chứ?”
Đặng Văn Thuỵ đã về nước gần 2 năm rồi, nhưng trước kia số lần gặp mặt Túc Duy An không quá nhiều.
Anh đương nhiên nghĩ muốn cùng cháu trai thân thiết, nhưng anh gần nửa năm rồi vẫn không dễ dàng hẹn gặp, hơn nữa nói chuyện chưa được bao lâu liền kết thúc.
Mới đầu anh nghĩ, trẻ con mà, đội nhiên không còn bố mẹ, khó tránh có một chút gì đó không thể thoát ra, sau này anh mới biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Anh luôn luôn cho rằng Túc Duy An vẫn còn ông bà nội chăm sóc, sau khi về nước mới phát hiện, sau khi chị và anh rể mất hai người họ cũng sớm đi theo rồi.
Hai nhà đột nhiên chỉ còn lại anh và đứa cháu.
Túc Duy An sống một mình trong 5 năm.
Nếu không phải trong bữa ăn Túc Duy An nhỡ miệng nói ra, người cậu này không biết bao lâu mới được biết.
Anh có nhiều lý do để yêu thương đứa cháu này, đây là một điều trong số đó, vì để phát triển kỹ năng giao tiếp của An An, anh kiên quyết bắt Túc Duy An ra ngoài tìm việc. Dù dó không phải là ý kiến gì hay, nhưng không thể để cậu bé đóng kín bản thân mình cả đời.
Thật tốt An An vốn dĩ nghe lời, suy nghĩ mấy ngày liền đáp ứng.
“Có, chú yên tâm.” Câu trả lời của Túc Duy An vẫn như mọi khi.
Nhưng Đặng Văn Thuỵ không nghe nữa, anh mở Wechat, chuyển cho đứa cháu tầm mấy chục nghìn đồng.
Túc Duy An bị doạ: “Chú, cháu có tiền!”
Nói đến, còn mở tin nhắn của ngân hàng cho anh xem.
Đặng Văn Thuỵ, “Cháu phải nhận, không thương lượng.”
Mặc dù Túc Duy An được thừa kế tài sản, nhưng anh điều tra qua, thật sự là không đủ, nói ra thì có chút khó nghe, nhưng chị của anh thật sự là thánh mẫu Maria.
Không phải là cái kiểu như ở trêи Internet, mà là thực tế.
Dường như căn bản không nghĩ bản thân mình lại mất sớm như vậy, một thân tài hoa cũng không sợ chết đói, liền nghĩ trân trọng tuổi trẻ có thể kiếm tiền làm nhiều việc thiện, anh rể cũng dung túng cho chị ấy, cùng nhau giúp đỡ nhiều gia đình khó khăn. Trong thẻ hai người bình thường chị giữ đủ số tiền tiêu, tiền học phí của An An và tiền ăn, cộng lại, có thể có bao nhiêu?
Hai ngồi nhà cũ An An không bán cũng không ở, hai chiếc ô tô thì đỗ trong gara.
Loại trừ những bất động sản này, tiền An An có thể dùng càng ít, lại mua căn nhà câu đang sống…
Túc Duy An không nói chuyện, suy nghĩ về việc nếu không nhận tiền, sẽ được trả lại vào tài khoản bên kia sau 24 giờ.
Đặng Văn Thuỵ nói tiếp: “Dự án kết thúc, cháu có thể thi bằng lái, hai chiếc xe ở nhà…không muốn lấy ra lái thì thôi, đến lúc đó cậu sẽ tài trợ cho cháu một chiếc khác.”
“Nhưng mà không được quá đắt.” Nói xong, Đặng Văn Thuỵ cười nựng nựng mặt đứa cháu.
Túc Duy An vừa nghĩ từ chối thì bị người khác xen ngang.