Cấp Trên Bí Ẩn Của Tôi

Chương 25: Chương 25





" Anh hai " Chạy lại ôm lấy người con trai đó.
" Được rồi, mau xuống khỏi người anh mau em nặng như heo vậy "
" Cái gì? Lâu ngày anh mới gặp em mà anh dám buông lời thế à? " Tuyết Nguyệt liền đấm một cú mạnh vào bụng.
" Ặc..." Ngã xuống đất sùi bọt mép.
" Được rồi, đồ ăn xong rồi nè Nguyệt Nguyệt và Phong Phong lại ăn đi "
" Dạ mẹ " Tuyết Nguyệt không quên đá vào mông của Đình Phong cái rồi đi lại bàn ngồi ăn.
" Em...em vẫn hung dữ như xưa, đồ con gái như bà chằn " Ôm bụng đau đớn ngồi dậy.
" Anh nói gì hả? " Lườm Đình Phong.
Đình Phong thấy ánh mắt sắc bén đó liền rén trốn sau lưng Liên Kiều.
" Thôi, Nguyệt Nguyệt đừng ức hiếp anh con nữa "
" Anh hai đúng là yếu đuối như con gái vậy đó "
" Nguyệt Nguyệt em nói gì hả? Anh không có như con gái hiểu chưa! "

Tuyết Nguyệt nhìn Đình Phong nhún vai nhẹ mà cười khẩy khiến Đình Phong tức muốn ộc máu.
" Ăn nhanh đi hai đứa "
" Dạ mẹ con ăn ngay đấy ạ " Đình Phong và Tuyết Nguyệt đồng thanh rồi bắt đầu ăn.
" Anh hai, anh định về đây luôn sao? "
" Không ngày mốt anh quay lại thành phố C rồi "
" Anh không định về luôn sao? "
" Anh phải sắp xếp công việc bên đó ổn thỏa rồi mới quay về được, nhưng trong tương lai anh sẽ về đây luôn "
Tuyết Nguyệt nghe vậy liền gật gật đầu rồi ăn tiếp.

Tuyết Nguyệt cùng gia đình ăn vui vẻ thì tiếng điện thoại đột nhiên reo lên khiến Tuyết Nguyệt khẽ giật mình theo.
Alo, dì tư con nghe ạ? "
Không biết người bên trong nói gì và khiến cho gương mặt Tuyết Nguyệt hốt hoảng có chút lo sợ bên trong đó, Tuyết Nguyệt nghe xong cuộc điện thoại đó liền bỏ chạy đi đâu đó.
" Nguyệt Nguyệt con đi đâu vậy, tối rồi đi ra đường sẽ nguy hiểm lắm "
" Mẹ để con đuổi theo em ấy, mẹ ở nhà cẩn thận "
" Được con mau đuổi theo em con đi "
Dứt lời Đình Phong cũng chạy theo Tuyết Nguyệt.
" An An cố lên, An An tao sắp đến rồi này chờ tao An An "
Tuyết Nguyệt vừa chạy vừa khóc nức nở, đã lâu rồi Tuyết Nguyệt không khóc nhiều như vậy.

Đến cả dép Tuyết Nguyệt cũng chẳng thèm mang, nghe tin cô bạn thân mình gặp nạn mà tức tốc chạy đến đó.
Tuyết Nguyệt đuổi đến đã thấy rất đông người, Tuyết Nguyệt liền chen vào thấy Hạ An vẫn còn trong chiếc xe và chiếc xe đang bốc cháy ở đầu xe.
Tuyết Nguyệt liền sợ hãi và lo lắng Tuyết Nguyệt chẳng suy nghĩ nữa liền nhào đến chiếc xe đập cửa rồi nghĩ cách cứu Hạ An ra.
Hiện tại Hạ An đầu thì chảy máu nằm bất tỉnh trong chiếc xe, cảnh đó khiến Tuyết Nguyệt thêm lo lắng hơn.


Tuyết Nguyệt điên cuồng phá xe để vào trong mặc cho mọi người có khuyên ngăn đến cỡ nào.
" An An cố lên, tao sẽ cứu mày đừng bỏ tao An An mày cố lên "
Tuyết Nguyệt cầm cục đá rồi đập vào kính của xe điên cuồng đến độ những cạnh nhọn của cục đá đã làm cho tay Tuyết Nguyệt chảy máu nhưng Tuyết Nguyệt vẫn không màng đến mà một mực phá cửa kính xe.
Đúng lúc đó Đình Phong cũng chạy đến thấy em gái mình đang điên cuồng đập xe mà chạy đến ngăn cản.
" Nguyệt Nguyệt mau bình tĩnh lại đi em "
" Anh buông em ra, em phải cứu An An mau buông em ra đi "
Đình Phong thấy Tuyết Nguyệt đang không thể kiểm soát nữa liền nhờ người xung quanh đó giữ lại.
" Mấy người mau buồn tôi ra, tôi phải cứu An An " Khóc lớn hơn và gào thét.
" Chú tư mau buông con ra đi mà " Tuyết Nguyệt nhìn một trong những người giữ mình lại mà khẩn cầu.
Chú tư và dì tư là hàng xóm cạnh nhà của Hạ An, hai đứa thường được chú dì tư nhờ chăm sóc mấy con cún nên quen biết nhau.
Vì chú dì tư hay đi làm ăn xa nên là nhờ chăm sóc cún cho hai đứa là Hạ An và Tuyết Nguyệt.
" Cô gái à bình tĩnh lại đi, người anh đó của cô sẽ cứu bạn cô mà " Một bác giữ Tuyết Nguyệt lên tiếng nói.
Đình Phong nhìn xung quanh có cây sắt liền cầm lên đập mạnh vào kính cửa xe, khi kính cửa xe đã vỡ nát ra Đình Phong liền chui vào mở cửa.

Rồi bế Hạ An ra bệnh ngoài đúng lúc đó cấp cứu được đó gọi cũng đến kịp.

Thế rồi Tuyết Nguyệt và Đình Phong lên chiếc xe cấp cứu đó chạy đi mất.

Chiếc xe cấp cứu chạy băng băng trong đêm với tốc độ rất nhanh.
Tuyết Nguyệt thì nhìn cơ thể Hạ An đang bị thương khắp nơi mà lòng lo vô cùng.

Tuyết Nguyệt thất thần rồi lại nhớ được gì đó.
" Là hắn, chính là hắn đã hại An An " Ánh mắt Tuyết Nguyệt khẽ sắc lạnh đi.
Đình Phong cũng chẳng thể nghe rõ Tuyết Nguyệt đang nói gì, bởi vì Tuyết Nguyệt nói rất nhỏ.
Lúc Tuyết Nguyệt bị giữ lại cô đã thấy chàng trai ở trên xe định bóp cổ Tuyết Nguyệt đang đứng cách đó không xa.
Chàng trai đó nhìn chiếc xe của Hạ An mà cười với nụ cười quỷ dị và chớp mắt lại biến mất không thấy đâu cả.
Vì vậy Tuyết Nguyệt nghi ngờ rằng chàng trai đó đã hại Hạ An, nhưng sao chàng trai đó lại hại Hạ An chứ? Chàng trai đó hận Hạ An điều gì hay sao? Nếu vậy rốt cuộc Hạ An và chàng trai đó là quan hệ gì chứ?
Cả vạn câu hỏi cứ hiện lên trong đầu Tuyết Nguyệt, nhưng cô đè nén và chờ Hạ An tỉnh lại rồi hỏi cho ra lẽ..