Nó cứ phát ra tiếng như tiếng thở gấp, đầu nó nghiêng một bên mắt thì đỏ lừ lừ.
Nó từng bước từng bước đi về phía trước.
Tuyết Nguyệt liền thốt lên rằng: " Đừng bảo nó đang tiến đến gần mình đó nha ", nghĩ đến đó cô sợ hãi, trán cô lấm tấm mồ hôi.
Và đột nhiên nó quay ngoắt sang khiến Tuyết Nguyệt giật mình, rồi nó quay lại đi thẳng tiếp.
Cô nghĩ: " Nó không thấy mình sao? Rõ ràng mình vẫn ngồi đây cơ mà ".
Bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ phía sau khiến Tuyết Nguyệt giật mình.
Vì giọng nói rất lạnh và có chút âm vang.
Tuyết Nguyệt liền quay lại nhìn xem người đó là ai thì đập vào mắt Tuyết Nguyệt là gương mặt rất đẹp trai đang kề sát mặt của Tuyết Nguyệt.
Mặc dù đèn đã bị tắt nhưng ánh sáng từ màn hình máy tính đủ để Tuyết Nguyệt thấy được gương mặt người đó như nào.
" Đừng cử động nếu cô không muốn nó bắt cô đi " Bịt miệng Tuyết Nguyệt lại.
Tuyết Nguyệt vì bị bịt miệng mà gật gật đầu lia lịa sau đó quay lại nhìn cái thứ quái dị kia.
Nó đang bấm máy tính sao? Ma đang bấm máy tính, thật bất ngờ đó Tuyết Nguyệt như không tin nhưng vẫn dõi theo nhìn.
Nó bấm được một lúc rồi cũng quay lưng đi thẳng về phía thang máy rồi mất tiêu đèn cũng được bật sáng lại.
Đúng lúc Tuyết Nguyệt định quay lại cảm ơn người con trai đó thì chẳng thấy ai cả khiến cho Tuyết Nguyệt một phen nữa giật mình hoảng sợ.
" C-Cái gì vậy? Người vừa nãy đâu mất rồi " Tuyết Nguyệt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Tuyết Nguyệt không thấy ai liền đứng lên đi quanh khu thiết kế tìm người đó, Tuyết Nguyệt đi giáp hết khu nhưng chẳng có ai ngoài Tuyết Nguyệt cả.
Tuyết Nguyệt đành quay lại chỗ ngồi để làm việc thì Tuyết Nguyệt xém chút nữa đã la lên nhưng vội vàng bịt miệng mình lại.
Là người lúc nãy cứu Tuyết Nguyệt, nhưng rõ ràng là anh ta vừa biến mất mà sao lại xuất hiện ở chỗ ngồi của Tuyết Nguyệt chứ?
Nghĩ đến đó Tuyết Nguyệt khẽ run run lên tiếng.
" Ch-Chuyện lúc nãy cảm ơn anh, nh-nhưng chẳng phải vừa lúc nãy..." Sợ nhìn người đó.
Người đó không nói gì mà đứng lên tiến gần đến chỗ Tuyết Nguyệt đang đứng mà nhìn chăm chăm.
Người đó khẽ nâng cầm Tuyết Nguyệt lên mà nhìn.
" Chẳng phải cô kiếm tôi sao? Giờ tôi xuất hiện thì cô lại tỏ vẻ sợ vậy " Khẽ nhếch mép.
" T-Tôi..."
Phải nói thật là người đàn ông này rất đẹp trai, Tuyết Nguyệt đã gặp qua rất nhiều người đẹp trai nhưng người đàn ông này còn đẹp trai hơn những người Tuyết Nguyệt gặp nữa, một cái đẹp chẳng ai sánh bằng.
Thấy cô chẳng nói gì người đàn ông đó liền lên tiếng mà hỏi Tuyết Nguyệt.
" Tại sao tối rồi cô còn ở tập đoàn mà không về? " Nhướn mày nhìn Tuyết Nguyệt.
" Thư ký của Boss nhờ tôi làm mấy hồ sơ nên tôi nén lại làm cho xong " Ngập ngừng.
Người đàn ông đó nghe xong liền chau mày, Lục Tân vậy mà dám tự ý giao việc cho người của Minh Quân.
Phải người cứu lấy Tuyết Nguyệt chính là Minh Quân là Boss của tập đoàn ở đây.
Nhưng mà tại sao Minh Quân lại nói Tuyết Nguyệt đang đứng trước mặt mình lại là người của mình cơ chứ? Thật là lời nói điên rồ mà.
" Được rồi, cô về đi " Buông cầm Tuyết Nguyệt rồi bỏ tay vào túi quần quay lưng đi.
" Nhưng...!"
" Không cần lo, tôi sẽ giúp cô làm chúng " Nhìn Tuyết Nguyệt một cái rồi đi mất.
" À ừm, cảm ơn anh chuyện lúc nãy " Cúi người.
Minh Quân không nói gì chỉ nhẹ liếc nhìn Tuyết Nguyệt mà môi cong thành hình bán nguyệt.
" Nhan sắc cũng được coi là dễ nhìn đi " Thầm suy nghĩ.
Còn bây giờ Minh Quân phải tìm Lục Tân tính sổ chuyện này.
Tuyết Nguyệt thấy người đàn ông đó nói vậy liền lật đật lấy đồ rồi đi vào thang máy, Tuyết Nguyệt vào thang máy rồi thì nhớ đến chuyện lúc nãy mà khẽ sợ hãi.
Nhưng rồi Tuyết Nguyệt cố trấn an rồi lấy điện thoại gọi cho Hạ An.
Alo tao nghe nè
Mày rảnh không, sang tập đoàn trước tao với An An Giọng còn chút run sợ.
Hửm có chuyện gì sao Nguyệt Nguyệt, giọng mày có vẻ không ổn
Mày rước tao được không? Có gì lát trên xe tao kể với mày Giọng gấp gáp.
À được đứng đó chờ chút đi, tao đến ngay
Ừm nhanh nha
Tao biết rồi Cúp máy.
Tuyết Nguyệt thấy thang máy vừa mở đã phóng như bay ra khỏi đó rồi đứng ở trước tập đoàn đợi Hạ An.
Tuyết Nguyệt đứng chờ Hạ An đến rước mình thì có ánh mắt đang theo dõi Tuyết Nguyệt từ trên cao.
" Là ngươi giao chuyện đó cho cô ta làm sao? " Minh Quân dùng giọng lạnh lẽo mà nói.
Bình thường giọng Minh Quân đã lạnh rồi nhưng lần này chúng còn lạnh lẽo hơn thiếu điều hận không thể đóng băng người Minh Quân đang tra hỏi vậy.
" Là do thần, xin lỗi ngài vì chưa hỏi qua đã tự ý " Quỳ xuống..